Duy Nhất Là Em

Chương 404: Ngoại Truyện Vấn Thính (24) Bí Mật Của Tô Vấn




Tố Vấn suy nghĩ một lát rồi nói: "Để con hỏi cô ấy"

"Ừ Ừ.""

Tô Vấn cúp máy gọi: "Thính Thính này"

Vũ Văn Thính đang ký tên cho một cô gái trong đoàn làm phim, cô nói đợi một chút rồi đi đến chỗ Tô Vấn trước: "Dạ?

Tô Vấn nắm tay dắt cô đến chỗ khác, nói: "Ba anh muốn gặp em đấy"

Cô hơi ngây người một chút.

"Nếu em không muốn gặp thì..."

Cô lập tức nói ngay: "Không phải vậy"

Giọng điệu rất long trọng: "Gặp được ạ."

Chỉ là có chút đột ngột, cô sợ mình không chuẩn bị được chu đáo.

Đối với cô, việc gặp ba anh là một chuyện rất quan trọng.

Tô Vấn cười rồi hôn cô, tâm trạng rất phấn khởi: "Thế thì để anh nói ba đến đây nhé"

Vũ Văn Thính cảm thấy không ổn lắm: "Chúng ta qua đó thì hơn."

Cô rất thận trọng, vẻ mặt còn có chút lo lắng: "Bác là người bề trên, theo lễ nghĩa thì em nên là người đến thăm hỏi chứ"

Xem ra, anh vẫn rất được cô yêu thương.

Tâm trạng Tô Vấn khoan khoái dễ chịu vô cùng: "Ngày kia là sinh nhật anh, chúng ta qua đó ăn bữa cơm là được"

Vũ Văn Thính suy nghĩ chút rồi gật đầu đồng ý.

Cô hơi chau mày như thể không quyết định được vậy, lại hỏi Tô Vấn: "Cần mang theo quà gì ạ?"

Gương mặt Tố Vấn rất thỏa mãn: "Anh không cần quà cáp gì cả."

Anh chỉ cần cô thôi.

Vũ Văn Thính đính chính lại ngay: "Là quà tặng bác mà anh, lần đầu tiên gặp mặt, lễ nghĩa phải chu đáo một chút chứ"

Tô Vấn - Người chỉ còn hai ngày nữa là sinh nhật thật sự cảm thấy không buồn nói gì nữa.

Sinh nhật anh thì không có quà, mà ông nhà anh lại có. Anh! Ghen! Rồi!

"Hứ"

Anh quay ngoắt đầu đi, không để ý đến cô nữa.

Vũ Văn Thính hôn anh một cái: "Tô Vấn, ba anh thích cái gì?"

Anh thật chẳng có tí tiền đồ gì cả: "Hôn thêm cái nữa thì anh mới nói với em."

Cô cười rồi hôn tới tấp lên mặt anh.

Tô Vấn hết cả giận: "Ba anh thích tranh cổ"

Anh giải thích thêm: "Bởi vì mẹ anh thích"

Ngày mùng 8 tháng Năm, một ngày trước sinh nhật của Tô Vấn, anh cùng Vũ Văn Thính về Tây Đường, không phải xuất phát từ Kim Châu mà từ Đông Dương. Ông nội của Vũ Văn Thính đang ở Đông Dương dưỡng thương, cô tới chỗ ông nội để lấy chút đồ rồi mới cùng Tô Vấn bay từ Đông Dương về Tây Đường.

Mối quan hệ giữa Tô Vấn và nhà họ Tô ở Tây Đường vẫn luôn được giữ bí mật nên lúc quay về, họ cũng đặc biệt chú ý, cố ý di chuyển theo lối VIP của sân bay, nhưng không ngờ vẫn gặp phải người quen.

"Thính Thính"

Vũ Văn Thính rất quen thuộc với hai người đang đi tới, một người là huấn luyện viên cũ Tằng Trì, người còn lại là đồng đội cũ của cô, Tằng Tất Thủy. Hai người này là bố con, người đàn ông trung niên lên tiếng gọi cô chính là huấn luyện viên Tằng. Ông là người cường tráng, ngay thẳng, chưa đến 50 tuổi, bởi vì nhiều năm thường xuyên luyện tập nên khi mặc trang phục thể thao thì nhìn ông vẫn rất trẻ trung.

