Duy Nhất Là Em

Chương 388: Ngoại Truyện Vấn Thính (8) Tô Vấn Khoá Weibo




Tô Vấn cúp điện thoại của Lưu Xung, nằm dài ra ghế sofa trầm tư một lúc lâu, sau đó bấm số điện thoại của Vũ Văn Thịnh.

"A lô"

Giọng nói của cô hơi khàn, trong điện thoại còn truyền tới cả tiếng gõ bàn phím.

"Thính Thính này" Tô Vấn muốn nói lại thôi.

Vũ Văn Thính tạm dừng công việc đang làm: "Có chuyện gì à?"

Anh ngẫm nghĩ một lát, thận trọng hỏi cô: "Anh muốn khóa Weibo, có được không?" Hỏi xong lại tự mình giải thích: "Bây giờ em là sếp của anh mà"

Cô nghĩ ngợi một lúc, rồi trả lời anh: "Nếu anh muốn vậy thì được thôi." Cô không can thiệp, nhưng mà hơi tò mò: "Em có thể hỏi lý do vì sao không?"

Tô Vấn là nghệ sĩ đầu tiên có hơn một trăm triệu fan, phá kỷ lục Guiness về lượng fan cao nhất, khóa Weibo như thế này thì hơi đáng tiếc.

Cô nghĩ có lẽ là bởi vì chuyện ngày hôm nay.

Tô Vấn trả lời cực kỳ nhanh, giọng điệu rất quyết đoán: "Em có thể hỏi, chuyện của anh em đều có thể hỏi. Anh giải thích: "Bởi vì anh không muốn người khác ngấp nghé sắc đẹp của mình, cũng không muốn để cho bọn họ gọi anh là chồng nữa"

Vũ Văn Thính á khẩu.

Cô không có lời nào để phản bác lý do này câ.

Một trăm triệu fan kia của Tô Vấn không phải do cưng chiều mà có, anh chưa bao giờ cưng chiều fan.

Mười giờ tối hôm đó, Tô Vấn không thông qua phòng làm việc mà trực tiếp đăng một tin Weibo, nội dung như sau:

Tô Vấn V: Sau này không chơi Weibo nữa.

Vô cùng đột ngột, hơn nữa còn không đầu không đuôi, fan đều tưởng là tâm trạng của ông trời con không tốt mà thôi, họ rối rít nhắn lại như sau:

"Anh Vấn của chúng ta lại nổi giận rồi, các chị em còn không mau xếp hàng dỗ dành"

"Cục cưng của em..."

"Bảo bối của em..."

"Kẹo mứt ngọt ngào của em..."

Kết quả là, Tô Vấn bị fan 'dỗ dành lên top tìm kiếm.

8 giờ sáng hôm sau, fan phát hiện Weibo của Tô Vấn không thể để lại lời nhắn, chức năng bình luận đã bị khóa.

Fan không bình tĩnh nổi rồi!

3 giờ chiều, fan phát hiện toàn bộ lịch sử Weibo của Tô Vấn đều đã bị xóa sạch.

Fan bắt đầu lo cuống cuồng!

Ngay sau đó, fan bắt đầu điền cuồng @Tô Vấn, điên cuồng bình luận dưới tài khoản Weibo chính thức của phòng làm việc, tên của Tô Vấn lại càn quét trang đầu của top tìm kiếm thêm một lần nữa.

9 giờ tối, phòng làm việc của Tô Vấn lên tiếng.

Phòng Làm Việc Của Tô Vấn V: Tô Vấn nói rằng: Từ nay về sau xin hãy chú ý tới tác phẩm của tôi, chứ không phải con người của tôi.

Fan suy sụp tinh thần!

Bảo Bối Cục Cưng Kẹo Mứt Ngọt Ngào Của Anh Vấn: "Em khóc rồi, em khóc thật rồi! Anh Vấn, anh mau quay lại đi mà!"

Em Đi Dán Điện Thoại Ngoài Chợ Để Nuôi Anh: "Tuy em không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng em vẫn để lại bình luận ở đây, chờ anh quay về, hủy theo dõi coi như em thua!"

Calo Calo Đốt Cháy Calo Của Tôi Đi: "Có thể đừng khóa Weibo không? Một tháng đăng Weibo một lần, hoặc hai tháng đăng một lần cũng được. Được rồi, không đăng cũng được, chỉ cần anh đừng đóng Weibo thôi"

Trung Tâm Chế Tạo Các Sticker: "Sau này em phải bày tỏ tình yêu tràn ngập trong tim em ở đâu đây?" @Tô Vấn V @Phòng Làm Việc Của Tô Vấn V @Trang Chủ Câu Lạc Bộ Fan Tô Vấn V.

