Duy Nhất Là Em

Chương 410: Ngoại Truyện Vấn Thính (30), Mang Thai Tạo Người, Cùng Nhau Bỏ Trốn




"Con bé không ở bệnh viện này nữa, anh con bé đã đưa nó đi rồi."

Ánh mắt Tô Vấn lập tức nóng lên, đôi mắt anh vằn đỏ, càng làm nổi bật lên sắc mặt ốm yếu nhợt nhạt: "Đưa đi đâu?"

Tô Tân lắc đầu.

Tô Vấn lảo đảo, lại ngã xuống ngất đi.

"Vấn Vấn!"

"Vấn Vấn!"

"Bác sĩ, bác sĩ..."

Vũ Văn Xung Phong đưa Vũ Văn Thính ra thẳng nước ngoài, nhà họ Tô vận dụng tất cả các mối quan hệ cũng chỉ tra ra được cô đang ở một thành phố bên châu Âu. Ngay hôm ấy Tô Vấn đã chạy tới đó, nhưng hôm sau người đã không còn ở đó nữa rồi.

Rõ ràng là Vũ Văn Xung Phong cố ý.

Hai bên cứ đuổi bắt nhau như thế suốt một tháng, tinh thần của Tô Vấn lúc nào cũng hoảng hốt, cả người âm u đầy chết chóc, sút mất mấy cân.

Lưu Xung nhìn gương mặt bệnh tật của Tô Vấn, vốn anh có gương mặt đẹp như yêu tinh, giờ bị bệnh trông lại như cành liễu rủ trong gió, làm cho người ta phải đau lòng.

Ôi tình yêu, thật là thứ chết người.

Lưu Xung cảm thán xong bèn quay sang hỏi Tô Tử Tô: "Vivian đâu?"

Tô Tử Tô buộc quả đầu mì tôm của mình thành hai túm hai bên, trông cực kỳ giống Na Tra phiên bản ngốc nghếch. Tô - Na Tra trả lời: "Anh Vivian bị tiêu chảy rồi."

Lúc này bị tiêu chảy?

Liên hoan phim Berlin sắp bắt đầu rồi!

Lưu Xung cuống lên, rất tức giận: "Sắp phải ra sân đến nơi rồi mà tóc còn chưa làm xong, lại còn có mặt mũi mà bị tiêu chảy nữa à"

Tô Vấn co gối ngồi trên ghế sofa, trông phờ phạc ngơ ngẩn, dáng vẻ thờ ơ với tất cả mọi thứ. Dù đã trang điểm mà vẫn không che được khuôn mặt tái nhợt, mái tóc chưa được tạo kiểu đặc biệt nên phần tóc mái mềm oặt rủ xuống, che khuất cái trán, khiến anh trở nên vô hại hơn mấy phần.

Tô Tử Tô rất áy náy, chủ động thừa nhận sai lầm: "Anh Xung, anh đừng trách anh Vivian, đều do em không tốt ạ, anh ấy ăn bánh kếp mặn của em nên mới bị tiêu chảy"

Nghe thế Lưu Xung liền tức điên lên, anh ta trừng mắt nhìn đầu mì tôm: "Cô còn không biết xấu hổ mà nói à! Cái dạ dày của Vivian quý giá thế kia, sao cô lại đem bánh kếp mặn để qua đêm cho cậu ấy ăn hả"

Tô Tử Tô cũng rất buồn rầu, Vivian không quen ăn đồ ở đây, cô thấy anh ta đói bụng, tinh thần không phấn chấn nên mới tốt bụng đem đồ dự trữ của mình ra cho anh ta ăn, không ngờ làm ơn mắc oán.

Lưu Xung không rảnh mà mắng cô, vội giục: "Thế cô làm sơ tóc cho anh ta đi"

Tô Tử Tô liếc nhìn cái đầu của chú Tư nhà cô: "Em không biết làm"

Lưu Xung trợn mắt nhìn cô: "Không phải cô học trang điểm và tạo kiểu tóc à?"

Tô Tử Tô thành thật khai báo: "Thành tích của em không được tốt lắm."

Cô nói giọng lí nhí: "Em làm nhân viên gội đầu ba năm rưỡi vẫn không được chuyển lên chính thức."

Lưu Xung cạn lời.

May mà con bé này không đi học điều khiển máy xúc, nếu không có khi lại chết người mất.

