Duy Nhất Là Em

Chương 379: Ngoại Truyện Về Đằng Anh Và Tần Tiêu Dật (Bao Gồm Cả Đằng Minh)




Năm đó, hoa anh đào trên núi Vi Bạch nở rất sớm, khắp núi đồi tràn ngập hương hoa, gió thổi đưa mùi hương vào mũi. Khi đó Tần Tiêu Dật thiếu một tuần nữa thì tròn 18 tuổi.

Một đám thanh thiếu niên vừa tốt nghiệp cấp ba, bỏ xuống những sách vở nặng nề để bắt đầu chơi một trò chơi vừa táo bạo vừa lỗi thời. Chai rượu chuyển động, xoay tròn vài vòng, rồi miệng chai chỉ về hướng Tần Tiêu Dật.

Cô bé đối diện cười: "Cuối cùng cũng đến lượt cậu rồi."

Cô bé ấy hỏi Tần Tiêu Dật: "Nói thật hay mạo hiểm?"

Tần Tiêu Dật hơi chán, cô ngồi dựa vào một cái cây, đó là cô thuở thiếu thời, vừa ngông cuồng vừa ngẫu hứng, cô lười biếng thuận miệng ném lại một câu: "Mạo hiểm đi."

Cô Bảy nhà họ Tần luôn thích chơi lớn.

"Chọn bất cứ người nào, hôn mười giây."

Cô bé kia nói, rồi nhìn thoáng qua cậu thiếu niên bên cạnh bằng ánh mắt đầy ẩn ý.

Ánh mắt cậu thiếu niên hơi khiếp sợ, cậu ta lén nhìn người đối diện, không hề che giấu sự hâm mộ trong đôi mắt.

Tần Tiêu Dật đưa tay ra đón một cánh hoa anh đào, cô mân mê nó trong tay: "Có thể chọn người không trong số chúng ta được không?"

Cô không nhìn cậu thiếu niên kia mà ánh mắt nhìn về phía xa: "Tớ chọn anh ta."

Bên dưới tán cây hoa anh đào nở rộ nhất có một người đàn ông đang đứng, áo khoác vắt trên cánh tay, anh ta mặc một chiếc áo len cao cổ màu trắng ngà.

Chắc anh ta đã đứng yên ở đó rất lâu rồi nên trên vai có vài cánh hoa rụng. "Cậu Cả, ông Đằng gọi điện tới bảo cậu ngày mai trở về ạ."

Người đàn ông trung niên là thư ký của anh, họ Khâu.

Đằng Anh mở lòng bàn tay, đón hai cánh hoa rơi, vẻ mặt anh rất thản nhiên: "Cứ nói chân tôi bị tái phát, không đi được."

Thư ký Khâu hơi khó xử: "Cái này..."

"Được rồi, đừng làm phiền tôi nữa."

Thư ký Khâu không nói thêm gì nữa, lùi lại đứng cách anh một quãng không xa. "Bạn ơi, hôn một cái đi."

Giọng con gái bất ngờ vang lên, vừa du dương vừa thanh khiết, nhưng lời nói lại vô cùng to gan.

Đằng Anh quay lại, còn chưa kịp thấy rõ hình dáng cô thiếu nữ ấy thì đã bị giữ chặt vai, gương mặt cô ấy đầy vẻ phách lối cùng kiêu ngạo: "Chúng ta hôn một cái nhé, thế nào?"

Ở đâu ra cô bé ngông cuồng như thế này.

Anh đang đeo khẩu trang, ánh mắt lạnh lùng: "Xin tự trọng."

Tự trọng ư?

Cô khẽ cười, chẳng nói chẳng rằng ra tay luôn, kéo khẩu trang của anh xuống, rồi hùng hổ sấn tới chặn miệng anh lại.

Thật hiếm khi anh bị làm cho sửng sốt ngây người như vậy nên mới để cô gái nhỏ này chiếm hết thế thượng phong. Cuối cùng cô ấy còn quệt miệng một cái, vẻ mặt vô cùng chán ghét.

Cách đó không xa có một đám thiếu niên 17, 18 tuổi đang hò hét.

Cô quay đầu lại, cười hững hờ với đám bạn: "Tớ không chơi nữa, không phải vì không dám chơi, mà là chẳng có tí hứng thú nào nữa."

Nói xong, cô móc trong ví ra một xấp tiền mặt, nhét vào cổ áo len của anh rồi nói: "Đây là phí bồi thường tinh thần cho anh, nếu không đủ thì liên hệ với luật sư của tôi."

