Duy Nhất Là Em

Chương 62: Ăn chơi ra “sản phẩm”




Translator: Nguyetmai

"Con mèo chết tiệt kia, mày không biết nhục à, sao có thể tùy tiện làm bậy như thế, lỡ làm mèo cái nhà người ta ăn chơi ra sản phẩm thì sao?"

À, hóa ra là hai con mèo lén lút "làm bậy" sau lưng chủ.

Con mèo nhà kia trông vô cùng ú nụ, bị mắng còn tỏ vẻ như không phục, chỉ liếm móng vuốt rồi kêu một tiếng.

Cô gái cài kẹp hoa trông rất dễ gần, mắt cười cong cong như mảnh trăng non, toát lên vẻ thông minh lanh lợi: "Cô thấy đấy, tôi đã mắng nó rồi."

Cô gái đối diện đang ôm con mèo Scotland tai cụp, trên người mặc một chiếc váy màu vàng nhạt đắt tiền, hếch cằm nói vô cùng khó chịu: "Chỉ thế này là xong à?"

Cô gái mang kẹp hoa vội kéo sợi dây trong tay: "Mau xin lỗi đi!"

Mèo nhà: "Méo!"

Sau khi nó "xin lỗi" xong, chủ nhân của nó còn móc ra một quyển sổ nhỏ, sau đó viết ra một tờ giấy rồi đưa cho chủ của mèo Scotland tai cụp. Cô nói bằng giọng lễ độ: "Rất xin lỗi cô, đây là số điện thoại của tôi, nếu như mèo cái nhà cô mang thai, hãy gọi cho tôi, tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm thay cho con mèo chết tiệt này."

Mọi người trong salon đều phì cười, cô gái này đang tấu hài đấy à?

Chỉ có chủ của mèo Scotland tai cụp không nở nụ cười, gương mặt xinh đẹp lạnh tanh, đẩy cánh tay đang cầm tờ giấy của đối phương ra: "Con mèo nhà này chịu trách nhiệm nổi sao?" Cô ta cười lạnh, "Mèo nhà tôi là mèo Scotland tai cụp thuần chủng, nếu sinh ra một con mèo lai tạp thì mèo nhà cô chịu trách nhiệm kiểu gì đây? Cô bồi thường cho tôi nổi sao?"

Dứt lời, cô ta nhìn con mèo nhà bằng ánh mắt khinh thường.

Chủ nhân mèo nhà vẫn rất lễ độ hỏi: "Vậy cô muốn giải quyết như thế nào?"

"Thiến con mèo nhà cô đi."

Mèo nhà lập tức giương nanh múa vuốt: "Méo!"

Chủ nhân của nó không nói lời nào.

Đối phương còn châm chọc thêm một câu: "Đúng là chủ nào tớ nấy."

Cô gái mang kẹp hoa gãi đầu, cười tươi tắn: "Yêu cầu của cô hơi quá đáng rồi."

Cô gái kia chỉ hừ khẽ.

"Đúng là con mèo nhà tôi không đúng, nhưng tôi cũng đã xin lỗi cô rồi. Trái lại, cô cứ 'mèo nhà' này nọ, sao hả, kỳ thị chủng tộc à?"

Cô gái cài kẹp hoa thay đổi thái độ, không còn hiền hòa như ban nãy mà trợn tròn mắt, giọng cũng cao lên mấy phần, "Cô muốn tính thì tôi tính cho cô xem. Tôi đưa mèo nhà tôi đến ăn nói khép nép xin lỗi cô, không phải vì đây là trách nhiệm của phía chúng tôi, chỉ vì tôi nghĩ rằng, chuyện này xảy ra, mèo cái vẫn là bên chịu thiệt thòi. Mèo nhà tôi là mèo đực, tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm, vì vậy, tôi mới muốn nó nhận sai, nhưng điều này không có nghĩa là cô có thể được đằng chân mà lân đằng đầu. Nếu mèo của cô quý giá đến vậy, sao cô không chịu quản nó chặt vào, để nó chạy đi rồi bị mèo nhà tôi chà đạp chứ?"

Lời nói của cô gái cài kẹp hoa lập tức khiến chủ nhân của mèo Scotland tai cụp tức đến đỏ mặt. Cô ta vừa định mở miệng phản kháng, chủ của mèo nhà lại giành nói tiếp, cô ấy chu miệng, nhìn dáng vẻ vô cùng tinh quái: "Còn nữa, ai chà đạp ai còn chưa biết đâu. Ai biết được có phải con mèo cái hung hãn nhà cô muốn cưỡng bức mèo nhà tôi hay không chứ?"

Hai con mèo đều kêu lên.

Con mèo tai cụp này cũng không phải dạng vừa, chủ nhân của nó càng là loại kiêu căng phách lối, cô ta thẹn quá thành giận quát to: "Cô đừng có già mồm cãi láo!"

"Tôi già mồm lúc nào?"

Chủ của mèo Scotland tai cụp bị chặn họng, đỏ mặt tía tai mắng: "Quả nhiên chủ nào tớ nấy, vô giáo dục như nhau!"

Đờ mờ! Giờ chửi đến người rồi!

Cô gái mang kẹp hoa điên tiết: "Vậy bây giờ cô muốn sao? Muốn kiện mèo nhà tôi cưỡng hiếp à? Vậy kiện đi, chúng ta gặp nhau ở tòa!"