Lưu Xung day day huyệt thái dương: "Thôi được rồi, cô ra ngoài chơi đi"

Đến chịu cái con bé ngu ngốc này.

"Vâng" Tô Tử Tô đi ra.

Lưu Xung lắc đầu, thầm nghĩ chắc mình phải thuê một trợ lý khác, ít nhất cũng phải biết trang điểm và làm tóc. Nghĩ xa quá rồi, Lưu Xung ngồi xuống cạnh Tố Vấn: "Lần trước cậu đi lĩnh giải thưởng ở nước ngoài, bài phát biểu cảm tưởng khi nhận giải kiểu ngạo ngang ngược quá nên tụi nước ngoài đều mắng chửi cậu đấy, lần này đừng có nói lung tung nữa."

Lưu Xung móc trong túi ra một tờ bản thảo, đưa cho Tô Vấn: "Đây là bài phát biểu cảm nghĩ khi giành được giải thưởng, cậu cứ đọc theo là ok."

Tô Vấn đang ngơ ngẩn, không cầm.

Lưu Xung nhét luôn tờ giấy vào trong túi áo vest của anh.

Tổng Dung cũng tới liên hoan phim với tư cách là người đại diện của Thiên Vũ. Anh không hào hứng cho lắm nên ra ngoài hút điếu thuốc, bỗng có điện thoại của Vũ Văn Xung Phong gọi tới.

"Gì." Tống Dung thờ ơ.

Vũ Văn Xung Phong nói: "Bạn học cũ, ra ngoài uống rượu đi."

Tống Dung lạnh lùng từ chối: "Tôi đang bận"

"Bận cái gì?"

Tống Dung cười lạnh: "Cậu còn không biết xấu hổ mà hỏi thế à, hai anh em nhà cậu ném công ty lại rồi đi mất, để ông đây phải làm trâu làm ngựa cho cậu ở Thiên Vũ, cậu còn hỏi tôi bận cái già"

Vũ Văn Xung Phong cười chửi tục một câu, giọng đầy bỡn cợt: "Tôi mời cậu uống rượu nhé."

Hai người họ là bạn học với nhau từ cấp Ba đến đại học, quan hệ giữa họ luôn là...mắng chửi lẫn nhau.

Tống Dung tiếp tục tỏ ra lạnh lùng chán đời: "Tôi không uống rượu"

Ánh mắt anh ta dừng lại ở cách đó không xa, mắt nheo lại, nhìn thật kỹ một lúc: "Tắt máy đây."

Tổng Dung lập tức tắt cuộc gọi, đi tới.

Trong hành lang đối diện vang lên tiếng phụ nữ với âm điệu rất cao, còn đang dùng tiếng Anh mắng người ta.

Người bị mắng là một cô gái có hai búi tóc ở đỉnh đầu, tóc mái quăn quăn, đôi mắt cô ấy rất to, nói chuyện như ngậm sỏi trong miệng: "I not biết English."

Cô nói rất chật vật, nhưng rất cố gắng để nói, thậm chí còn dùng cả ngôn ngữ hình thể, cô khoa tay, nói: "Can you nói Chinese? Sorry, Sorry, my English very very..."

Cô nghĩ một hồi: "Nát"

Cô còn làm động tác dùng búa đập, để diễn tả trình độ tiếng Anh nhão nhoét của mình.

Cái thứ tiếng Anh này của cô là do giáo viên thể dục dạy đấy à.

Đối phương là người da trắng, hơn 30 tuổi, cô ta càng mắng hăng hơn.

Tống Dung đi qua, kéo Tô Tử Tô ra sau lưng mình, dùng tiếng Anh hỏi: "Chuyện gì thế?"

Cô trợ lý người da trắng kia nói, cô nàng hai túm tóc này làm bẩn chiếc váy dạ hội của nghệ sĩ nhà cô ta.

Tống Dung lấy chiếc bút máy từ túi áo vest ra, cúi người nhặt một tấm danh thiếp của ai đó bị vứt trên đất, viết một số điện thoại lên đó rồi đưa cho cô gái kia: "Gọi vào số này, anh ta sẽ giúp cô giải quyết"

Nói xong, anh dắt Tô Tử Tô đi luôn, cô nàng trợ lý da trắng vẫn còn mắng f*ck ở phía sau.