"Huấn luyện viên Tằng ạ"

Vũ Văn Thính tiến tới chào hỏi: "Anh Tằng"

Tô Vấn kéo chiếc mũ bóng chày xuống rồi mới bước theo cô.

Gặp được cô, huấn luyện viên Tằng có vẻ rất vui mừng: "Lâu rồi không gặp con, con cũng không thèm đến tìm thầy nữa. Thầy nghe Tất Thủy kể con đã giải nghệ rồi à, công việc có thuận lợi không? Vết thương ở vai hồi phục đến đâu rồi?"

Vũ Văn Thính lần lượt trả lời từng câu một: "Công việc của con rất tốt, vết thương ở vai cũng đã khỏi rồi ạ"

"Thế thì tốt"

Lúc này, huấn luyện viên Tằng mới chú ý đến Tô Vấn đang đi cùng Vũ Văn Thính, ông hỏi: "Đây là?"

Tô Vấn không ngẩng đầu.

Vũ Văn Thính giới thiệu một cách rất thoải mái: "Đây là bạn trai con, Tô Vấn"

Tô Vấn vô thức sờ lên chiếc khẩu trang của mình, đeo khẩu trang rồi chắc họ sẽ không nhận ra đâu nhỉ.

Huấn luyện viên Tằng a lên một tiếng: "Đúng là cậu à, Tô Vấn"

Tô Ván ngây ra.

Tằng Tất Thủy vô cùng ngạc nhiên: "Ba nhận ra cậu ấy ạ?"

Huấn luyện viên Tằng cười ha ha: "Nhận ra chứ, nhận ra chứ."

Ông là người rất thẳng thắn, miệng không có cửa, có cái gì nói cái đó: "Ba làm huấn luyện viên ở trường thể dục thể thao 20 năm nay chỉ gặp đúng một người tư chất kém mà dũng cảm đi cửa sau để vào đội tuyển bơi lội như vậy"

Tô Vấn sững người.

Một vạn con thần thú đang chạy điên cuồng, anh chỉ muốn nói: Trời! Đậu!

Anh bỏ khẩu trang xuống, dùng lưỡi đẩy răng hàm, trong lòng bực bội không tả nổi: "Sao thầy vẫn còn nhớ con cơ ạ"

Huấn luyện viên Tằng rất khoái chí: "Hahaha, đương nhiên là nhớ rồi, thầy còn khuyên con rút lui nữa cơ mà"

Tô Vấn chỉ biết câm nín.

Tằng Tất Thủy liếc nhìn Vũ Văn Thính, nhìn phản ứng của cô ấy thế này, hẳn là cũng vừa mới biết, anh cảm thấy hơi buồn cười: "Hóa ra là bạn cùng trường của chúng ta. Sao anh chẳng có tí ấn tượng nào hết vậy."

"Con không nhớ sao? Các con còn cùng khóa nữa đấy."

Huấn luyện viên Tằng như động phải huyệt cười vậy, cười đến mức không dừng lại được: "Hahahaha... Không nhớ cũng phải thôi, cậu ấy chỉ ở trường thể dục thể thao có... bốn, năm ngày thôi"

Ông từng kể với cháu gái mình chuyện Tô Vấn không biết phối hợp chân tay, học bơi mà uống hết nửa bể nước, cháu gái ông còn không tin. Con bé nói nam thần của con bé sao có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy chứ.

Tô Vấn sầm mặt xuống sửa lại: "Là 6 ngày ạ"

Huấn luyện viên Tằng cười ha ha: "Thầy nhớ rồi, là 6 ngày, huấn luyện viên Từ dạy 2 ngày nín thở, thầy dạy 4 ngày bơi ếch"

Có thôi đi được không?!!

Ông đây không cần thể diện gì nữa!

Tiếng loa phát thanh của sân bay vang lên, lúc này huấn luyện viên Tằng mới ngừng cười, nói với Vũ Văn Thính: "Hai ba con thầy phải lên máy bay rồi. Thính Thính, chờ Tất Thủy tập huấn xong đợt này, thầy trò mình lại gặp nhau nhé.

"Vâng ạ"

Huấn luyện viên Tằng cười khà khà: "Thầy đi đây, học trò Tô."

Ông còn không quên đùa anh thêm một câu: "Chờ thầy về rồi cùng đi bơi nhé."

Tô Vấn phát rồ lên! Mau đi đi cho rồi!

Hai ba con nhà họ Tằng đi khuất, Vũ Văn Thính mới quay sang nhìn thẳng vào Tô Vấn.