Tôi Và Tô Vấn Không Những Có Quan Hệ Mà Còn Có Cả Em Bé: "Anh Vấn, có phải anh có hồ ly tinh ở bên ngoài rồi nên không cần tiên nữ nhỏ của chúng ta nữa đúng không?

Vân vân và mây mây...

Bên dưới Weibo của phòng làm việc và trang chủ câu lạc bộ fan, đều là cảnh gào khóc thảm thiết, nhưng sau đó, cả Tô Vấn và phòng làm việc đều không hề lên tiếng thêm lần nào nữa.

Mãi cho đến buổi trưa ngày thứ ba, fan mới phát hiện không tìm được Weibo của Tô Vấn nữa. Weibo của Tô Vấn đã bị hủy bỏ rồi. Hủy! Bỏ! Rồi!

Toàn thể fan đều không nói được lời nào.

Ngoài khóc và khóc ra thì không còn gì để nói nữa, cũng không còn chỗ để nói, Weibo đã không còn tồn tại, phòng làm việc cũng không lên tiếng, toàn bộ top tìm kiếm đều là Tô Vấn, thế nhưng bản thân anh vẫn không hề xuất đầu lộ diện trên Weibo.

Cùng ngày hôm đó, tất cả chủ đề bàn luận sôi nổi trên mạng đều là Tô Vấn, thậm chí từ các trang cá nhân cũng có thể thấy được fan của Tô Vấn đang suy sụp...

Đầu Lưu Xung bây giờ to gấp đôi người bình thường, vừa phải đối phó với sự truy hỏi gay gắt của giới truyền thông, lại vừa phải xử lý chuyện fan cuồng cho Tô Vấn. Anh ta lao tâm lao lực đến nỗi tiều tụy hốc hác.

Cũng may là có đầu mối rồi. Lưu Xung vội vàng gọi điện thoại báo cáo với Tô Vấn: "Sếp Vấn, đã bắt được fan cuồng kia rồi, bây giờ cô ta đang ở đồn cảnh sát"

Tô Vẫn còn đang ở trường quay: "Nói cho Thính Thính biết chưa?"

"Nói rồi, cô ấy đã tới đồn cảnh sát rồi. Lưu Xung nhắc nhở một câu thích đáng: "Sếp Vấn, có lẽ không dễ xử lý vị fan cuồng này cho lắm đâu"

Tô Vấn liếm liếm môi: "Nhà có ô dù à?"

Đúng vậy, Lưu Xung nói: "Ba cô ta là quan chức không nhỏ"

Người ở đầu dây bên kia thờ ơ hừ một tiếng, sau đó cúp máy.

Vị tổ tông này có vẻ cực kỳ xem thường chuyện đó nhỉ. Lưu Xung không khỏi nghĩ ngợi, Tô Vấn đã debut được 8 năm, mọi chuyện luôn thuận buồm xuôi gió, chưa từng sợ ai, anh luôn 'diễu võ dương oai trong giới showbiz, chỉ có người khác sợ anh mà thôi. Nói thật thì Lưu Xung vô cùng nghi ngờ thân thế của anh, không biết núi dựa của anh có lớn hơn vị fan cuồng kia không.

Đồn cảnh sát thành phố Giang Bắc.

Camera giám sát đã quay lại được hình ảnh cô gái trẻ tuổi nhốt Vũ Văn Thính ở trong toilet nữ. Cảnh sát cũng xác nhận chính cô ta chính là người đã gửi chuột chết cho Vũ Văn Thính mấy ngày trước.

Tên cô ta là Triệu Tử Nghệ, là một sinh viên đại học năm thứ ba. Cô ta mặc một bộ đồ hàng hiệu, khuôn mặt hẳn đã qua chỉnh sửa, rất xinh đẹp, nhưng hơi thiếu tự nhiên.

Cô ta đang ngồi gác hai chân lên mặt bàn, hất cằm vẻ vừa phách lối vừa ngang ngược, không có một chút xíu khuôn phép nào cả, cô ta liếc xéo Vũ Văn Thính: "Cô muốn kiện tôi à?"

Vũ Văn Thính đang đứng, vẻ mặt rất bình thản: "Ừ"

Triệu Tử Nghệ cười nhạo một tiếng: "Cô biết ba tôi là ai không?"

Thang Chính Nghĩa ở bên cạnh mím miệng cười. Cô nương à, không gặp may rồi nhé.

Vũ Văn Thính thuận theo lời của cô gái mà hỏi: "Là ai?"

