Duy Nhất Là Em

Chương 441: Ngoại Truyện Đế Hậu (17) Hoắc Thường Tầm Động Tình




Dung Lịch rất cố chấp với vấn đề này: "Vậy bao giờ chúng ta mới có thể sống chung?"

Hình như anh hơi nôn nóng.

Tiêu Kinh Hòa dở khóc dở cười: "Anh thật sự chính là chàng trai cổ hủ mà chị gái anh nói đấy à?"

Chị anh nói, ngay cả phòng của chị gái ruột mà anh cũng không bước vào, nói là nam nữ phải giữ khoảng cách.

Dung Lịch hơi rầu rĩ, đúng là anh nóng vội quá rồi, anh cau mày: "Là lỗi của em đấy, tại em khiến anh trở nên như thế này."

Hơn 30 làm hoàng thất, anh vẫn luôn hành động theo đúng chuẩn mực, nhưng chỉ cần liên quan đến cô thì mọi nguyên tắc của anh đều ném hết cho chó ăn.

Tiêu Kinh Hòa đồng ý: "Ừ, là lỗi của em"

Dung Lịch kéo cô qua, mạnh mẽ hôn cô ngấu nghiến, mặc kệ mấy nguyên tắc gì gì đó, anh muốn cô là được rồi.

Lại nói đám người kia tiếp tục vui chơi.

Lục Khải Đông và cậu Ba Tề dẫn đầu chơi trò 'điệu nhảy Social Shake' ở trong phòng bao riêng, mọi người high vô cùng. Hoắc Thường Tầm chê bọn họ ồn ào nên đi ra ngoài hút một điếu thuốc, lúc quay lại đã không thấy Kỷ Lăng Nhiễm đâu nữa.

Anh ta đá đá vào chân Lục Khải Đông: "Người đâu rồi?"

Lục Khải Đông đã uống say, nghiêng đầu: "Ai cơ?".

Hoắc Thường Tầm đưa mắt tìm bốn phía, bực bội: "Cô gái tôi dẫn đến hôm nay ấy, đâu rồi?"

Cô ấy đúng là không biết hay dở gì, cả tối chẳng cười với anh ta một cái.

Lục Khải Đông biết anh ta nói ai rồi: "Bạn gái của cậu ấy à?"

Bạn gái á?

Xưa giờ anh ta chỉ nói là tay vịn, bạn chơi nữ, giờ bị Lục Khải Đông nói như vậy thì thấy không được tự nhiên, anh ta dùng lưỡi đẩy răng hàm: "... Ừ"

Lục Khải Đông tìm một vòng, nhưng vẫn không nhìn thấy người đâu: "Vừa rồi còn ở đây mà, chắc đi toilet rồi"

Hoắc Thường Tầm rót một ly rượu đỏ ngồi chờ, uống hết một ly rượu rồi mà Kỷ Lăng Nhiễm vẫn chưa quay lại. Trong phòng ồn ào ầm ĩ, tâm trạng của anh ta lại càng bực bội hơn, anh ta bấm số điện thoại của Kỷ Lăng Nhiễm, nhưng cô không bắt máy.

Anh ta tức giận ném điện thoại sang một bên: "Điện thoại cũng không nhận, giỏi thật đấy!"

Nói xong anh đứng dậy đi ra ngoài.

Anh ta đi tìm một vòng, cuối cùng tìm được Kỷ Lăng Nhiễm ở cầu thang, cô đang thu người lại một khối ngồi yên lặng không nhúc nhích.

Hoắc Thường Tầm bước xuống vài bậc thang, muốn nhấc chân gọi cô, những nghĩ tới cơ thể mềm mại yếu ớt của cô, cuối cùng vẫn rút chân về: "Em ngồi đây làm gì?"

Cô không trả lời.

Hoắc Thường Tầm liếm liếm răng hàm: "Tại sao không nghe máy?"

Cô bỗng bị sặc, ho dữ dội.

Lúc này Hoắc Thường Tầm mới ngửi thấy mùi khói thuốc lá loại dành cho nam giới, anh ta tức điên lên: "Ai cho phép em hút thuốc lá?!"