Tô Tử Tô ngoan ngoãn đi theo anh vào một phòng nghỉ, cô tò mò hỏi: "Anh vừa cho số của anh Xung đấy à?"

Tống Dung buông tay cô ra, mặt lạnh nhìn cô: "Có phải em ngốc không đấy, đứng ở đó để người ta mắng?"

Giọng nghe giống như đang tức giận.

Tổ Tử Tô không biết anh tức cái gì, cô sở mũi một cái rồi yếu ớt thừa nhận: "Thì em ngốc thật mà."

Cô còn lầm bầm: "Em học trang điểm làm tóc còn không xong, chỉ có thể làm cô gội đầu."

Tống Dung chán chẳng buồn nói.

Anh phát cáu với cô làm cái gì cơ chứ, với năng lực lý giải của mình thì cô cũng chẳng thể nghe hiểu được.

Tống Dung nói đơn giản trực tiếp hơn: "Sau này gặp phải tình huống như thế này thì gọi điện thoại cho tôi.

Cô hớn hở ngay: "Vâng ạ"

Vẻ mặt hoàn toàn thỏa mãn, cô vui vẻ nói: "Anh Dung, anh tốt với em thật đấy"

Tống Dung nhếch môi, ừ, cũng coi như là ngoan ngoãn hiểu chuyện.

Tô Tử Tô ngoan ngoãn hiểu chuyện hỏi: "Anh Dung, bao giờ chúng ta kết hôn?"

Wth people?!!!

Hiểu chuyện cái con khỉ.

Tô Tử Tô đang đắm chìm trong thế giới của mình, miệng lẩm bẩm: "Mẹ em nói tốt nhất là kết hôn trong 6 tháng cuối năm, thế thì lúc sinh con mới kịp vào thu đông, lúc ở cữ cũng đỡ khổ"

Giờ lại gì nữa đây?!

Mẹ của cô ấy nghĩ xa thật đấy.

Tống Dung bắt đầu thấy đau đầu, dự án đầu tư mấy trăm triệu còn dễ xử lý hơn cô nàng này, bộ não tốc độ cao của anh vừa gặp phải cô là treo máy.

Anh hít sâu một hơi: "Tô Tử Tô"

"Dạ." Ánh mắt cô sáng lấp lánh.

Tống Dung khoanh tay, nhìn cô một lúc lâu, vốn định phổ cập cho cô kiến thức về tình cảm nam nữ bình thường ở thời hiện đại, nhưng lời lên đến miệng lại thay đổi.

"Có phải ai hôn em, em cũng đều muốn lấy người ta không?"

Anh cũng không biết mình đang nói cái gì nữa: "Ai cũng được à?"

Cô mà dám gật đầu, anh sẽ cho cô một bài học sâu sắc ngay.

Nhưng cô lại cắn môi, không trả lời.

Tống Dung ra cái vẻ phụ huynh, nghiêm trang nói: "Không được cắn môi, trả lời tôi đi."

Cô ngoan ngoãn thả môi ra, nhìn anh đầy sợ hãi, rồi cúi đầu lí nhí: "Không phải. Mẹ em nói, nếu là người mà em không muốn lấy thì phải báo cảnh sát ngay."

Nếu là người khác thì dù cô có táng gia bại sản cũng phải kiện, nhưng giám đốc Tống không giống.

Chỗ nào không giống á?

A, cô cũng không biết đâu...

Cô lại ngẩng đầu lên ngắm anh, gương mặt đỏ rực, hơi thẹn thùng, tròng mắt cô đảo quanh, nói rất kiên quyết: "Em không muốn báo cảnh sát bắt anh, nếu là người khác thì em báo ngay"

Mẹ của cô nàng này đúng là một kỳ nhân.

Khóe miệng Tống Dung cong lên, tâm trạng của anh bỗng thấy thoải mái một cách khó hiểu, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại hỏi một câu: "Lúc nào dẫn tôi đi gặp mẹ em?"

Anh không biết mình đang làm cái gì nữa, nhưng có một việc anh lại biết rất rõ, Tống Dung, mi xong rồi.

Tô Tử Tô rất vui vẻ, cô vui lắm, cười tươi đến mức mắt híp lại thành hai đường thẳng: "Lúc nào cũng được hết ạ"

Cô vốn ngốc, cười lên trông càng ngốc.