Anh sờ mũi, khai nhận: "Là anh bỏ tiền để gia nhập"

Trường thể dục thể thao đó là trường thể thao công lập số một, muốn nhập học thì không phải chỉ cần bỏ tiền ra là được.

Liên quan đến chuyện này, Vũ Văn Thính cũng không hỏi gì, cô chỉ hỏi một chuyện: "Là đến để tìm em sao?"

Giọng nói anh trầm xuống: "Ừ"

Nếu cùng khóa với Tằng Tất Thủy thì anh cũng sẽ cùng khóa với cô.

Tính ra, năm mà Tô Vấn nhập học anh chỉ mới 18 tuổi, cô trầm ngâm trong chốc lát rồi hỏi: "Tô Vấn, anh thích em từ lúc nào vậy?"

Năm 14 tuổi cô đoạt huy chương vàng, thành danh tại đại hội Olympic, chỉ là không biết rằng, Tô Vấn đã quen biết cô sớm vậy.

Tô Vấn kéo mũ xuống, che đi ánh mặt trời, anh nói: "Khi mà em còn là vận động viên thể dục dụng cụ."

Ngừng lại một lúc, anh bổ sung thêm: "Lúc đó anh đã là fan hâm mộ của em rồi."

Anh vẫn không dám để cho cô biết, anh là Tô Thúy Thúy, tên đầu sỏ đã hại cô phải từ bỏ sự nghiệp thể dục dụng cụ.

Sau một hồi trầm ngâm trong chốc lát, cô lại hỏi anh: "Lúc ở trường thể dục thể thao sao anh không đi tìm em?"

"Em còn nhỏ, em còn phải trở thành quán quân thế giới, anh không thể làm ảnh hưởng đến em được"

Cô không tiếp tục hỏi rõ ngọn ngành nữa, mà hỏi một chuyện khiến cô tò mò: "Anh mất 2 ngày mới học được cách nín thở à?"

Tô Vấn của một giây trước còn nơm nớp lo sợ, một giây sau đã lại đứng hình.

Tư chất kém thì đã sao chứ?!

Vũ Văn Thính mỉm cười: "Thế bây giờ anh biết bơi chưa?"

Tô Vấn cực kỳ buồn bực: "Anh biết bơi ếch rồi."

Bạn gái anh là quán quân thế giới, sao anh có thể không biết bơi được chứ, năm nào anh cũng làm thẻ ! Bơi! Lội! Đấy!

Thấy anh có vẻ không vui, Vũ Văn Thính hơi buồn cười nhưng vẫn an ủi anh: "Đợi có thời gian rảnh, em dạy anh bơi tự do nhé."

"Ừ" Tâm tình anh lại tốt lên rồi.

Muốn bơi với cô...

Muốn ngắm cô mặc đồ bơi...

Muốn mặc đồ bơi cho cô ngắm cơ bụng...

Vũ Văn Thính nghiêm túc nới với anh: "Em sẽ không khuyên anh từ bỏ đâu, anh muốn học bao lâu cũng được."

Tô Vấn tụt hết cảm xúc.

Không thể tức giận với bạn gái mình, anh chỉ có thể giận bản thân thôi! Anh liền nhắm vào chiếc cửa kính ở sân bay đá một cái, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cái bóng ngược trên cửa kính.

Tằng Tất Thủy...

Bây giờ anh nhớ ra rồi, đúng là hơi quen tai thật... À, anh nhớ ra rồi, ở trường thể dục thể thao có gặp một lần.

Khi đó là ngày thứ hai anh ở trường thể dục thể thao, tìm một vòng mới thấy sân huấn luyện của lớp huấn luyện đặc biệt.

"Em dùng cái này đi."

Tằng Tất Thủy 18 tuổi trắng nõn nà, trên mình mặc bộ đồng phục của lớp huấn luyện đặc biệt, vừa cao vừa gầy. Anh ta ngồi xổm ở cạnh bể bơi, trong tay còn cầm một chiếc kính bơi.

"Anh đã thay rất nhiều chiếc kính bơi rồi nên anh biết loại nào dùng tốt nhất."

Cô gái trong bể do dự một lúc rồi cũng đón lấy: "Cảm ơn anh"

"Không có gì."

Người thanh niên nở nụ cười nhã nhặn: "Anh tên là Tằng Tất Thủy, còn em là?"

Cô nói: "Vũ Văn Thính."