Cô ngẩng đầu lên, bởi vì ho sặc dữ dội, nên đôi mắt đỏ bừng, ngân ngấn nước mắt: "Em muốn thử một chút."

Điếu thuốc nằm giữa ngón tay cô là của anh ta, trước giờ anh ta luôn hút loại thuốc lá mạnh nhất, đâu phải loại mà một cô gái có thể thử được. Anh ta giật điếu thuốc ra khỏi tay cô, ném xuống mặt đất, dùng chân nghiền tắt.

"Em là con gái mà hút thuốc cái gì"

"Em không thể hút thuốc được sao?"

Cô ngồi dưới đất ngước mắt lên nhìn anh ta, tà váy màu trắng trải ra xung quanh, chỉ để lộ mắt cá chân trắng nõn mảnh khảnh, giọng nói vừa nhỏ vừa yếu ớt, "Em đã bán mình cho anh rồi, nên có phải là không được làm chuyện mà anh không thích không?"

Cô đã nghe thấy hết cuộc đối thoại của Hoàng Khởi và Bích Tỷ, đến giờ vẫn còn thấy khó chịu.

"Em làm còn ít sao?"

Hoắc Thường Tầm cười lạnh, "Em biết rõ là tôi không thích nghe, không phải vẫn nói ra để chọc giận tôi đấy sao."

Anh ta cúi người, nâng cằm của cô lên, "Thế nào, làm cô gái của tôi khiến cho em thấy rất khó chịu à?"

Kỷ Lăng Nhiễm hơi nhếch môi, quật cường không nói câu nào.

Cô càng không lên tiếng, cơn tức của Hoắc Thường Tầm càng lớn, anh ta bóp cằm của cô, cố tình đậm vào miệng vết thương của cô: "Kỷ Lăng Nhiễm, có phải là em quên rồi không? Là em tự mình tìm tới cửa mà"

Đúng vậy, là cô tự nguyện sa ngã.

Cô không oán anh ta, cô oán chính mình, chán ghét chính bản thân mình, chán ghét cái thói đời khiến cho cô phải vùng vẫy đấu tranh để sống tiếp.

Hoắc Thường Tầm hất tay ra, đứng dậy, đạp cửa bỏ đi.

Cô ngồi dưới đất, lúc này mới cuộn tròn người lại, ôm chặt bụng trên, máu trên mặt đã rút sạch, nước mắt trào ra ngoài, hòa với mồ hôi trên trán rơi xuống váy.

"Cô gái nhỏ à."

Đột nhiên có tiếng nói của đàn ông vang vọng trong cầu thang, âm thanh rất thô: "Sao em lại khóc vậy?"

Một đôi giày da sáng bóng bước tới gần, dừng lại ngay trước mặt Kỷ Lăng Nhiễm: "Có chuyện gì đau lòng cứ nói với anh"

Cô ngẩng đầu lên.

Quả là một mỹ nữ tội nghiệp đáng yêu.

Đôi mắt hơi đục của gã đàn ông sáng lên, gã vươn tay ra, đặt lên vai cô: "Để anh đây dẫn em..."

"Đừng chạm vào tội!" Cô hất mạnh bàn tay gã ra, vẻ mặt phòng bị.

Gã kia bị cô đẩy phải lùi lại mấy bước, vậy mà cũng không tức giận, ánh mắt nhìn Kỷ Lăng Nhiễm lại càng nóng lên: "Ồ, không ngờ lại là một cô gái có cá tính mạnh mẽ."

Gã nở nụ cười, "Anh đây lại thích kiểu như em.'

Nói xong, gã túm chặt tay của Kỷ Lăng Nhiễm, một bàn tay khác đã hấp tấp mò lên vòng eo con kiến của cô một cách háo sắc.

Kỷ Lăng Nhiễm phản ứng lại rất mạnh, gần xanh trên trán như ẩn như hiện, cô đứng phắt dậy, cố chịu đựng cơn đau bụng, hất mạnh tay của gã đàn ông kia ra. Cô đẩy gã ra thì cũng mất thăng bằng, cả người ngã ra sau, lăn xuống cầu thang.