Cô nói như vậy đấy, rất cuồng vọng.

Sau đó cô viết một dãy số cho anh, cũng chẳng nhìn anh thêm lần nào nữa mà nghênh ngang bỏ đi.

Dưới tán cây, hoa anh đào tung bay, khắp trời phất phới cánh hoa màu hồng. Đằng Anh nhìn theo cái gáy thon dài của cô thiếu nữ kia, bật cười, lấy xấp tiền trong cổ áo ra đếm, có tám tờ.

Nụ hôn đầu của anh lại chỉ đáng giá có tám trăm tệ.

Ngay đêm hôm đó, anh đã mơ một giấc mơ vừa mê loạn vừa điên cuồng. Trong mơ, anh bị cô gái ấn xuống làm đủ trò dưới tán cây, bắt nạt anh từ trong ra ngoài. Cô đè trên người anh, vô cùng phách lối, nhưng chẳng hiểu sao anh lại không hề phản kháng.

Lúc tỉnh lại, sờ trên giường có một mảng trơn ướt.

Đằng Anh ơi là Đằng Anh, bao nhiêu năm chưa từng mơ loại giấc mơ như thế này, anh còn tưởng mình nhìn thấu hồng trần, có thể xuất gia tới nơi rồi chứ.

Thay quần áo xong, anh gọi điện cho thư ký Khâu: "Tìm cho tôi một người."

"Xin cậu cứ nói."

Anh nhớ lại, khóe miệng bất giác mỉm cười. "Khoảng 17, 18 tuổi, cao tầm 1m65, tóc dài, là học sinh, đi dã ngoại ở núi Vi Bạch."

Học sinh đến núi Vi Bạch dã ngoại rất nhiều, chỉ dựa vào những thông tin này thì căn bản không biết phải tìm ở chỗ nào.

Thư ký hỏi thêm: "Còn có đặc điểm nào nữa không ạ?"

Anh ngẫm nghĩ: "Giống một con mèo hoang, cực kỳ kiêu ngạo."

Thư ký Khâu cạn lời.

Cũng đâu thể tìm con mèo tới đây được, thư ký Khâu lại hỏi tiếp: "Còn ngoại hình thì sao ạ?"

Đằng Anh xoa cằm, suy nghĩ hồi lâu mới nói: "Xinh đẹp."

Anh lại bổ sung: "Rất xinh đẹp."

Giống một đóa hồng có gai.

Thư ký Khâu bối rối: "Để tôi đi tìm thử."

Đương nhiên cuối cùng vẫn không tìm thấy được đóa hồng có gai kia, ngày hôm đó có mấy trường học cùng đi cắm trại ở núi Vi Bạch, cắm trại xong thì ai về nhà nấy, nên không tìm ra được manh mối, cũng không biết phải bắt đầu từ đâu.

Khi Đằng Anh nhìn thấy cô lần nữa là ở trên tivi.

Lúc đó tách trà trong tay anh suýt bị rơi xuống, anh hỏi người bên cạnh: "Cô gái này là ai?"

Đó là một buổi lễ trao giải, giải thưởng gì thì anh không biết, vì từ trước đến nay anh không quan tâm tới giới showbiz, cũng không quan tâm tới đám nghệ sĩ và người nổi tiếng.

Đằng Minh liếc nhìn, anh ta nhấp một ngụm trà xanh: "Là cô Bảy của nhà họ Tần, Tần Tiêu Dật."

Anh ta nhìn Đằng Anh vẻ hứng thú: "Sao thế, anh có hứng thú à?"

Đằng Anh đáp gọn: "Có."

Người ngày thường chỉ biết trồng hoa, nuôi cỏ, pha trà, đọc kinh, đột nhiên lại có hứng thú với phụ nữ, đúng là ly kỳ.

Đằng Minh cười: "Cô ta là người của nhà họ Tần, chiếm được thì coi như anh giỏi."

Đằng Anh đổ bã trà, thủng thẳng nói: "Không chiếm, anh chỉ muốn trị cô ta."

Hai tháng sau trong một bữa tiệc, anh nhìn thấy cô.

Tần Tiêu Dật thong thả tới muộn: "Thật xin lỗi, tôi tới muộn rồi."

Cô trông hơi khác với dáng vẻ được trang điểm kỹ càng khi lên tivi, cô để mặt mộc, ăn mặc cũng giản dị.

