Duy Nhất Là Em

Chương 88: Phát thức ăn cho chó




Translator: Nguyetmai

"Trước kia lúc còn học đại học đã từng luyện qua, giáo sư khoa tim mạch yêu cầu các sinh viên phải luyện sao cho mỗi nhát dao đều chính xác đến từng millimét." Thời Cẩn dừng một chút, lại đáp, "Hơn nữa còn phải luyện tập trên xác chết nữa."Trường đại học y đúng là một nơi đáng sợ mà.Cô không dám tưởng tượng dáng vẻ khi Thời Cẩn cầm dao giải phẫu sẽ ra sao. Một đôi tay xinh đẹp như thế, khi dính máu sẽ trông như thế nào?Cô không suy nghĩ lung tung nữa, hỏi anh: "Anh làm món gì vậy?""Mì ý sốt cà chua bò bằm và súp Bouillabaisse(1)." (1) Bouillabaisse: món cá hầm truyền thống của Provençal có nguồn gốc từ thành phố cảng Marseille – Pháp.Tất cả đều là món cô thích ăn.Khương Cửu Sênh rất có thành ý hỏi: "Có cần em giúp gì không?"Thời Cẩn đặt dao phẫu thuật trong tay xuống, nghĩ ngợi: "Em pha giúp anh hai ly rượu nhé? Tủ rượu đặt ở vị trí hệt như ở nhà em, ly uống rượu cũng trong tủ đấy."Pha rượu à?Đúng là sở trường của cô rồi!Cô sảng khoái đáp: "Được thôi, anh thích uống vị như thế nào?""Vị đậm một chút."Ừ, cô cũng thích uống rượu mạnh. Cô hỏi: "Anh để đá viên ở đâu thế?""Ở ngăn dưới của tủ lạnh."Khương Cửu Sênh đi vòng qua tủ bát, mở tủ lạnh ra, ngồi xổm xuống kéo ngăn dưới của tủ lạnh. Lòng ngón tay vừa chạm phải một mảng lạnh ngắt thì Thời Cẩn đã đè tay trái của cô lại. Không biết từ lúc nào anh đã đứng sau lưng cô, giọng nói anh truyền đến từ đằng sau, thuần hậu như rượu ủ lâu năm."Tay trái của em mới tháo thạch cao, cố gắng đừng dùng tay trái nhiều quá." Anh thay cô kéo ngăn kéo tủ lạnh ra, sau đó rất tự nhiên lùi về sau hai bước.Khương Cửu Sênh sửng sốt thật lâu mới "à" một tiếng. Bên tai cô dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm, vị bạc hà dễ chịu và giọng nói nhẹ nhàng của anh, khiến lòng cô bối rối không ngừng.Quả thật, cô chưa từng gặp người đàn ông nào như Thời Cẩn. Từng lời nói và cử chỉ của anh đều vô cùng lễ độ khuôn phép, nhưng vẫn toát lên sự quyến rũ khiến người ta chìm đắm.Cô nào có cảm nhận được đá lạnh trên tay, vừa thấy mặt mình nóng ran đã ôm bát đá đi ra khỏi nhà bếp. Sau khi ra ngoài, cô hít một hơi thật sâu.Một lúc sau. Khương Cửu Sênh đứng ngoài phòng khách gọi anh: "Thời Cẩn.""Ừm?" Anh ra khỏi nhà bếp."Đồ khui rượu ở đâu thế?""Ngăn kéo thứ hai bên dưới của tủ rượu."Cô đi đến chỗ tủ rượu để lấy đồ khui.Lại một lúc sau."Thời Cẩn.""Ừ?"Cô đã dùng một chiếc đũa vấn hết tóc lên ra sau ót, còn vài sợi tóc mai lơ thơ trên trán cũng được vén sau vành tai: "Có đèn cồn không anh?" Cô lại dùng một chiếc đũa khác nhúng vào ly rượu, sau đó nếm thử, "Rượu brandy phải nóng một chút mới ngon."Thời Cẩn tắt nước: "Để anh lấy cho em."Đúng là tốt tính mà.Khương Cửu Sênh cảm thấy, mẫu đàn ông như anh phải được giấu đi, lén lút thưởng thức một mình mới đúng. Cô mím môi cười, cúi đầu pha chế rượu.1.5 ounce (2) Vodka, 2 ounce Brandy anh đào Kirsch, Rum trắng và Tequila, mỗi loại 1 ounce và 1 ounce rượu Gin cay nồng.(2)Ounce: hay được viết tắt là oz, là một đơn vị đo chất lỏng, thường được dùng trong lĩnh vực pha chế (bartender).Cô lần lượt đổ từng loại vào, màu sắc cũng dần từ trong suốt chuyển sang màu vàng nhạt óng ánh, mùi rượu tản ra thoang thoảng. Cuối cùng, cô đổ thêm nửa lon Coca và vài lát chanh vào.Mũi chó của Khương Bác Mỹ đã đánh hơi được rồi, nó nhảy lên bàn ăn