Cô hét lên một tiếng, cửa cầu thang bất ngờ bị đá bật tung ra, Hoắc Thường Tầm sầm mặt nhìn chằm chằm vào gã đàn ông kia: "Đ** ** mày chứ!"

Anh ta tức giận, nhấc chân đạp gã kia xuống dưới.

Gã đàn ông kia đau đến nỗi kêu gào thảm thiết.

Hoắc Thường Tầm bước tới đá thêm hai cái rồi mới đi tới bên cạnh Kỷ Lăng Nhiễm, ngồi xổm xuống: "Ngã đập vào đâu rồi?"

Giọng anh ta căng thẳng, thậm chí anh ta còn muốn giết người nữa.

Kỷ Lăng Nhiễm ôm bụng, cuộn người lại, khuôn mặt trắng bệch phờ phạc.

Hoắc Thường Tầm sợ hết hồn, anh ta lau mồ hôi trên trán cô, muốn mắng cô, nhưng lời nói ra lại không có chút sức lực nào, vừa nhẹ nhàng vừa hòa hoãn, giống như đang dỗ cô: "Nói đi nào"

Anh ta không biết cô bị ngã va vào đâu, nên không dám đụng lung tung vào người cô: "Ngoan nào, nói cho tôi biết em bị đau ở đâu?"

Chính anh ta cũng không biết tại sao mình vừa nhìn thấy ánh mắt của cô liền trở nên dịu dàng, vừa nhìn thấy cô đau đớn đổ mồ hội lạnh thì cơn tức đầy bụng liền tan thành mây khói.

Cô cắn rách bờ môi tái nhợt: "Hoắc Thường Tầm..."

Cô run rẩy giơ tay lên, nắm lấy tay áo của anh ta, thấp giọng gọi tên anh ta, "Em đau dạ dày..."

Dường như cô luôn gặp được anh vào lúc khổ sở nhất, sau đó, anh tới cứu cô, đưa cô từ trong lồng giam này sang một lồng giam khác.

Cô nghĩ: Rốt cuộc đây là cứu chuộc? Hay là kiếp nạn?

Hoắc Thường Tầm, anh đến để độ tôi ư? Hay là đến để đẩy tôi xuống vách núi?

"Kiếp trước chắc là tôi mắc nợ em hay sao em ấy" Hoắc Thường Tầm mắng một câu rồi cúi xuống bế cô lên.

Cô túm lấy tay áo của anh ta, từ từ, từ từ vòng tay qua eo anh ta.

Lục Khải Đông nghe thấy tiếng động nên cũng đã chạy tới. Anh ta nhìn người trong lòng Hoắc Thường Tầm, lại nhìn gã đàn ông đang kêu rên dưới cầu thang: "Có chuyện gì vậy?"

Hoắc Thường Tầm cẩn thận bé người đi lên tầng, chỉ ném lại một câu: "Đập chết thằng kia cho tôi"

Lục Khải Đông nghẹn họng. Sát khí nặng quá!

Hoắc Thường Tầm đã bắt đầu phản nghịch từ mấy năm trước, tham gia không ít vụ đánh lộn chém nhau, mấy năm nay tính tình mới chịu dịu xuống, đã rất lâu rồi không có ai có thể khiến cho anh ta nổi giận như thế này.

Lục Khải Đông đang nghĩ phải khuyên như thể nào.

Người trong ngực Hoắc Thường Tầm đã mở miệng, hơi thở mong manh, không hề có sức uy hiếp: "Anh đừng làm bừa, giết người sẽ phải ngồi tù đấy."

Vẫn còn có sức quản anh à!

Hoắc Thường Tầm dùng đầu lưỡi đẩy răng hàm: "Đánh một trận rồi ném ra ngoài"

Cô còn muốn nói thêm điều gì đó.

Hoắc Thường Tầm mất kiên nhẫn: "Còn tiếp tục lo chuyện bao đồng, thì ngay cả em tôi cũng đánh đấy"

Cô không nói nữa, đau đến nỗi túa mồ hôi, cũng chẳng còn sức lực, yếu ớt cuộn người trong lòng anh ta.