Khóe miệng cô ta nhếch lên cao, dương dương tự đắc: "Ba của tôi là Triệu Quảng

Vân"

Thang Chính Nghĩa cũng đã nghe qua cái tên này, là một quan chức không nhỏ, chẳng trách cô gái này lại kiêu căng ngạo mạn như vậy. Về phần Vũ Văn Thính, cô thờ 0: "Ồ!" Sắc mặt của cô vẫn thản nhiên, hỏi ngược lại: "Vậy cô có biết ông nội của tôi là ai không?"

Triệu Tử Nghệ nhất thời ngây người.

Tính tình Vũ Văn Thính trầm lặng, lại có khuôn mặt phẳng lặng lạnh như núi băng, cô nói không chút biểu cảm: "Ông nội của tôi là Vũ Văn Hồng Liệt. Cô có thể gọi điện thoại hỏi ba của cô xem Vũ Văn Hồng Liệt là ai"

Thang Chính Nghĩa cảm thán: Đúng là núi cao còn có núi cao hơn.

Đương nhiên là Triệu Tử Nghệ không biết ngọn núi kia cao bao nhiêu: "Cô..." Lời nói bị nghẹn ở cổ họng, cô ta đột nhiên đứng phắt dậy, hét lên mừng rỡ như điên: "Tô Vấn!"

Vũ Văn Thính quay lại.

Tổ Vấn đã đẩy cửa bước vào, vừa đi vừa bỏ khẩu trang xuống, anh bước đến bên cạnh cô và hỏi: "Đã lập hồ sơ chưa?"

Vũ Văn Thính gật đầu: "Lập rồi."

Triệu Tử Nghệ đã kịp phản ứng lại từ trong sự ngạc nhiên mừng rỡ trước đó, cô ta trừng mắt nhìn Tô Vấn vẻ không tin nổi: "Anh lại đi giúp đỡ người phụ nữ này ư?" Tâm trạng của cô ta rất kích động: "Em thích anh đã 7 năm rồi, sao anh lại có thể giúp đỡ cô ta chứ, em mới là người yêu anh nhất!"

Đây là fan cuồng cố chấp điển hình.

Tô Vấn lạnh lùng liếc nhìn cô ta: "Cô nên đi kiểm tra đầu óc đi"

Triệu Tử Nghệ nghẹn lời.

Bên ngoài đồn cảnh sát.

Một chiếc xe bảo mẫu màu xám bạc đang dừng ở lề đường, có một người ngồi bên cạnh bánh xe, mái tóc mì tôm xõa tung, tay cầm một chiếc bánh kếp mặn, trên mũi còn dính một chút tương, khuôn mặt lớn bằng bàn tay bị mái tóc mì tôm và chiếc bánh che kín. Đột nhiên có một cơn gió thổi tung tóc mái xoăn tít của cô ấy lên, miệng đang ngậm đầy một miệng bánh, phồng mang trợn má quay lại.

Một người bước xuống từ trên chiếc xe Bentley, giày da sáng bóng.

Tóc mì tôm Tô Tử Tô vui mừng đứng dậy:

"Ông anh, là anh đấy à"

Tống Dung nghẹn họng.

Giọng nói sặc mùi dân anh chị.

Trên cổ tay Tô Tử Tô còn treo một túi ni lông trong suốt, trong túi vẫn còn hai cái bánh kếp mặn, cô ấy nhiệt tình bước tới chào hỏi: "Anh còn nhớ tôi không? Chúng ta đã từng gặp nhau trong thang máy ở công ty"

Tống Dung nhìn lướt qua mái tóc của cô ấy "Vẫn nhớ."

Anh nhớ rất rõ kiểu tóc bị sét đánh này.

Tô Tử Tô nở nụ cười lộ ra cả hàm răng với anh, cô ấy quơ quơ túi bánh, chân thành hỏi anh: "Bánh kếp mặn này, anh có muốn ăn một cái không?"

Tống Dung mặc một bộ vest cao cấp, thắt cà vạt ngay ngắn: "Không ăn.

Cô ấy chớp chớp đôi mắt vô tội: "Không sao đâu, cho anh rồi thì tôi vẫn còn một cái mà" Cô ấy mỉm cười rạng rỡ, nét mặt đầy vui vẻ: "Ông chủ nói là một cái sáu tệ, ba cái hai mươi tệ, nên tôi đã mua ba cái"

Tổng Dung không còn gì để nói.

Ông chủ ngu ngốc như vậy, chắc hẳn ông ta không ngờ còn gặp được người khách ngu ngốc hơn cả mình. Cho nên, giao dịch mua bản đó thành công được cũng không có gì là khó hiểu.

"Ông anh à, anh ăn một cái đi, vẫn còn

nóng hổi đấy."