Nhưng anh lại vẫn thấy đáng yêu, anh vuốt quả đầu mì tôm của cô, cái kiểu tóc bị sét đánh này nhìn lâu cũng cảm thấy không đến nỗi nào.

Tô Tử Tô rất vui, cô đi không nhìn đường nên bị va vào một người đàn ông đang đi tới, Tống Dung thuận tay giữ tay cô lại, đẩy cô đi ở phía trong.

Wow Wow Wow...

Anh Dung cầm tay mình rồi, ngượng quá đi, xấu hổ quá, xấu hổ quá...

Cổ mím môi cười trộm, một lát sau mới rút tay về.

Nhưng Tống Dung không chịu buông ra: "Chúng ta sắp kết hôn rồi, tôi không thể dắt tay em à?"

Cô ngẩng đầu lên, trưng ra quả đầu mì tôm cùng gương mặt đỏ như gấc, gật đầu lia lịa: "Được chứ!"

Tống Dung cười, nhéo nhẹ gương mặt nhỏ nhắn của cô.

Cô ngốc như vậy phải làm sao bây giờ? Đành phải để sau này anh chú ý nhiều hơn vậy, không thì cô lại bị người khác bắt nạt mất.

Đúng là bị điên rồi, sao anh lại không thể nhìn người khác bắt nạt cô chứ.

8 giờ đúng, liên hoan phim bắt đầu.

Lưu Xung đi vào phòng nghỉ: "Sếp Vấn, có thể vào hội trường được rồi."

Tô Vấn chậm chạp đứng dậy, chẳng thèm mặc áo khoác mà cầm luôn trên tay, vừa đi tới cửa thì nhận được cuộc điện thoại: "Alo"

Là Tô Tân gọi tới.

Tô Tân nói: "Vấn Vấn, ba tìm ra được rồi, Vũ Văn Xung Phong cũng đang ở Berlin."

Quả nhiên.

Tô Vấn cắn môi, đôi lông mày nhíu chặt giãn ra một chút.

9 giờ 14 phút, liên hoan phim đến thời điểm cao trào, giải thưởng dành cho vai nam chính xuất sắc nhất do một đạo diễn nổi tiếng Hollywood đọc tên.

"Vai nam chính xuất sắc nhất thuộc về" chất giọng nam mạnh mẽ, sang sảng nói bằng tiếng Anh: "Tứ Diện Sở Ca" Tô Vấn"

Đám fan hâm mộ người Hoa lập tức gào thét, bên dưới sân khấu vang lên tiếng vỗ tay không ngớt.

Đây là lần thứ hai Tô Vấn giành được giải thưởng này, giới truyền thông nước ngoài đã chẳng còn xa lạ gì với anh diễn viên người Hoa nổi tiếng châu Á, khí thế ngút trời tiến đánh thế giới điện ảnh nước ngoài. Cho dù là gương mặt làm biết bao chị em cảm thán kia, hay là thái độ lạnh lùng xa cách với tất cả mọi người, đều khiến cho anh ta độc chiếm hết cảm tình của fan hâm mộ, nhưng anh ta lại không đi theo con đường thần tượng, mà là trường phái diễn xuất thực lực.

Ống kính máy quay lia đến chỗ Tô Vấn, anh chỉ mặc một cái áo sơ mi, còn cởi hai các đầu, ánh đèn mờ ảo phủ lên người anh, phần xương quai xanh ẩn hiện bên dưới cổ áo.

Anh chậm rãi đi lên sân khấu, nhận chiếc cúp, dùng tiếng Anh nói lời cảm ơn, sau đó đi đến trước micro và điều chỉnh lại độ cao của mic.

"Tôi là Tô Vấn."

Anh nói tiếng Trung.

Bên dưới sân khấu, fan hâm mộ của Tô Vấn điên cuồng hét lên.

Giọng Tô Vấn chậm rãi: "Fan hâm mộ của tôi không được làm ầm ĩ, để cho tôi nói hết"

Phía dưới lập tức câm như hến.

Lưu Xung ngồi ở phía dưới mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, anh ta cầu nguyện: Ông tổ ơi, đức Phật nhỏ của tôi ơi, đây đang ở nước ngoài đấy nhé, tuyệt đối đừng có nói khác với bản thảo, đừng nói lung tung.