Trông vừa đáng thương vừa tội nghiệp! Hoắc Thường Tầm chỉ cảm thấy trong bụng toàn là lửa giận, lại không thể phun ra ngoài, toàn thân đều thấy không thoải mái: "Đông Tử, lái xe giúp tôi."

Lục Khải Đông đang sai người đánh gã đàn ông kia: "Cậu tự đi mà lái"

Hoắc Thường Tầm quay đầu lại quát: "Không nhìn thấy cô ấy đang đau sao?"

Lục Khải Đông đần mặt không thốt nên lời.

Xong rồi, Dung Lịch xong rồi, thằng này cũng tiêu rồi.

Lúc đưa người tới bệnh viện thì đã 11 giờ đêm. Bởi vì trời đổ mưa nên trên tuyến đường chính đã xảy ra tai nạn giao thông liên hoàn, phòng cấp cứu bận tối mắt tối mũi, hoàn toàn không có bác sĩ nào rảnh rỗi. Hoắc Thường Tầm đợi hơn 10 phút, đừng nói là bác sĩ điều trị chính mà ngay cả y tá cũng không thấy ai, anh ta nổi giận đùng đùng, trực tiếp gọi điện thoại tới chỗ viện trưởng.

Kỷ Lăng Nhiễm cũng không phải là ngã bị thương, mà là bị xuất huyết dạ dày. Cô nằm lại bệnh viện một tuần, trong một tuần này, ai gọi Hoắc Thường Tầm cũng không gọi được.

Suốt một tuần nay, Tổng giám đốc Dung càng ngày càng mất hồn mất vía.

"Tổng Giám đốc Dung"

"Tổng Giám đốc Dung"

Lý Trật Thịnh gọi hai lần, Dung Lịch đều không có phản ứng.

Chuyện như thế này xảy ra thường xuyên trong một tuần vừa rồi. Dạo gần đây Tổng giám đốc Dung lúc nào cũng nhìn di động chằm chằm, không quan tâm tới chuyện khác.

Lý Trật Thịnh làm thư ký cho anh nhiều năm như vậy rồi, cũng không hiểu được tính tình của anh, anh ta tiến lên hai bước: "Tổng giám đốc Dung"

Dung Lịch nhìn điện thoại di động: "Nói đi"

Lý Trật Thịnh nói chuyện chính: "Tổng giám đốc của Tiêu Thị đã đổi ý, ông ta đồng ý nhượng lại 25% cổ phần công ty. Đây cũng là chuyện trong dự liệu, thả con săn sắt bắt con cá rô, Tiêu Thị muốn nhanh chóng được chia một chén canh trong thị trường chất bán dẫn, thì chỉ có thể nhờ vào sự giúp đỡ tài chính và sức ảnh hưởng của LH."

Dung Lịch có vẻ mất tập trung: "Bảo phòng pháp lý soạn hợp đồng đi."

Lý Trật Thịnh đã hiểu, anh ta lại hỏi: "Vậy cổ phần công ty Tiêu Thị thì sao? Có cần thu mua tiếp không?"

Chuyện này thì anh ta không hiểu, tại sao ngoài mặt đã đòi 25% cổ phần của Tiêu Trường Sơn, sau lưng còn muốn thu mua cổ phần công ty Tiêu Thị từ các nhà đầu tư đã rút vốn, lại còn thu mua dưới danh nghĩa cá nhân.

Dung Lịch nói ngắn gọn: "Cứ tiếp tục"

Lý Trật Thịnh thử đoán: "Tổng Giám đốc Dung, anh muốn quyền khống chế cổ phần tuyệt đối của Tiêu Thị à?"

Dung Lịch 'Ừ' một tiếng.

Tuy nói LH đã từng tham gia rất nhiều vụ đầu tư mạo hiểm, nhưng lại rất hiếm khi khống chế cổ phần, nghiệp vụ chủ yếu của công ty là đầu tư mạo hiểm. Xưa nay ông chủ không can thiệp vào chuyện quản lý kinh doanh của các công ty nhận đầu tư, nhưng riêng Tiêu Thị lại là ngoại lệ.

Lý Trật Thịnh không nghĩ ra: "Anh có hứng thú với thị trường chất bán dẫn sao?"