Nói xong, cô ấy nhét nốt chiếc bánh kếp mặn chỉ còn mấy miếng vào miệng, thò tay vào lấy một cái bánh khác nóng hổi trong túi ra, sau đó đưa luôn cả cái túi ni lông và chiếc bánh còn lại cho Tống Dung.

Tổng Dung do dự một lúc rồi mới nhận: "Cảm ơn"

Mỗi tay Tô Tử Tô tay cầm một cái bánh, trong miệng vẫn còn đầy bánh, lúc cười đối mắt híp thành một khe hở cong cong: "Không cần cảm ơn, không cần cảm ơn.

Lúc này, Tô Vấn và Vũ Văn Thính đã làm xong thủ tục khởi tố, đang cùng nhau đi ra ngoài. Vị fan cuồng kia đã bị giam giữ, cô ta đang la hét ầm ĩ trong đồn cảnh sát.

Tống Dung xách cặp da đen bên tay trái, tay phải thì cầm bánh kếp mặn, anh bước tới nói: "Thính Thính." Anh lấy một chiếc bút máy màu vàng trong túi áo vest ra: "Anh đã xem qua nội dung rồi, sau khi em ký tên xác nhận thì có thể chính thức ký hợp đồng"

Vũ Văn Thính nhận bút, nhanh chóng xem luót qua, sau khi ký tên xong bèn trả lại tài liệu cho anh: "Làm anh phải vất vả đi một chuyến rồi.

Tống Dung nói đùa: "Anh sẽ tính riêng tiền làm thêm giờ" Anh hỏi cô: "Em đã ăn trưa chưa?"

"Em chưa ăn

Vừa khéo, anh đưa túi bánh kếp mặn cho cô: "Mời em.

Lưu Xung vừa tới, lúc bước từ trong xe ra thì nhìn thấy Vũ Văn Thính nhận bánh kếp mặn của Tống Dung. Anh ta quay lại nhìn Tô Vấn ở phía sau, chậc một tiếng: "Quan hệ của hai người này thật không đơn giản"

Tô Vấn ném cho anh ta một ánh mắt lạnh lùng, không thèm để ý: "Thính Thính, xe của anh hỏng rồi, em đưa anh về nhé.

Khả năng diễn xuất liền mạch không có khe hỏ!

Lưu Xung phỉ nhổ xong cũng nhanh chóng nhập vai, tận tâm tận lực hỗ trợ: "Cái xe rởm này, tại sao động cơ lại hỏng nữa rồi?" Nói xong còn đá một cái vào bánh xe: "Sớm muộn gì ông đây cũng thay mày!"

Vừa mới dứt lời thì Tô Tử Tô đã cầm bánh kếp mặn chạy tới: "Chú Tư, xe bảo mẫu không bị hỏng đâu, để cháu chở chú!"

Ngoài cô ra thì chẳng có trợ lý nào không có mắt nhìn như thế nữa cả.

Tô Vấn tức điên người.

Tống Dung nhìn mái tóc mì tôm bị gió thổi tung rối bù lên, trong mắt chứa đầy ý cười. Anh ta nhìn một lát rồi quay sang nói với Vũ Văn Thính: "Anh đã hẹn tổng giám đốc Hồng của Gia Hành rồi, đến tối anh lại nói tiếp chuyện ký hợp đồng với em"

"Vâng ạ."

Đợi Tống Dung lái xe đi rồi, Tố Vấn mới không nhịn được bước tới hỏi, nhưng lại sợ làm cho cô mất vui nên anh giả vờ hỏi bâng quơ: "Thính Thính, em rất thân với anh chàng họ Tống kia à?"

Họ Tống ư?

Vũ Văn Thính nói: "Anh ấy là bạn học của anh trai em"

Giọng Tô Vấn chua lè: "Nhìn anh ta không giống người tốt"

Lưu Xung: Đồng chí Tô Vấn à, sự ghen tuông đã làm cậu biến chất, khiến cho bộ mặt của cậu hoàn toàn thay đổi rồi!

Buổi chiều, Tô Vấn vẫn còn phải làm việc, anh đi thẳng từ đồn cảnh sát về trường quay. Nhờ ân phước từ chỉ số IQ hẳn 85 của người nào đó, anh ngồi xe bảo mẫu của mình, còn Lưu Xung thì lại đi nhờ xe của Vũ Văn Thính về công ty xử lý công việc.

Khoảng chừng một tiếng đồng hồ sau, Lưu Xung trở về trường quay.

"Tôi có một tin xấu, cậu có muốn nghe không?"