Đạo diễn đứng lên: "Tiêu Dật, để tôi giới thiệu cho cô biết một chút."

Cả bàn toàn là người của đoàn làm phim, chỉ có một gương mặt xa lạ: "Đây chính là nhà tài trợ của đoàn làm phim chúng ta, anh Đằng của Công nghệ Thanh Đằng."

Công nghệ Thanh Đằng.

À, là người của nhà họ Đằng.

Nhà họ Tần và nhà họ Đằng nước sông không phạm nước giếng, Tần Tiêu Dật thoải mái chìa tay ra với anh: "Tôi là Tần Tiêu Dật."

Dáng vóc nảy nở hơn một chút, thiếu đi sự ngây ngô của năm đó, riêng ánh mắt lại càng kiêu ngạo hơn.

Anh vẫn ngồi, bắt tay của cô, lòng bàn tay khô ráo của anh hơi lạnh: "Đằng Anh."

Cô đã từng nghe qua cái tên Đằng Minh, nhưng không biết nhà họ Đằng còn có một Đằng Anh nữa.

Bắt tay xong cô ngồi xuống bên cạnh đạo diễn, ngẩng lên thấy Đằng Anh ngồi ở phía đối diện, đang tự châm trà, anh hờ hững lên tiếng: "Cô đến muộn 20 phút."

Cái thằng này, cố ý hả.

Cô đứng lên, rót rượu: "Tôi tự phạt ba chén."

Trong bữa tiệc này, ai mà chẳng thành tinh, tất nhiên phải biết nhìn sắc mặt của ông chủ đầu tư rồi, cho nên mấy chén rượu này của Tần Tiêu Dật không thể thiếu được. Cô uống khá nhiều, cả rượu đỏ và rượu trắng.

Rượu vừa vào bụng chưa có tác dụng ngay, nhìn cô vẫn còn khá bình thường.

Đạo diễn hỏi cô: "Tiêu Dật, cô về thế nào, cô uống rượu nên không lái xe được đâu, có cần tôi gọi người đưa cô về không?"

Cô đối đáp trôi chảy: "Không cần đâu, quản lý sẽ tới đón tôi."

Đạo diễn khen tửu lượng của cô tốt.

Qua ba tuần rượu, ai cũng uống khá nhiều, duy chỉ có Đằng Anh là uống trà, mà anh ta lại là người đầu tiên rời khỏi bữa tiệc: "Tôi còn có việc phải đi trước."

Đạo diễn cùng nhà sản xuất cùng đứng dậy đưa tiễn, tất nhiên họ phải cung kính khách sáo với ông chủ đầu tư rồi.

Giờ Tần Tiêu Dật mới thấy anh ta ngồi xe lăn. Không đi lại được à, a, là cậu con cả không có thực quyền của nhà họ Đằng.

Cô được quản lý Dương Lam đỡ khỏi bàn tiệc, rượu kia ngấm thật đấy.

Đến cửa phòng khách sạn, Dương Lam mới phát hiện chìa khóa phòng rơi ở trên xe.

"Tiêu Dật."

"Tiêu Dật."

Gọi hai tiếng Tần Tiêu Dật mới ngẩng đầu lên khỏi vai Dương Lam, cô nhìn cô ấy với đôi mắt say lờ đờ: "Ừm?"

Rượu đã ngấm hoàn toàn, cô đang say ngất ngây.

Dương Lam để cô dựa vào tường: "Cô chờ ở cửa nhé, tôi xuống dưới lấy chìa

khóa." Đây là khách sạn của nhà họ Tần, còn là tầng dành cho khách quý nữa nên không cần lo lắng đến vấn đề an toàn.

Tần Tiêu Dật nheo mắt, có vẻ không mở ra được. "Vâng."

Dương Lam lại dặn: "Tuyệt đối không được đi lung tung đấy, biết chưa?"

Tần Tiêu Dật ngoan ngoãn đứng đấy: "Vâng."

Dương Lam vẫn không yên tâm lắm, chạy xuống tầng, năm phút sau quay lại, người vẫn còn ngoan ngoãn đứng đấy, dù say vẫn yên tĩnh, không hò hét, không gây náo loạn.

Cô ấy cũng thấy yên lòng, đưa Tần Tiêu Dật vào phòng, nhìn thấy cô ngủ rồi mới trở về phòng của mình.

Dương Lam làm sao ngờ được, cái tên say khướt kia đến nửa đêm lại đứng lên, chỉ mặc chiếc áo choàng tắm của khách sạn mà đi gõ cửa phòng người khác.