"Không có hứng thú"

Lý Trật Thịnh lại đoán tiếp: "Vậy anh có hứng thú với bất động sản à?"

Nếu không, tại sao phải phá lệ muốn khống chế cổ phần của công ty Tiêu Thị?

Dung Lịch nhướng mắt lên: "Hỏi đủ rồi thì đi làm việc đi"

"Vâng"

Chài, đừng bao giờ đoán ý của sếp, có đoán cũng đoán không trúng. Lý Trật Thịnh gãi gãi đầu, bỏ đi làm việc, vừa mới xoay người, điện thoại của sếp đổ chuông, anh ta không khỏi bước chậm lại, dựng lỗ tai lên.

"A Hòa."

Gần đây, Lý Trật Thịnh thường xuyên nghe thấy cái tên này, trong một ngày cũng phải có khoảng nửa ngày là ông chủ đợi điện thoại của chủ nhân cái tên này. Vẻ nôn nóng của sếp giống hệt phi tử chờ sủng hạnh trong phim cung đình.

"Em về tới trụ sở đội phòng cháy chữa cháy rồi"

Tiêu Kinh Hòa nói trong điện thoại. Giọng nói của anh căng thẳng: "Có bị thương không?"

"Không ạ"

Tiêu Kinh Hòa trấn an anh bằng giọng nói ấm áp, "Anh không cần lo lắng như vậy đâu, em làm lính cứu hỏa cũng không phải là ngày một ngày hai, không có gì đáng ngại cả"

Dung Lịch cau mày, bản hợp đồng trên bàn bị anh vo đến nỗi nhăn nhúm lại: "Sao không căng thẳng được chứ, lính cứu hỏa là nghề nghiệp có độ nguy hiểm cao"

Ôi, hỏi thế gian tình ái là cái chi chi?

Lý Trật Thịnh cảm thán một phen, chỉ cảm thấy sếp mình yêu vào là hoàn toàn thay đổi thành người khác vậy.

Sau khi cúp điện thoại, Tiêu Kinh Hòa im lặng suy nghĩ. Mấy ngày nay, cô vừa đi làm nhiệm vụ là Dung Lịch lại hốt hoảng lo sợ, cô sợ cứ tiếp tục thế này, anh sẽ suy nhược thần kinh mất. Cô nghĩ mình có nên xin nghỉ sớm trước 20 năm không, vốn dĩ cô muốn làm đến khi 45 tuổi.

"Tiểu đội trưởng"

Điền Quang bước vào từ bên ngoài, nói, "Bên ngoài có người tìm chị kia."

"Ai vậy?"

Điền Quang suy nghĩ một chút: "Là một quý bà."

Vị quý bà mặc hàng hiệu đầy người, không phải ai khác, chính là mẹ kế của Tiêu Kinh Hòa, Triệu Nguyệt Doanh.

"Có chuyện gì?"

Sắc mặt Triệu Nguyệt Doanh không được tốt lắm, mặc dù bà ta đã trang điểm rất khéo léo: "Nhược Nhược bị đồn cảnh sát tạm giam rồi."

Tiêu Kinh Hòa tựa vào cửa, khoanh tay lại, biểu cảm không chút dao động: "Ừ"

Dáng vẻ không mảy may quan tâm của cô chọc cho Triệu Nguyệt Doanh nổi trận lôi đình: "Chuyện nhỏ như thế mà cô cũng nhất quyết không tha, dù sao đi nữa con bé cũng là em gái ruột của cô cơ mà. Sao cô lại nhẫn tâm như vậy, nhất định phải kiện con bé lên tòa cổ mới bằng lòng sao?"

Chuyện nhỏ như vậy ư?

Tiêu Kinh Hòa liếc nhìn Triệu Nguyệt Doanh, thong thả nói: "Bà đến đây để dạy dỗ tôi à?"

Con gái vẫn còn ở đồn cảnh sát, suy cho cùng Triệu Nguyệt Doanh vẫn e sợ cô, nên bà ta nén giận, cố gắng hạ giọng và hạ thái độ xuống: "Cảnh sát nói rằng chỉ cần cô chịu hòa giải, Nhược Nhược sẽ không bị tạm giam để điều tra nữa."

