Duy Nhất Là Em

Chương 437: Ngoại Truyện Đế Hậu (13) Dung Lịch Được Ôm Người Đẹp




Dung Lịch đang ngồi một mình, chẳng hào hứng gì. Anh ngước mắt, thản nhiên trả lời cô ta: "Không"

Lâm Oanh Trầm nhíu mày, sắc mặt hơi tái di.

Không khí có phần hơi gượng gạo, dù gì bữa tiệc hôm nay cũng là của nhà họ Lâm, phải giữ chút thể diện cho nhau chứ. Thế là Dung Đường đến giảng hòa: "Dung Lịch không biết nhảy"

Cô đẩy tên nhóc đang lơ ngơ bên cạnh mình ra, "Ninh Dã, con nhảy với Oanh Trầm đi

Ninh Dã có phải người nghe lời đâu, vẻ không vui hiện hết lên trên mặt: "Con cũng không thích"

Dung Đường tức rồ người.

Hai cái thằng nhóc thối này!

Dung Đường đành cười nói: "Xin lỗi Oanh Trầm nhé, hai thằng quỷ này không hiểu chuyện."

Lâm Oanh Trầm lắc đầu, khóe miệng hơi mỉm cười, vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng: "Không sao đâu ạ"

Cô ta nhìn Dung Lịch, hỏi một cách tự nhiên, "Gần đây anh bận lắm à? Thấy anh ít về đây"

Dung Lịch thờ ơ đáp: "Ừ"

Lâm Oanh Trầm cầm một ly rượu, ngồi xuống đối diện anh: "Sau buổi tiệc anh ký tên cho em được không? Mấy vũ công trong đoàn của em đều là fan của anh đấy."

Anh lạnh nhạt ừ một câu, chẳng hứng thú gì.

Lâm Oanh Trầm không nói gì nữa, ngồi im.

Tiệc mừng thọ còn chưa bắt đầu, hôm nay có rất nhiều người đức cao vọng trọng tại thủ đô đến góp mặt, tất nhiên không thể thiếu những câu chúc tụng và hàn huyện.

Có người cầm một ly rượu đến: "Tổng giám đốc Dung"

Dung Lịch ngước mắt: "Tiêu Trường Sơn à?"

Đối phương kinh ngạc mừng rỡ, vội bước lên: "Tôi là Tiêu Trường Sơn" Ông ta chủ động đưa tay ra rất nhiệt tình.

Nhưng Dung Lịch chỉ thản nhiên liếc ông ta một cái, không bắt tay, vẻ mặt lãnh đạm không hứng thú: "Nếu là chuyện công việc thì không cần nói nữa"

Tiêu Trường Sơn gượng gạo rụt tay về. Bị một người nhỏ hơn mình một đời làm mất mặt khiến ông ta cảm thấy khó chịu, nhưng ngại thân phận của đối phương nên ông ta vẫn phải cười: "Hôm nay tôi đến uống một ly chúc thọ thôi, không nói chuyện công việc."

Đã không nói chuyện công việc, ông ta đẩy người bên cạnh mình lên phía trước, "Đây là con gái tôi, Nhược Nhược"

Ông ta phải tốn bao công sức mới có được thiệp mời, những khách mời hôm nay không chỉ là những người nhiều tiền. Đế Đô không thiếu người giàu, mà thiếu những quyền lực đang có mặt trong Đại Viện ngày hôm nay.

Triệu Nguyệt Doanh cũng muốn dựa hơi quyền quý nên bảo Tiêu Nhược cùng đi.

Dung Lịch còn không buồn nhìn.

Tiêu Trường Sơn nhìn con gái, cô ta hiểu ý, cầm ly rượu tiến lên, mỉm cười: "Tổng giám đốc Dung, em mời anh một ly."

Cô ta không thể ngờ người mà ba cô ta muốn hợp tác lại trẻ tuổi đẹp trai như thế, nếu có thể thành...

Dung Lịch lạnh nhạt đáp: "Tôi không uống rượu."

Nói rồi anh uống cạn ly rượu vang trong tay.

Tiêu Nhược đứng hình tại chỗ.