Không biết xấu hổ!

Tố Vấn nấp ở đằng sau, nắm chặt quả đấm, hận không thể dùng ánh mắt xuyên thủng người Tằng Tất Thủy. Anh đứng ở cửa, đợi lúc Tằng Tất Thủy bước ra...

Anh liền trực tiếp ập tới.

Tằng Tất Thủy không đề phòng, bị đâm xiêu xiêu vẹo vẹo, chỉ nhìn thấy một cậu thanh niên đang mặc đồng phục của lớp triển vọng, đeo một cặp kính bơi nạm kim cương, ngẩng đầu cao ngạo.

Cậu ta nói: "Xin lỗi nhé, tôi không nhìn thấy"

Tằng Tất Thủy lẳng lặng nhìn cậu ta.

Cậu ta vẫn còn đeo kính bơi, đưa tay đẩy gọng kính một cái như là đang đeo kính râm vậy. Khí chất mạnh mẽ cao vời vợi: "Có biết kính bơi của tôi đáng giá bao nhiêu không?"

Cậu ta hừ lạnh: "Nói ra chỉ sợ dọa chết khiếp cậu thôi"

Tằng Tất Thủy cạn lời.

Dù kính bơi có nạm kim cương thì cũng tác dụng gì đâu chứ, lớp triển vọng là lớp kém nhất của trường thể dục thể thao rồi.

Tuổi trẻ ngông cuồng, lúc ấy vừa bướng bỉnh lại vừa ấu trĩ.

Hai ngày sau, là ngày thứ tư Tô Vấn nhập học. Anh mới học bơi ếch, đương nhiên vẫn chưa biết bơi, bị sặc nước bể bơi đến mức vô cùng bực bội. Nếu không đi gặp cô để hồi phục tâm trạng thì anh sợ mình sẽ không nhịn được mà đập nát cái bể bơi ra mất.

Anh đội mũ bơi và đeo khẩu trang để đi, nhưng cố ý không mặc đồng phục của lớp triển vọng. Trên đường đi, anh gặp được Vũ Văn Thính, nhưng vì bạn cùng phòng của cô cũng ở đó nên anh không nói được nhiều với cô, chỉ đưa được chiếc kính bơi cho cô.

"Cái của anh tốt hơn, đắt hơn, em dùng của anh đi"

Nói xong câu này là anh chạy mất dạng luôn.

Khi đó anh còn quá trẻ, lúc thích một người thì vừa nghiêm túc vừa nhút nhát.

"Nhìn cái gì thế?"

Huấn luyện viên Tằng nheo mắt nhìn con trai một cái.

Tằng Tất Thủy thu lại ánh mắt, lắc đầu: "Không có gì ạ?"

Còn không thừa nhận!

Ông có bị mù đâu!

Huấn luyện viên Tằng có chút hận sắt không thành thép: "Con cứ kìm nén làm gì cơ chứ, bây giờ thì thành người của người ta rồi kìa."

Ông rất thích Vũ Văn Thính, lúc nào cũng hy vọng nước phù sa chảy về ruộng nhà mình, kết quả thì bị Tô Vấn – cái tên học sinh đặc biệt kém cỏi ấy chặn lại.

Huấn luyện viên Tằng buồn bực: "Tính tình Dương Hy ít nói, mấy đứa được huấn luyện thành im như thóc hết cả, Thính Thính cũng thế, con cũng vậy, chẳng chịu xuất chiêu nào. Con mà sớm tỏ tình thì nói không chừng Thính Thính là con dâu của ba rồi."

Tằng Tất Thủy cười đau khổ: "Nếu con mà nói sớm thì con đoán rằng cô ấy sẽ không chịu xuống cùng một bể bơi với con đâu"

Hồi trước có một người anh khóa trên quý mến cô, sau khi nói ra, chỉ trừ khi bắt buộc phải luyện tập hay thi đấu, còn lại thì cô ấy không bao giờ xuống cùng một bể bơi với người anh khóa trên đó. Cô nói, cô phải tránh hiềm nghi.

Đối với cô, chỉ có Tô Vấn là không giống bất kỳ ai.

Tô Tử Tô về Tây Đường trước một ngày, cô đặc biệt đi đón chú Tư và thím Tư. Khoảng 3 giờ chiều, một nhóm gồm 3 người đến nhà họ Tô.