Tô Vấn đang quay một cảnh đánh nhau, vết thương do hóa trang trên mặt anh cũng không lấn át được vẻ đẹp yêu nghiệt trên người anh, chỉ có giọng điệu nói chuyện rất lớn lối: "Muốn nói thì nói, không nói thì cút ngay."

Lưu Xung nghẹn lời.

Đồ quỷ đáng ghét!

Lưu Xung chỉ dám trừng mắt với cái gáy của anh: "Đại tiên nữ Thính Thính nhà anh hẹn giám đốc điều hành Tống soi đèn bàn chuyện suốt đêm, cô nam quả nữ ở chung một phòng"

Tô Vấn vốn đang nằm như người không xương trên ghế lập tức ngồi thẳng dậy: "Bao gio?"

"Đêm nay

Tô Vấn cau mày, suy nghĩ trong giây lát, giọng điệu vừa bực tức vừa nôn nóng: "Đi chuyển đồ ngay cho tôi"

Lưu Xung có một dự cảm không lành: "Không phải là cậu muốn dọn qua đó ngay đêm nay đấy chứ?" Anh ta rất không đồng ý: "Chủ nhà cũ vừa mới dọn đi ngày hôm qua, bên trong còn không có cả giường, cậu muốn đêm nay ngủ đất à?"

Căn hộ đối diện vốn đã có người ở, không phải là phòng mới. Tô Vấn dùng giá cao gấp hai lần giá thị trường để thuyết phục chủ nhà, Lưu Xung không ngừng cảm thán cái thời đại do nhà tư bản đại gian đại ác làm chủ này.

"Tối nay, trước khi tôi tới đó, nếu như vẫn không có giường..."

Tô Vấn chưa nói hết câu thì đôi mắt quyến rũ trời sinh đã hơi híp lại, sự tà ác trong ánh mắt cực kỳ nguy hiểm. Lưu Xung sợ run cả người, vội vàng lăn đi mua giường không dám chậm trễ. Vâng, cậu là tổ tông của tôi!!!!

Gần tới hoàng hôn, nắng chiều rải xuống một quầng sáng đỏ rực rất lớn, càng khiến cho dung mạo đó xinh đẹp hơn vài phần.

Anh lười biếng nửa nằm nửa ngồi, khuôn mặt chưa được tẩy trang, trên người vẫn còn mặc chiếc áo gấm dáng dài màu đen, ống tay áo dính máu, trên mặt có vết thương, rõ ràng là khuôn mặt được trang điểm theo kiểu gầy yếu, nhưng vẫn thấm đượm một luồng yêu khí quyến rũ mê hoặc.

Tô Vấn đúng là một chàng yêu tinh

Người đàn ông điều chỉnh tiêu cự của camera để chụp ảnh cho yêu tinh, sau đó rón rén bước tới: "Xin chào anh Vấn, tôi là phóng viên của toà soạn báo Thiên Ngu, có thể hỏi anh vài câu hỏi không?"

Bất kể bao nhiêu tuổi thì người trong giới đều gọi Tô Vấn một tiếng anh Vấn để bày tỏ sự kính trọng.

Anh nhướn mắt, vẻ mặt lười biếng: "Không được."

Phóng viên họ Lưu nghẹn họng.

27

Sợ nhất là bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.

Đạo diễn vội vàng tới giảng hòa, cười nói: "Tô Vấn, cậu coi như nể mặt tôi đi"

Nắng chiều hơi chói, anh nheo mắt lại: "Hỏi nhanh đi"

Cái vị tổ tông này!

Phóng viên Lưu và nhiếp ảnh gia ra hiệu với nhau bằng tay, đi lấy ghế nhỏ tới, điều chỉnh micro xong xuôi, sợ vị tổ tông này mất kiên nhẫn nên cắt luôn cả lời dạo đầu, vào thẳng vấn đề chính.

"Anh Vấn, việc anh khóa Weibo có nguyên nhân đặc biệt gì không?" Câu hỏi này đã được chuẩn bị từ trước rồi. Bình thường với loại phỏng vấn này, phóng viên đều phải nói đại khái nội dung với nghệ sĩ trước một lần, để tránh xuất hiện sự cố ở hiện trường, nhưng Tô Vấn thì không cần. Tính tình tùy hứng của anh cũng không phải là mới xuất hiện ngày một ngày hai.

"Phiền"

Câu trả lời lời ít mà ý nhiều, hoàn toàn không có kiên nhẫn.

Phóng viên Lưu đào sâu theo vấn đề trên: "Là vì scandal lúc trước phải không ạ?"

Là vì Vũ Văn Thính phải không?

Giới truyền thông và fan đều suy đoán như vậy.