Tần Tiêu Dật đập, đá vào cánh cửa phòng đối diện, còn lớn tiếng hô: "Mở cửa." Không thấy mở cửa, cô tiếp tục đạp: "Mở cửa mau!"

"Có nghe thấy gì không, mở cửa!"

"Bổn tiên nữ ra lệnh cho ngươi mở..."

Cạch.

Cửa phòng mở ra, Đằng Anh ngồi trên xe lăn, vẫn còn đang mặc áo choàng tắm của khách sạn. Anh vừa đi ra từ phòng tắm nên trong mắt có hơi nóng, cũng có cả sự tức giận.

Tần Tiêu Dật say rượu chưa tỉnh, say khướt, cô nheo mắt nhìn người ta: "Anh là phục vụ hả?" Lại nhìn thêm, rồi gật gù đắc ý: "A, trông thế này nhất định là trai ngành rồi."

Uống vài chén rượu là cô bắt đầu giở trò lưu manh.

Đằng Anh ung dung tựa người lên xe lăn, anh hơi hất cằm lên nhìn cô: "Đây là phòng của tôi."

Cô còn chẳng thèm đi giày, để chân trần lảo đảo bước vào, cô trừng mắt với anh, quát: "Anh đi ra ngoài, tôi không cần trai ngành hầu hạ."

Trai ngành ư?

Đằng Anh không giận, ngược lại anh còn bật cười.

Rầm một tiếng, cửa bị gió thổi đóng lại.

Cô đi đứng nghiêng nghiêng ngả ngả, bị bánh xe lăn của anh ngáng chân nên ngã sấp lên chân anh.

Cô cũng không đứng dậy, ngồi luôn trên thảm, nhíu mày nhìn chằm chằm vào chân anh, vẻ mặt không hiểu: "Giờ người què cũng có thể làm trai ngành được à?"

Cô cứ nhìn chằm chằm, bên trong đôi mắt say lờ đờ tràn đầy sự hứng khởi: "Chân có động đậy được không?"

Vì tò mò mà cô duỗi một ngón tay ra chọc chọc vào chân anh, chọc lung tung cả, có mấy lần còn chọc vào bắp đùi của anh.

Đằng Anh rên khẽ, tóm lấy tay của cô, giọng anh trầm xuống, nguy hiểm. "Tần Tiêu Dật."

Tay cô không cử động được, cô ngẩng đầu, ánh mắt mông lung như được phủ một lớp hơi nước, chăm chú mê hoặc: "Hình như tôi gặp anh ở đâu rồi ấy nhỉ."

"Giờ mới nhớ..."

Cô ngắt lời anh, đột nhiên đứng lên, xích lại gần nhìn mặt anh, hơi thở nóng bỏng đầy mùi rượu phả lên mặt anh, cô hỏi: "Anh đi bao nhiêu tiền một đêm?"

Cô cũng mặc áo choàng tắm của khách sạn, lúc cúi người, làn da trắng bóc dưới xương quai xanh như ẩn như hiện, giọng điệu của cô đầy ngông cuồng, bướng bỉnh, cô nói: "Tôi bao anh."

Cái dáng vẻ tùy ý to gan này giống năm đó như đúc, ngay cả khi say như thế này mà vẫn hoang dã khó thuần, giống con mèo hoang chuyên cào anh.

Lòng anh ngứa ngáy khó nhịn.

Đây là lần đầu tiên anh biết đến cái cảm giác này.

"Tôi đắt lắm." Anh nói.

Anh cũng không biết vì sao mình lại nói như thế, tóm lại là anh muốn làm như vậy, muốn rút sạch móng vuốt và răng nanh của cô, đem nuôi nhốt con mèo hoang này.

"Tôi có rất nhiều tiền."

Nói xong, cô đặt hai tay lên vai anh, cúi đầu đè môi mình lên môi anh, sau đó làm xằng làm bậy vừa gặm vừa cắn, chẳng có tí kỹ thuật nào cả.

Đằng Anh há miệng để cô làm bậy một lúc, anh nắm lấy cằm cô, đẩy cô cách ra một chút: "Em nhớ kỹ cho tôi"

Giọng anh khàn khàn, anh xích lại gần bên tai cô: "Là em trèo lên giường tôi đấy nhé."

Mắt cô say lờ đờ mông lung, cô chớp mắt một cái, lại thêm một cái nữa.