Đúng là không biết cư xử! Cô ta mặt đỏ tía tai quay lại bên cạnh ba, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Tiêu Trường Sơn biết Dung Lịch không có ý tứ kia, cũng không tự làm mình mất vui nữa. Trò chuyện cùng người khác một hồi, ông ta mới nói vào vấn đề: "Tôi nghe nói giám đốc Dung thích thư họa"

Chuyện thiếu gia nhà họ Dung ở Đế Đô thích thư họa không phải bí mật gì.

Dung Lịch ngước mắt.

Ý định lấy lòng của Tiêu Trường Sơn rất rõ ràng: "Tôi vừa hay có một bức hoa mai trong tuyết, không biết giám đốc Dung có hứng thú xem không?"

Ánh mắt của Dung Lịch hơi trầm xuống: "Hoa mai trong tuyết?"

"Đúng vậy"

Hoa mai trong tuyết là một tác phẩm nổi tiếng, người nào hiểu hội họa cũng đều biết tên.

Tiêu Trường Sơn tìm được sở thích của Dung Lịch, vội đón lời: "Đại sư vẽ tranh thủy mặc Kinh Châu là ba vợ của tôi" Giọng ông ta đầy vẻ tự hào.

Hoa mai trong tuyết là tác phẩm cuối cùng của Kinh Châu, nhưng sau khi Kinh Châu tạ thế thì bức tranh vô giá này cũng bặt vô âm tín.

Dung Lịch yêu thích thư họa, tất nhiên cũng biết ít nhiều: "Tôi nghe nói bức tranh này được thầy Kinh tặng cho con gái. Bức tranh này là của mẹ A Hòa."

Tiêu Trường Sơn rất bất ngờ, không ngờ Dung Lịch lại biết nhiều như thế, đành nói dối: "Đúng là như vậy. Khi còn sống vợ tôi đã tặng bức tranh này cho tôi"

Dung Lịch hơi thu tầm mắt lại: "Tranh ở đâu?"

Tiêu Trường Sơn mừng rỡ nói: "Mời anh theo tôi."

Lúc Lục Khởi Đông đến đã gần 8 giờ, anh ta dẫn Tiêu Kinh Hòa đến. Cô mặc bộ quần áo bảo hộ màu cam, dọc đường đã thu hút khá nhiều ánh nhìn.

Đến cửa, cô dừng bước.

Lục Khởi Đông quay lại: "Sao thế? Sao cô không vào?"

Tiêu Kinh Hòa nói: "Tôi mặc đồng phục của lính cứu hỏa, không tiện vào"

Lục Khởi Đông là người thô tính, không câu nệ những chuyện như thế này, xoa xoa đầu nói: "Có gì mà không tiện."

Bộ đồ này thì sao? Vừa ngầu vừa vinh quang, hơn nữa Dung Lịch ở đây, ai dám nói gì cô chứ.

Tiêu Kinh Hòa cười cười lắc đầu: "Tôi không vào đâu, anh gọi giúp tôi một người"

Lục Khởi Đông cũng không ép: "Gọi Dung Lịch ra à?"

Cô nói không phải, từ cửa nhìn vào tìm một lượt không thấy Tiêu Trường Sơn, liền chỉ vào một người: "Giúp tôi gọi cô gái mặc váy xanh kia ra đây."

Lục Khởi Đông chẳng hiểu sao cô ấy lại không tìm Dung Lịch, nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, liền nói được rồi đi vào gọi người cho Tiêu Kinh Hòa.

"Này."

Tiêu Nhược quay lại, hơi ngạc nhiên: "Chào, chào anh"

Lục Khởi Đông vừa tìm Dung Lịch vừa nói: "Ngoài cửa có người tìm cô"

Tiêu Nhược đắc ý mỉm cười cảm ơn rồi đi ra cửa. Nhìn thấy Tiêu Kinh Hòa, nụ cười trên mặt cô ta lập tức biến mất: "Sao chị lại vào được đây?" Đại Viện Quân Khu không phải nơi có thể tùy tiện ra vào.

Tiêu Kinh Hòa hỏi: "Tiêu Trường Sơn đâu?"

Cô ta hừ lạnh, mỉa mai: "Mở miệng ra là Tiêu Trường Sơn, đúng là vô giáo dục." Hôm qua người của đồn công an đã đến tìm cô ta, nói Tiêu Kinh Hòa đã lập án kiện cô ta tội phỉ báng. Nghĩ đến chuyện này là cô ta lại tức điên lên được.

Tiêu Kinh Hòa không buồn nói chuyện với cô ta: "Ông ta đâu?"