Căn nhà của họ Tô là do địa chủ cũ để lại, được bài trí theo kiểu cổ, Tô Tân đang cùng một đoàn người già trẻ đứng thành 'đội tiếp đón' ngoài cửa.

Thấy người từ xa, Tô Tân kích động nói: "Về rồi về rồi!"

Hôm nay, ông cụ mặc một bộ comple, tỉnh thần phấn chấn, bước chân nhanh nhẹn, chạy như bay ra ngoài, vừa chạy vừa gọi: "Vấn Vấn ơi..."

"Thính Thính à..."

Tô Vấn chỉ muốn ôm trán. Ba điềm tĩnh một chút có được không?

Tô Tân đã qua tuổi 70, xấp xỉ tuổi ông nội của Vũ Văn Thính, nhưng nhìn ông vẫn rất khỏe mạnh, đầu đầy tóc bạc mà ánh mắt vẫn quắc thước.

Lần đầu tiên Vũ Văn Thính gặp ông nên cô có hơi e dè: "Cháu chào bác ạ"

Tô Tân cười nhăn hết cả mặt: "Chào cháu chào cháu."

Con dâu xinh quá!

Ừm, không quá nghiêm túc.

Nói chung, ba của Tô Vấn là một người già khá thú vị nên Vũ Văn Thính cũng bớt lo lắng. Cô nhìn những người khác ở ngoài cửa, nhất thời không biết xưng hô thế nào.

Tô Tần nắm tay cô, không câu nệ lễ tiết nhỏ nhặt: "Không cần để ý đến bọn họ, đều là người làm thuê cho nhà chúng ta thôi"

Mọi người trong nhà họ Tô cạn con m* nó lời!

Chỉ có cậu Tư là con trai ông thôi chắc!

Ánh mắt sắc lạnh của Tô Tân liếc nhìn qua: "Câm hết rồi sao? Còn không chào hỏi đi"

Mọi người trong nhà họ Tô tiếp tục bó tay.

Tức chết đi thôi!

Nhịn đi nhịn đi! Vai vế của Tô Bính Tiễn và Tô Bính Văn cao hơn một chút, nên mỗi người gọi một tiếng em Tư.

Vũ Văn Thính từng nghe Tô Vấn nhắc tới, cậu Cả nhà họ Tô là Tô Bính Nghiệp đang đi tù, con gái là Tô Phục thì bị xét tử hình, hiện tại đã không còn nữa. Ba năm trước cậu Hai Tô Bính Tiễn mất con trai, người con gái duy nhất thì ở nước ngoài. Cậu Ba Tô Bính Văn có 3 trai 3 gái, hôm nay cả 6 người này đều tới đây. Trừ người nhỏ nhất là Tô Nhượng Thanh ra thì 5 người còn lại đều lớn hơn Tô Vấn nhưng vừa mở miệng đã cung kính gọi Vũ Văn Thính là 'thím Tư.

Cuối cùng, một giọng trẻ con non nớt vang lên: "Con chào bà Tư"

Vũ Văn Thính như bị sét đánh.

Đứa trẻ đó chắc tầm ba, bốn tuổi, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tô Bính Tiễn, nhút nhát nhìn trộm Vũ Văn Thính.

Tô Tân cười gượng gạo: "Khà khà, vai vế của Thính Thính hơi cao"

Tô Vấn – người có vai vế rất cao đã nhét phần quà trong tay mình vào lòng Tô Tân: "Đây là quà mà Thính Thính biểu ba đấy."

Tô Tân cười ửng đỏ hai gò má: "Người đến là được rồi còn tặng quà gì chứ..."

Ông mở hộp, ồ lên một tiếng: "Là tranh Thanh Vân của Vương Chân Thanh à!"

Bức tranh này là tuyệt tác, là bảo bối vô giá.

Tô Vấn liếc nhìn chiếc hộp quà tinh xảo một cái: "Đây là bảo bối của ông nội Thính Thính, cô ấy cố tình đi một chuyến đến Đông Dương để lấy về cho ba đấy"

Giọng điệu mang kha khá vị ghen tuông.

Tổ Tân hạnh phúc muốn bay lên, ôm bức tranh bảo bối vào lòng, hớn hở phấn khởi nói: "Thính Thính, bác rất thích... rất cảm động..."

Tô Vấn nghếch cằm, rồi chỉ vào chiếc hộp quà trong tay Tô Tử Tô: "Còn có trà dưỡng sinh và sứ Thanh Hoa cũng là để biếu ba đấy"

Giọng điệu càng ghen tuông hơn!