Giọng Tô Vấn vang dội: "Vũ Văn Xung Phong, anh bất mãn với tôi thì đến mà đánh tôi đi, giấu vợ của tôi đi thì có gì giỏi chứ."

Lưu Xung và fan hâm mộ đứng hình tại trận.

Truyền thông nước ngoài nghe được phần phiên dịch trong tai nghe xong đều kinh ngạc ngây người, ống kính HD được zoom lại. Họ thấy Tô Vấn ở trên sân khấu đột nhiên xuống dưới, đi dọc theo lối đi được trải thảm đỏ về phía cửa ra vào, rồi anh dừng lại, đặt chiếc cúp xuống đất, ngẩng đầu lên nhìn về phía đối diện: "Không giấu nữa à?"

Người xem không hiểu gì cả.

Ánh đèn cùng ống kính máy quay đều chĩa vào nơi Tô Vấn nhìn tới.

Ở cửa có hai người đang đứng, một nam một nữ, trông đường nét gương mặt họ khá giống nhau, đều là gương mặt đẹp kiểu Á Đông.

"Không" Vũ Văn Xung Phong đi lên phía trước, chậm rãi cởi áo vest ngoài ra, ném xuống đất: "Phải ra để đánh cho cậu một trận"

Nói rồi, anh ta vung nắm đấm lên, giáng thẳng một cú vào gương mặt đẹp như tranh của Tô Vấn.

Khóe miệng Tô Vấn lập tức đỏ lên.

Vũ Văn Thính bước tới giữ chặt anh trai mình lại, cô cuống đến mức nhíu chặt mày: "Anh, anh đừng đánh anh ấy."

Vũ Văn Xung Phong càng đánh nặng tay hon.

Em gái anh không ghi hận mối thù 8 năm trước, nhưng anh thì có, anh không hề quên lúc ấy con bé đã phải khổ sở như thế nào, càng không quên lúc nó tập phục hồi đã phải đổ bao nhiêu mồ hôi, không quên con bé phải đau đớn bao nhiêu khi trải qua bốn lần phẫu thuật chỉnh hình.

Đứa em gái anh nâng niu chiều chuộng như con gái mình ấy, sao có thể không đau lòng chú.

Cái thằng oắt Tô Vấn láo toét này, đáng đánh.

Tô Vấn cũng rất biết điều không tránh đi, cũng không đánh trả, bị đánh mà không một lời oán giận. Ngoại trừ Vũ Văn Thính ra, không ai dám đi lên can.

Thế là việc Tô Vấn bị đánh ở liên hoan phim được lên trang nhất, fan hâm mộ vừa định cầm bàn phím lên tiếng ủng hộ anh, thì anh lại đăng một tin trên Weibo.

Tô Vấn V: "Tôi lừa em gái của anh ấy, nên đáng bị anh ấy đánh."

Fan hâm mộ im re. Mặt anh đẹp, anh nói cái gì cũng đúng hết.

Thôi giải tán hết đi, chuyện nhà của người ta mà, có điều là... tư thế đánh người của anh Phong đẹp quá, cầu vào giới showbiz!

Trong phòng nghỉ, Vũ Văn Thính đang bối thuốc cho Tô Vấn.

Động tác của cô rất nhẹ, cô dùng bông ngoáy tai chấm thuốc lên vết thương ở khóe miệng của anh, thấy anh gầy đi, cô đau lòng nên động tác cũng nhẹ hơn: "Anh có đau không?"

Tô Vấn định dùng khổ nhục kế.

Anh ra vẻ đáng thương: "Đau..."

Anh ngồi trên ghế sofa, ôm lấy eo cô, biết cô dễ mềm lòng nên anh làm nũng với cô: "Thính Thính, em sẽ không đi nữa đúng không?"

Hộ chiếu của cô vẫn còn đang ở chỗ anh của cô đấy.

Tô Vấn biết làm nũng, anh trai cô cũng biết nên đã cố ý khiến cô không nỡ chạy trốn.

Cô nghĩ: "Có khả năng anh của em sẽ còn ép buộc đưa em đi"

Chuyện của 8 năm trước là một, lần này Tô Bính Nghiệp lại bắt cóc cô để uy hiếp Tô Vấn, khiến anh trai cô càng không có ấn tượng tốt với nhà họ Tô.