"Sao tôi biết được? Chị không biết tự đi vào tìm à"

Cô ta cười khẩy, nhìn Tiêu Kinh Hòa mấy lượt, mỉa mai, "Nhưng tôi khuyên chị đừng vào, cái dáng vẻ nghèo khổ của chị, tôi nhìn còn thấy mất mặt thay..."

Tiêu Kinh Hòa không nghe hết câu, đưa tay bóp cằm cô ta: "Giữ miệng sạch sẽ một chút đi." Nói rồi cô đẩy cái khuôn mặt chướng mắt đó ra chỗ khác.

Tiêu Nhược loạng choạng lùi lại, giày cao gót trẹo một cái. Cô ta bị đau, cằm tê rần, tức đỏ mặt tía tai, đảo mắt một cái nghĩ ra kế, liền quả quyết ngồi phịch xuống, kêu đau hai tiếng, thu hút hết sự chú ý của mọi người xung quanh.

Sau đó, cô ta nhíu mày, vẻ mặt chực khóc: "Chị ơi, là ba sợ chị có ý định dựa hơi quyền quý, sợ mất mặt nên mới không dẫn chị đến đây, chị đẩy em làm gì?"

Dựa hơi quyền quý ư?

Đúng là giống mẹ cô ta, chỉ toàn giả vờ làm trò.

Tiêu Nhược làm trò như vậy đúng là có tác dụng thật, cả phòng đều nhìn chằm chằm vào hai người. Với vai trò chủ nhà, Hàn Thanh đánh giá một hồi rồi tiến lên hỏi: "Cô là?"

Phải trả lời thế nào đây?

Tiêu Kinh Hòa đang suy nghĩ, nhưng cô chưa kịp trả lời thì đã có người gọi cô: "A Hòa"

Là Dung Lịch.

Lâm Oanh Trầm ngoảnh đầu lại.

Ánh mắt Dung Lịch hơi nóng lên, dán chặt vào người ở cửa. Anh rảo bước đến bên cạnh cô: "Sao em lại đến đây?"

Giọng anh đầy vẻ vui mừng, ánh mắt rất dịu dàng, "Em đến tìm anh đúng không?"

Thiếu gia nhà họ Dung vốn tính lạnh nhạt, đã bao giờ vui mừng kích động như thế này đâu. Hai vị phụ huynh của nhà họ Dung cũng không ngồi yên được nữa, cùng theo đến xem là chuyện gì, thì thấy Dung Lịch đang nhìn chằm chằm vào con gái nhà người ta. Dáng vẻ ấy, chẳng khác gì con chó hiếu khách của nhà lão Hoắc vẫy đuôi khi gặp chủ.

Kết quả là...

Tiêu Kinh Hòa chỉ vào Tiêu Trường Sơn đang đứng sau lưng Dung Lịch: "Em tìm ông ta."

Kết quả là... con gái nhà người ta có đến tìm cậu chàng đâu.

Dung Lịch hơi thất vọng, nhưng chỉ cần gặp được cô là anh đã vui lắm rồi: "Vì bức hoa mai trong tuyết à?"

Cô lấy làm lạ, sao anh lại biết được?

Dung Lịch thấp giọng để chỉ có hai người nghe thấy: "Bức tranh đang ở chỗ anh."

Ánh mắt anh nhìn cô có vài phần thận trọng, vài phần chờ mong. Anh nói như dỗ dành côn "Em đừng lo chuyện đó vội, anh dẫn em đi gặp người nhà anh có được không?"

Không phù hợp.

Đó là suy nghĩ đầu tiên của cô, nhưng nhìn ánh mắt của Dung Lịch, cô lại không nỡ từ chối.

Cô vẫn còn đang suy nghĩ, Dung Lịch đã kéo tay dẫn cô đến trước mặt hai vị phụ huynh nhà họ Dung: "Thưa ông, thưa ba, đây là người con thích."

Một câu nói đã khiến ánh mắt của mọi người tập trung hết vào Tiêu Kinh Hòa. À, hóa ra đây là người trong lòng của cậu con cưng nhà họ Dung đó sao.

Cha con Tiêu Trường Sơn không dám tin vào mắt mình, biểu cảm trên gương mặt vô cùng đặc sắc.