Bà ta dừng lại một chút, cắn răng thỏa hiệp, "Cô ra điều kiện gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần cô chịu rút đơn kiện thôi."

Tiêu Kinh Hòa khoanh tay, nghĩ ngợi một lát, thờ ơ nói: "Tôi nhớ là 3 năm trước Tiêu Trường Sơn đã chuyển tặng 5% cổ phần công ty cho bà phải không"

Có thể là nhớ tới công Triệu Nguyệt Doanh sinh cho ông ta một cặp sinh đôi, hoặc là, bị Triệu Nguyệt Doanh to nhỏ gì đó, nên phần cổ phần duy nhất Tiêu Trường Sơn chia ra ngoài chính là 5% này.

"Cô có ý gì?" Triệu Nguyệt Doanh lập tức cảnh giác.

Tiêu Kinh Hòa không vòng vo với bà ta, cô nói ngắn gọn rõ ràng: "Bán cổ phần lại cho tôi, tôi sẽ bỏ qua chuyện này."

Triệu Nguyệt Doanh trả lời ngay không cần nghĩ ngợi: "Không được!"

Tiêu Thị đã lên sàn chứng khoán, công ty càng ngày càng phát triển, 5% cổ phần này cũng đủ để bà ta phòng thân rồi.

Tiêu Kinh Hòa đã đoán trước được phản ứng của bà ta, thái độ của cô rất dứt khoát: "Vậy thì không còn gì để nói, cũng đừng tới tìm tôi nữa, chúng ta gặp nhau trên tòa án đi."

Triệu Nguyệt Doanh bị chọc giận: "Cô nói chuyện mạnh miệng như vậy, có phải là vì cảm thấy mình nhất định sẽ thắng kiện không?"

Cô cười cười, dáng vẻ bình tĩnh, giọng điệu đáp trả cũng vô cùng thản nhiên: "Không phải chính bà cũng cảm thấy là tôi có thể thắng kiện sao? Nếu không tại sao bà phải tới tìm tôi"

Triệu Nguyệt Doanh thở hổn hển: "Cô..."

Tiêu Kinh Hòa hờ hững ngắt lời: "Tiêu Nhược đã nói với bà rồi phải không? Bạn trai của tôi là Dung Lịch"

Triệu Nguyệt Doanh nghẹn họng nhìn trân trối.

Cũng bởi vì mối quan hệ giữa cô với Dung Lịch, nên bà ta mới hoảng sợ.

Xem ra đúng là bà ta sợ chỗ dựa của mình, Tiêu Kinh Hòa mỉm cười, tâm trạng rất tốt: "Nhà họ Dung có bối cảnh thế nào không cần tôi nói bà cũng biết, nếu như tôi muốn bắt con gái bà chịu khổ, cũng cực kỳ đơn giản"

Có chỗ dựa khiến cô cảm thấy rất thoải mái, trong khi đó Triệu Nguyệt Doanh đã sợ hãi đến trắng bệch cả mặt.

"Tôi cho bà thời gian 3 ngày, bà cẩn thận suy nghĩ xem hậu quả sẽ thế nào" Nói xong, Tiêu Kinh Hòa bỏ bà ta lại một mình, quay về trụ sở làm việc.

Tiểu Tùng vừa mới nhận điện thoại xong, cậu nói: "Tiểu đội trưởng, có nhiệm vụ cứu hộ khẩn cấp"

Tiêu Kinh Hòa lập tức bảo người trong đội chuẩn bị xuất phát: "Địa điểm xảy ra sự cố ở đâu?"

Tiểu Tùng trả lời: "Trụ sở chính của công ty đầu tư LH"

Công ty đầu tư LH.

Là địa bàn của Dung Lịch...

Không thể chậm trễ, Tiêu Kinh Hòa lập tức ra lệnh: "3 phút nữa tập hợp"

"Cốc... Cốc... Cốc..."

Lý Trật Thịnh gõ cửa, không đợi người bên trong đáp lại đã vội vàng đẩy cửa đi vào: "Tổng giám đốc Dung"

Dung Lịch không ngẩng đầu lên: "Có chuyện gì?"

Thần sắc Lý Trật Thịnh lộ vẻ lo lắng: "Có người nhảy lầu."