Thính Thính nhà anh chuẩn bị cho ông cụ bao nhiêu là quà gặp mặt, nhưng người sinh nhật là anh lại chẳng có quà gì. Anh lại không thể tức giận với bạn gái, nên chỉ có thể trút giận lên đầu ông già nhà anh thôi.

Ngược lại Tô Tân đã vui mừng đến độ miệng ngoác tới tận mang tai rồi: "Bác hạnh phúc quá!"

Ông nhìn người con dâu một cách yêu thương: "Thính Thính này, đi cùng bác vào đây đi, bác có thứ muốn tặng cháu."

Vũ Văn Thính đi theo ông vào phòng.

Tổ Tân tặng cô một chiếc vòng ngọc màu trắng nhạt, là di vật là mẹ Tô Vấn đã để lại.

Lúc Tô Tân đưa cho cô, mắt ông loáng nước, nắm chặt tay cô, nghẹn ngào nói: "Vấn Vấn nhà bác giao cho cháu nhé, bác chỉ có một đứa con trai là nó, hức ...Cháu hãy đối xử tốt với nó nhé"

Sa mạc lời!!!

Tô Bính Tiễn và Tô Bính Nghiệp cũng không còn gì để nói nữa! Thế ba anh em họ đây là con trai của chó à!

Bộ dạng hòa thuận của một gia đình ba người khiến Tô Bính Tiễn cảm thấy vô cùng chướng mắt. Ông ta quay đầu đi ra ngoài, lại nhìn thấy ngay Tô Tử Tô đang chơi trốn tìm với cháu mình.

Nhìn thấy cổ, Tô Bính Tiễn liền nổi giận đùng đùng: "Tô Tử Tô, qua đây."

Cô sờ sau gáy, rụt rè bước qua: "Chú Hai"

Lục phủ ngũ tạng của Tô Bính Tiễn đều đang tức run cả lên: "Mày còn mặt mũi nào gọi tao là chú Hai nữa"

Không gọi chú Hai thì gọi là cái gì nhỉ?

Bộ não không thông minh lắm của cô nhất thời không nghĩ ra được.

Tô Bính Tiễn vỗ bốp vào sau đầu cô: "Mày nghĩ xem mày đã làm trò ngu xuẩn gì rồi!"

Cô cúi đầu, mái tóc mì tôm đã che lấp một nửa gương mặt bé nhỏ của cô, cô ngoan ngoãn giống như một chú cừu, cúi đầu nhận lỗi: "Cháu sai rồi."

Thái độ nhận sai cũng nghiêm chỉnh đấy.

Nhưng mà, điều này cũng không làm giảm bớt cơn thịnh nộ của Tô Bính Tiễn: "Đương nhiên là lỗi của mày! Nếu không phải do mày thì liệu thằng Tư có chằm chặp không tha cho tao như thế không? Hừ, thành công thì ít mà thất bại thì nhiều, hàng chưa về tay đã đành, còn hại tao phải ngồi tù mấy tháng"

Tô Vấn bảo hắn ta chuẩn bị đi, nói rằng tháng sau đưa ông ta tới nhà lao tự kiểm điểm.

Tức quá! Tức chết mất!

Ông ta tức giận mắng nhiếc: "Đều tại mày!"

Tô Tử Tô thật thà thừa nhận: "Đều tại cháu không tốt"

Hơn nữa, cô còn thật lòng thể hiện: "Cháu sẽ tới nhà lao để thăm chú, chú Hai"

Tô Bính Tiễn muốn xì khói.

Mẹ kiếp, sao ông ta lại có thể tìm cái loại đần độn này làm gián điệp cơ chứ?

Ông ta sắp tức đến mức đột quỵ rồi, trong mũi thở ra đều là hừng hực lửa giận: "Tao sẽ không gửi tiền đến bệnh viện nữa, sau này, mẹ mày sống hay chết thì cũng đừng tới tìm tao!"

Nói đến đây, biểu cảm của Tô Tử Tô rất kích động: "Chú Tư đã sắp xếp cho mẹ cháu chuyển viện rồi ạ."

Tô Bính Tiễn không còn gì để nói.

Thảo nào gần đây đến điện thoại của ông ta cũng không nhận nữa, hóa ra là phản bội đi theo địch rồi.

Ông ta chỉ vào mũi cô mắng nhiếc: "Mày là đồ phản bội."