Ông cụ nhà họ Dung từng đến trụ sở đội phòng cháy chữa cháy, từng xem ảnh nhưng đây là lần đầu tiên gặp người thật, trong lòng hơi kích động: "Cháu là A Hòa đấy à?"

Còn xinh hơn cả trên ảnh, quan trọng hơn là cô bé rất có khí phách, mới nhìn là đã thấy đàng hoàng đâu ra đấy rồi.

Sự đã thế này...

Cô bước lên chào hỏi, ánh mắt nhìn thẳng, không né tránh.

Dung Trú Thanh khẽ gật đầu, khuôn mặt nghiêm nghị lộ ra vẻ hiền từ dịu dàng hiếm hoi.

"Đây là chị cả của anh, em từng gặp rồi." Dung Lịch kéo tay cô không rời, "Đây là chị ba của anh, Dung Lăng"

"Em chào chị ạ, em là Tiêu Kinh Hòa"

Dung Đường từng gặp Tiêu Kinh Hòa, cũng từng nhìn thấy dáng vẻ bước lên tiên của Dung Lịch, nhưng Dung Lăng thì chưa thấy bao giờ, rất tò mò, nhìn không biết bao nhiêu lượt: "Chào em"

Cô chưa từng thấy Dung Lịch lo lắng cho ai như vậy, cuống cuồng giới thiệu cô gái cho người nhà mình, xem cái vẻ rối rít kìa!

"Lão Lâm à," Ông cụ nhà họ Dung không để tâm đến việc tất cả mọi người đang háo hức xem náo nhiệt, hùng dũng gọi, "Bạn gái của Tử Thuyết đến rồi, nhà chúng tôi về trước đây nhé."

Thế nghĩa là nhà họ Dung đã công nhận thân phận của cô gái rồi ư?

Hoắc Thường Tầm chêm cho một câu rất phá không khí: "Bạn gái cái gì chứ, Dung Lịch đã tán đổ được người ta đâu"

Ha, lại còn là cậu Sáu nhà họ Dung theo đuổi con gái nhà người ta nữa chứ.

Các vị phụ lão nhìn nhau, đều cảm thấy tò mò. Dung Lịch là đứa cháu các ông thích nhất, lúc bọn trẻ bằng tuổi còn đang nghịch đất thì Dung Lịch đã cầm một quyển Binh Pháp Tôn Tử chơi cờ với các ông, mà lại chơi giỏi hơn tất cả mọi người.

Dung Lịch là thế hệ trẻ nhiệt huyết tài năng. Có lẽ vì đứng nơi cao thường cô đơn hiu quạnh, từ bé cậu ấy đã lãnh đạm, không quan tâm đến cuộc sống xung quanh, không thể tránh khỏi thiếu mất mấy phần sinh khí. Thật không ngờ yêu vào xong cuối cùng cậu ấy cũng giống người bình thường rôi.

Ông cụ nhà họ Hoắc lườm Hoắc Thường Tầm một cái, lại nhìn người bên cạnh Dung Lịch: "Cô bé này là lính cứu hỏa à?"

"Vâng, cô ấy là lính cứu hỏa ạ." Tay cô hơi lạnh, Dung Lịch liền thả ống tay áo được cô xắn lên xuống.

Yêu vợ như thế, chẳng khác gì thằng cháu thứ hai nhà mình. Ông cụ Hoắc liếc nhìn ông cụ Dung: "Lão Dung ơi, được lắm"

Thế hệ vác súng các ông chỉ thích đám thanh niên như thế này thôi.

Ông cụ Dung kiêu ngạo: "Lại còn cần ông phải nói à"

Ông nôn nóng không chờ được nữa, "Tử Thuyết, mau cõng vợ con lên, chúng ta về nhà ngồi nói chuyện"

Mọi người ngây ra tại chỗ.

Vợ cái gì chứ, lão thổ phỉ này!

Cả nhà họ Dung đi rồi mà mọi người tham gia lễ mừng thọ vẫn còn bàn luận xôn xao, đặc biệt là tay Lục Khởi Đông to mồm đã kể câu chuyện Dung Lịch theo đuổi người ta lại hai năm rõ mười cho mọi người nghe.

"Cô gái ấy," Lâm Oanh Trầm vẫn còn nhìn ra cửa, "Cô ấy tên là gì?"