Dung Lịch đặt tài liệu xuống, tắt máy vi tính: "Báo cảnh sát chưa?"

Lý Trật Thịnh gật đầu: "Người của đội phòng cháy chữa cháy sẽ lập tức tới ngay."

Dung Lịch đứng dậy đi ra ngoài văn phòng.

Lý Trật Thịnh vội vàng đi theo, vô cùng sốt ruột, nhảy lầu ở đâu không nhảy, lại cứ chạy tới công ty bọn họ nhảy lầu, nhảy rồi thì giá cổ phiếu của LH cũng sẽ nhảy theo, cả thị trường chứng khoán đều sẽ nhảy theo...

Chưa tới 15 phút sau, người của đội phòng cháy chữa cháy đã tới, người của đồn cảnh sát cũng đến.

Địa điểm không phải ở lầu cao nhất, người nhảy lầu đang ngồi trên cửa sổ ở tầng 13, tâm trạng rất kích động, những người không liên quan đã được sơ tán. Lúc Dung Lịch tới đó thì Tiêu Kinh Hòa và đồng đội đang bàn bạc phương án cứu hộ.

Cô mặc đồng phục lính cứu hỏa màu da cam, ở giữa một nhóm lính cứu hỏa, cô là người có vóc dáng nhỏ nhất.

Dung Lịch đứng bên ngoài khu vực chăng dây cảnh báo, gọi cô: "A Hòa ơi"

Tiêu Kinh Hòa chợt quay đầu lại, cô nhìn anh, không nói gì chỉ lắc đầu. Anh đứng ở đằng xa, không bước tới gần, dù cách khá xa nhưng vẫn loáng thoáng nghe thấy giọng nói của cô, vừa dứt khoát vừa quyết đoán.

"Tiểu Tùng, đã lấy được tư liệu chưa?" Tiểu Tùng đưa máy tính bảng cho cô: "Đã lấy được rồi."

Người nhảy lầu là một phụ nữ hơn 40 tuổi, là nhân viên vệ sinh, chồng cô ấy ngoại tình, cô ấy có một cô con gái đang học tiểu học. Kẻ thứ ba kia ngang ngược, thông đồng với chồng cô ấy cuỗm hết toàn bộ tiền tiết kiệm trong nhà.

Tốc độ nói chuyện của Tiêu Kinh Hòa rất nhanh, cô dặn Tiểu Tùng: "Chuyển tư liệu cho chuyên gia đàm phán, bảo cô ấy phải ổn định tinh thần người phụ nữ kia trước, phải nghĩ cách để kéo dài được ít nhất 10 phút."

"Ok."

"Chu Mẫn"

Cô bố trí người trong đội đâu vào đẩy, "Bảo đồn cảnh sát sơ tán đám đông vây xem, mau chóng chuẩn bị đệm hơi cứu hộ."

"Đã rõ."

Cuối cùng, cô vén hết mái tóc ngắn của mình ra sau tai, đội mũ vào đàng hoàng: "Điền Quang, cậu đi theo tôi lên tầng 14"

"Vâng" Điền Quang lập tức đi theo phía sau.

Tiêu Kinh Hòa chỉ thoáng liếc nhìn Dung Lịch trong đám đông một cái, không nói gì cả, nhanh chóng đi lên tầng trên.

Dung Lịch đi theo cô, giữ một khoảng cách nhất định.

Trong vòng 5 phút, Điền Quang đã sắp đặt xong thiết bị cố định. Lúc này, Tiểu Tùng đứng chờ lệnh ở tầng dưới gọi điện thoại tới: "Tiểu đội trưởng, kế hoạch có thay đổi, tâm trạng của người muốn nhảy lầu không ổn định, nệm hơi cứu hộ ở bên dưới vẫn chưa chuẩn bị xong"

Tiêu Kinh Hòa đứng trước cửa sổ tầng 14, nhìn xuống dưới. Người muốn nhảy lầu ở tầng 13 đang gào khóc dữ dội, cô ta đã đứng lên, có thể nhảy xuống bất cứ lúc nào.