Suy cho cùng thì nhà họ Tô cũng bắt đầu lập nghiệp từ giới giang hồ, cho dù có tẩy trắng thế nào thì vẫn quá nguy hiểm.

"Vậy chúng ta bỏ trốn đi" Tô Vấn nói.

Vũ Văn Thính do dự.

Không bỏ trốn được, Tô Vấn đành lùi một bước để tiến hai bước: "Vậy mang anh theo được không?" Tóm lại là anh muốn đi theo cô.

Vũ Văn Thính dán lên khóe miệng của anh một miếng băng cá nhân nho nhỏ: "Lúc em đập vỡ tấm kính, anh nói muốn chia tay với em mà"

Anh đã nói thế à?

Lúc ấy anh cuống đến sắp phát điên rồi, nào biết mình nói linh tinh cái gì đâu, anh mặc kệ, cứ ôm cô không buông tay: "Không chia tay, có chết cũng không chia tay."

Giọng anh rất nhỏ, nghe giống như đang năn nỉ: "Thính Thính, em có thể trách anh, oán anh, hận anh cũng được, nhưng em đừng không quan tâm đến anh.

Trong mắt anh đầy vẻ tự trách.

Vũ Văn Thính ngồi xuống bên cạnh anh.

"Không phải lỗi của anh"

Giọng cô rất nhẹ nhàng, ánh mắt bình tĩnh, giống như đang trần thuật lại một chuyện gì đó rất bình thường vậy: "Vấn Vấn, đó không phải lỗi của anh, là người khác không tốt chứ không liên quan gì đến chúng ta cả, tay của em là do Tổ Bính Nghiệp hại, không phải là anh"

Một tháng qua cô được anh trai đưa đi rất nhiều nơi, sông núi đồng bằng, sau khi đi và nhìn ngắm cảnh vật, tâm trạng của cô đã bình tĩnh hơn nhiều.

Anh vẫn tự trách mình: "Là anh đã hẹn em ra."

Nếu không phải vì anh thì bây giờ cô nhất định đã là một vận động viên thể dục dụng cụ rất xuất sắc, không phải mang theo một cơ thể bị nhiều tổn thương, mỗi khi trái gió trở trời là sẽ lại đau đớn khó chịu.

Sao có thể không trách được, Thính Thính nhà anh là người rộng lượng, chỉ nhớ những cái tốt mà không ghi thù, nhưng anh thì không thể, anh có thể hiểu được suy nghĩ của Vũ Văn Xung Phong. Đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy ngẫm, nếu cái đứa mất dạy hại cô thành như thế này là một người khác, thì anh không thể nhẹ tay chỉ dùng nắm đấm để giải quyết như Vũ Văn Xung Phong đâu, anh muốn phải đổ máu.

Suy nghĩ của cô đơn giản hơn rất nhiều, vì cô biết rõ mình rất thích Tô Vấn, và muốn ở cùng anh rất lâu rất lâu, cho nên cứ để mọi chuyện qua đi.

"Là em tự muốn đến chỗ hẹn, không trách anh được"

Cô suy nghĩ: "Nếu anh còn cảm thấy có lỗi với em thì chờ về sau chúng ta kết hôn, anh nhường em nhiều hơn là được rồi.

Kết hôn...

Hai chữ này thành công khiến cho Tô Vấn thấy lâng lâng, không biết đông tây nam bắc ở đâu nữa, trong đầu anh đã tự giác suy nghĩ đến cuộc sống sau khi cưới, anh đột nhiên bừng tỉnh: "Nhưng anh trai của em muốn mang em đi mà!"

Đứng ở góc nhìn của Vũ Văn Xung Phong thì nhà họ Tô đúng là cái ổ sói, quá nguy hiểm.

Vũ Văn Thính cũng suy nghĩ: "Bỏ trốn không ổn, anh của em sẽ lo lắng" Phải nghĩ ra biện pháp vẹn toàn mới được.

Tô Vấn không biết phải làm sao: "Vậy làm sao bây giờ?"

Cô nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng đứng dậy đi khóa cửa lại, sau đó quay trở lại ngồi cạnh Tố Vấn, cô nói với vẻ vô cùng nghiêm túc: "Nếu như em có thai, chắc anh trai em cũng sẽ không phản đối nữa đâu nhỉ".