Lục Khởi Đông trả lời: "Tiêu Kinh Hòa"

Sắc mặt cô ta càng trở nên khó coi hơn: "Dung Lịch gọi cô ấy là A Hòa đúng không?"

Lục Khởi Đông không hiểu cô ta có ý gì, nhún vai: "Lâm Oanh Trầm, cô thôi đi thôi, Dung Lịch thích người khác rồi." Hơn 10 năm rồi, hà tất phải thế.

Cô ta cười: "Cũng không phải ai khác." Cô ta lẩm bẩm, "Mà lại cứ là A Hòa"

A Hòa ư?

Lục Khởi Đông không biết cô ta đang nói gì, chỉ cảm thấy ớn lạnh toàn thân.

Lại nói tới hai cha con Tiêu Trường Sơn.

"Làm sao chị ta lại cua được người như cậu Dung chứ?" Giọng cô ta vừa tức giận vừa đố ky.

Tiêu Trường Sơn lườm cô ta: "Nói chuyện không biết nhìn chỗ, thể diện của tao bị mày làm mất sạch rồi"

Tiêu Nhược không cam tâm, móng tay cắm chặt vào chiếc túi xách tay.

Đại Viện Quân Khu rất rộng, chỉ riêng đường chính đã có mấy đường rồi. Nhà họ Dung cách nhà họ Lâm hai con đường lớn, đều là khu biệt thự riêng biệt.

Ông cụ nhà họ Dung đi trước, thỉnh thoảng lại hỏi mấy câu. Tiểu Kinh Hòa lần lượt trả lời, cô hơi bồn chồn lo lắng, dù gì thì mối quan hệ giữa cô và Dung Lịch cũng chưa đến bước gặp phụ huynh. Cô hơi mờ mịt, không biết tại sao câu chuyện lại thành ra như thế này.

Dung Đường và Dung Lăng đi ở phía sau.

Dung Lăng vẫn cảm thấy khó tin, khuôn mặt dịu dàng xinh đẹp rất giống Dung Đường: "Cô bé ấy đúng là người yêu của em Sáu đấy à?"

Dung Đường suy nghĩ rồi đáp: "Chưa tán được."

Dung Lăng bụm miệng: "Trời ơi, em trai chúng ta lại biết theo đuổi người khác cơ đấy, em cứ tưởng nó sẽ FA cả đời cơ."

Chồng của Dung Lăng là một nghệ sĩ nói chuyện chéo nổi tiếng, mấy năm nay tài ăn nói của cô càng lúc càng giỏi, "Đúng là nhờ phúc tổ tiên, hương hỏa nhà chúng ta có hy vọng rồi."

Dung Lịch quay lại: "Chị Ba, em nghe thấy hết đấy." Anh sợ Tiêu Kinh Hòa giận nên nhìn cô mấy lần liền.

Bình thường lúc nào cũng lạnh nhạt, vẻ vừa thẹn vừa bực này quả là hiếm thấy. Dung Lăng cười không ngậm được miệng lại: "Hi hi, xin lỗi nhá, chị mừng quá ấy mà."

Nhà họ Dung đã độc đinh mấy đời, từ khi Dung Lịch trưởng thành, 5 chị em họ đã tìm đủ cách để giới thiệu bạn gái cho anh, nhưng bao nhiêu năm nay, đừng nói phụ nữ, ngay cả mèo Dung Lịch cũng không nuôi mèo cái.

5 chị em còn có thể không lo vấn đề hương hỏa được à?

Dung Lăng nghĩ ngợi: "Chị Cả ơi có cần gọi chị Hai với em Tư, em Năm về không nhỉ?"

Hai vợ chồng cô thứ hai đều là nhà ngoại giao đang sống ở nước ngoài, cô thứ tư theo nghiệp chính trị đã lấy chồng miền Bắc, cũng không ở Đế Đô. Cô thứ năm là diễn viên kịch nói, đi lưu diễn khắp nơi.

Dung Đường suy nghĩ rồi đáp: "Không vội, chờ tình cảm của hai đứa nó ổn định rồi gọi mấy đứa về gặp em dâu tương lai cũng được."

Tiêu Kinh Hòa nghe vậy cũng đờ đẫn, cảm thấy không ổn lắm, liền kéo tay áo Dung Lich.

Anh cúi đầu lại gần, thấp giọng hỏi cô: "Có chuyện gì không em?"

Cô nghiến răng, kéo tay anh đi ra sân sau.