Cô tính toán độ cao một chút: "Cho tôi 3 phút, bảo chuyên gia đàm phán chuyển hướng sự chú ý của cô ấy"

Tiểu Tùng nói: "Đã rõ"

Ở tầng dưới, chuyên gia đàm phán đang cố gắng trấn an người muốn nhảy lầu, chuyển chủ đề sang đứa con gái của cô ấy.

Trong khoảng thời gian này, Tiêu Kinh Hòa nhanh chóng buộc chặt đai an toàn và thừng an toàn, sau khi kiểm tra hết tất cả các biện pháp bảo hộ, cô trèo lên cửa sổ, quay đầu về phía đồng đội và nói: "Điền Quang, tôi xuống dưới trước, cậu phối hợp với tôi nhé!"

Vẻ mặt Điền Quang căng thẳng: "Ok"

Tiêu Kinh Hòa ngồi xổm xuống, bám tay lên tường, thả dây thừng xuống, cơ thể chuyển động chầm chậm xuống dưới, hai chân vẫn đạp lên tường, cô thoáng nhìn xuống phía dưới, điều chỉnh lại vị trí và góc độ cho tốt, ngẩng đầu lên, ra dấu cho Điền Quang, cô há miệng, tạo khẩu hình ra hiệu.

"Một"

"Hai"

"Ba..."

Điền Quang lập tức nới lỏng một đoạn thừng an toàn, Tiêu Kinh Hòa buông tay ra, cơ thể nhanh chóng tụt xuống. Cô thừa dịp người muốn nhảy lầu chưa kịp chuẩn bị, đu người lơ lửng giữa không trung đạp một cái vào tường, mượn lực bật ra, bất ngờ nhào về phía người định nhảy lầu ở cửa sổ, sau đó ôm cô ta cùng nhau ngã xuống dưới. Vì trọng lực của hai người, nên cả hai cùng đập mạnh xuống mặt đất.

Tiểu Tùng lập tức nói: "Mau giữ người kia lại, nhanh lên!"

Hai lính cứu hỏa tiến lên, giữ người định nhảy lầu kia lại. Lúc này Tiêu Kinh Hòa mới đứng dậy, lưng và tay đều đau rát, cô xoa bóp một chút, vẫn có thể hoạt động được, không bị thương tới xương cốt.

"Tiểu đội trưởng, chị không sao chứ?"

Cô lắc đầu, ngước mắt nhìn sang phía khác.

Dung Lịch vẫn đang đứng bên ngoài khu vực chăng dây cảnh báo, chân anh hơi mềm đi, cơ thể lảo đảo.

"Tổng giám đốc Dung!" Lý Trật Thịnh đỡ lấy anh, "Anh không sao chứ?"

Anh như không nghe thấy, bước qua dây cảnh báo, đi tới chỗ cô: "Em có bị thương không?" Giọng nói vẫn còn đang run rẩy.

Tiêu Kinh Hòa giơ mu bàn tay cho anh xem: "Chỉ có tay bị trầy xước một chút thôi, không sao cả.

Dung Lịch ôm chầm lấy cô.

"Anh sắp bị em dọa cho sợ chết rồi" Anh vùi đầu vào cổ cô, nặng nề thở dốc, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

Mấy vị quản lý cấp cao của công ty, và cả thư ký đều đang đứng bên ngoài khu vực chăng dây cảnh báo. Cuối cùng bọn họ cũng hiểu, hóa ra Tổng giám đốc Dung đã có bạn gái, hơn nữa, bạn gái của anh ấy còn là lính cứu hỏa.

Tiêu Kinh Hòa để mặc cho Dung Lịch ôm mình, quay đầu lại nói: "Các cậu tự xử lý chuyện còn lại nhé."

Điềm Quang lộ ra ánh mắt ám muội: "Không thành vấn đề"

Sau đó, Tiêu Kinh Hòa đi theo Dung Lịch vào phòng làm việc của anh. Ba vị thư ký của anh đều nhìn chằm chằm vào Tiêu Kinh Hòa đến ngây người, đây là lần đầu tiên họ thấy ông chủ dẫn một cô gái tới đây, lại còn tay trong tay, vi diệu quá đi mất...

"Đi lấy hộp y tế tới đây."