"Hỏi em một lần nữa, có muốn ngủ với tôi không?"

Cô đờ dẫn, say lắm rồi, cô đơ ra một lúc rồi gật đầu.

"Cho em ngủ." Anh đột nhiên đứng lên từ xe lăn.

Cô trợn mắt nhìn chằm chằm vào đôi chân của anh. "Không phải anh bị tàn tật à?"

"Giờ tôi sẽ nói cho em biết người tàn tật có thể làm trai ngành hay không."

Anh bế bổng cô lên giường.

Anh chắc chắn phải có được cô mèo hoang này.

Ngày hôm sau, trời trong xanh, khi mặt trời chiếu đến cuối giường anh mới thức dậy, sờ bên gối thấy lạnh ngắt. Anh đột nhiên tỉnh táo, ngồi bật dậy nhìn quanh căn phòng, làm gì còn bóng người nào nữa.

Trên tủ đầu giường, cô để lại tấm chi phiếu một triệu.

Anh sờ hộp thuốc lá, rút ra châm một điếu, hay lắm, ngủ xong chạy làng đúng không.

Tần Tiêu Dật chạy, chạy ra nước ngoài tận một tháng, còn có tin đồn với nghệ sĩ violon Tạ Đăng. Trong một tháng này, Đằng Anh đầu tư mấy bộ phim, dùng thân phận chủ đầu tư mà đường hoàng nhúng tay vào lịch trình của cô.

Cuối tháng anh trở về Miên Châu, Đằng Minh cũng về cùng.

Anh ta đeo kính, đang cho đám cá vàng trong ao sen ăn: "Sao đột nhiên anh lại có hứng thú với ngành truyền hình điện ảnh vậy?"

Đằng Anh ngồi trên xe lăn, vuốt chiếc đàn violon trong tay, thử kéo một cái: "Không có hứng thú."

"Anh đầu tư ba bộ phim rồi đấy."

Đằng Minh nhìn anh, cười khẽ: "À anh vẫn còn chơi với cô Bảy nhà họ Tần à."

Đàn violon phát ra âm thanh kèn kẹt, đúng là khó nghe.

Thứ quỷ này!

Đằng Anh ném đàn violon sang một bên, bực bội, nói kiểu cam chịu: "Không chơi, anh muốn làm thật."

Đằng Minh cười, giọng điệu đầy ẩn ý: "Cô ta đắc tội với anh à?"

Anh ừ một tiếng, giống như đang tức giận mà đạp lên chiếc đàn violon, rồi lại cười: "Đúng thế đấy."

Cuối cùng anh vẫn nhặt chiếc đàn lên: "Phá giới của anh."

Thư ký nói cô thích đàn violon.

A, đúng là phụ nữ, phiền phức quá.

Đằng Minh dựa vào hàng rào bằng gỗ, cười cười: "Giới gì?"

Mặt anh không đổi sắc: "Sắc giới."

Đằng Minh không nhịn được cười phá lên.

Âm thanh của đàn violon lại vang lên, đầu độc lỗ tai người nghe.

Đằng Minh thả toàn bộ thức ăn vào ao sen, nói: "Em đi Giang Bắc, anh giúp em để ý bên Miên Châu nhé."

"Còn chưa giải quyết xong sao?"

Đằng Anh nhìn chiếc đàn violon trên vai mình, hững hờ nhắc tới: "Khương Cửu Sênh à."

"Ừm"

Đằng Minh đi vài bước rồi đứng lại, đang suy nghĩ, có vẻ một hai câu không thể nói rõ được: "Cô ấy là người mà em không biết phải xuống tay thế nào."

Không nghi ngờ gì nữa, Khương Cửu Sênh chính là nước cờ tốt nhất để đối phó với Thời Cẩn, nhưng anh ta lại không biết phải xuống tay ở chỗ nào, cũng không biết tại sao mình lại lo trước lo sau, sợ thất bại thảm hại, còn sợ lưỡng bại câu thương.

Trong tiếng đàn vang lên đứt quãng, giọng Đằng Anh rất rõ ràng, anh nhấn mạnh: "A Minh này, Khương Cửu Sênh không thích hợp, không nên động vào cô ta."

Anh ta phản bác ngay không nghĩ ngợi: "Ai nói em làm thật đâu?"

Anh ta cười và mắng anh xen vào việc của người khác, anh ta nói: "Tự mà lo cho chính anh đi."

Khi đó anh ta còn chưa biết, vố này anh ta rất thảm.