"Gâu."Nó lè lưỡi, muốn uống thử.Khương Cửu Sênh sờ quả đầu ngắn cũn của nó: "Đừng sủa, con không uống được đâu."Nó không chịu: "Gâu gâu!"Cô dỗ dành: "Ngoan nào."Ở cạnh mẹ, Khương Bác Mỹ quả thật gan dạ hơn một chút."Gâu gâu gâu!"Nó lè lưỡi, liếm một chút rượu trong ly.Khương Cửu Sênh bật cười, cố che ly rượu lại: "Không được uống.""Gâu gâu gâu!"Thời Cẩn đứng ở ngay cửa nhà bếp, nhẹ nhàng gọi: "Khương Bác Mỹ."Khương Bác Mỹ đang cố nếm rượu lập tức im bặt.Không ổn rồi! Ba nó tức giận rồi! Nó nhanh chóng nhảy khỏi bàn ăn, vờ rúc đầu vào ổ chó của mình. Tốc độ chạy trốn đúng là nhanh như gió cuốn.Khương Cửu Sênh dở khóc dở cười: "Bác Mỹ hình như rất sợ anh.""Ừ, nó không gần gũi với anh nhiều." Thời Cẩn đáp, "Nó thích em hơn."Chỉ là một câu nói rất bình thường thôi nhưng lại khiến tim cô đập thình thịch. Cô nở nụ cười, đứng bên bàn ăn nhìn Thởi Cẩn bận rộn trong nhà bếp.Ai nói "quân tử xa nhà bếp"? Rõ ràng câu nói này không phù hợp với Thời Cẩn chút nào. Dáng vẻ lúc anh nấu ăn quả thật rất vui mắt, khiến lòng người vô cùng thoải mái.Giữa những năm tháng mênh mông của cuộc đời mỗi người, có lẽ chỉ cần một ly rượu, một chú chó ngoan, và một người có thể bận rộn vì mình là đủ!Cô pha rượu xong, định vào bếp giúp Thời Cẩn, nhưng anh lại cười bảo không cần, cuối cùng cô rảnh chân rảnh tay chẳng biết làm gì, đành ra phòng khách mở tivi lên xem
Đúng lúc, chương trình mà cô quay ban sáng đang phát sóng.Khi Thời Cẩn nấu xong bữa tối bưng lên bàn ăn, trên tivi vừa lúc chiếu đến đoạn Khương Cửu Sênh gọi điện thoại không ai bắt máy, xem như cô thực hiện thử thách thất bại, phải nhận hình phạt uống một ly đồ uống hỗn hợp. Vị của ly nước kia rất khó nuốt, nhưng cũng may khả năng điều chỉnh vẻ mặt của cô không tồi, không bị thất thố trước đám đông."Khó nuốt lắm à?" Thời Cẩn bày biện bàn ăn."Ừ, dở chết đi được, còn có mù tạt mà em ghét nhất nữa." Cô đứng lên, giúp anh xếp đũa ra bàn.Thời Cẩn dời mắt từ tivi sang ánh mắt cô: "Xin lỗi em, khi ấy không thể nhận cuộc gọi của em được."Anh không chỉ có bàn tay đẹp, nấu ăn ngon, lại còn hiền lành hiểu ý người nữa. Khương Cửu Sênh lắc đầu: "Không sao mà.""Sênh Sênh."Khương Cửu Sênh vừa uống nửa ly rượu, ngẩng đầu: "Hử?"Tim Thời Cẩn đập loạn nhịp, anh nhìn cô chăm chú. Sau một lúc im lặng, anh nghiêm túc nói khẽ: "Trong mắt anh, em xinh đẹp nhất, anh rất thích em."Cô sững sờ.Sao lại đột nhiên tỏ tình vậy chứ….Lúc Thời Cẩn tới gần...Cô lùi về sau, hơi lảo đảo.Anh đỡ lấy eo cô, cầm luôn cả ly rượu sóng sánh trên tay cô, bên môi nở nụ cười nhẹ nhàng: "Bổ sung chuyện lúc chiều chưa làm được."Hiểu sai ý mất rồi…Cô lặng lẽ dời mắt, nhìn về phía máy nghe CD kiểu cổ và chiếc ghế treo chứ quyết không nhìn Thời Cẩn, trong lòng cô khó chịu nên chỉ đáp một từ đơn giản: "À."Sau khi sắp xếp xong bàn ăn, hai người ngồi đối diện nhau.Thời Cẩn nếm rượu: "Ngon thật.""Lần sau sẽ pha tiếp cho anh uống."Gần đây, cô khá thích hai chữ "lần sau" này."Được thôi."Khương Cửu Sênh hài lòng, yên lặng dùng cơm. Anh nêm nếm rất vừa, tất cả đều là món cô thích, thậm chí cô còn hoài nghi, có khi Thời Cẩn còn hiểu rõ sở thích của cô hơn chính cô nữa."Anh học nấu ăn thế nào vậy?" Cô cầm ly rượu lên, nhấp thử một ngụm, hơi híp mắt rồi lại nhấp thêm ngụm nữa."Rượu mạnh quá, lần sau em đừng uống lúc bụng rỗng, uống chút sữa lót dạ dày đi." Anh rót một ly sữa ấm cho cô, rồi mới trả lời, "Chỉ học theo mấy đoạn phim dạy nấu ăn trên mạng thôi."Cô ngoan ngoãn đặt ly rượu xuống, cầm ly sữa lên uống, liếm sữa dính bên khóe môi: "Em có xem nhưng không làm theo được.""Có anh là đủ rồi." Anh đáp, sau đó cảm thấy câu vừa rồi không ổn, lại bổ sung thêm, "Tối nào anh cũng nấu cơm, nếu em không vội thì có thể sang đây ăn cùng."Đúng là cầu còn không được.Cô gật đầu.Lễ nghi trên bàn ăn của Thời Cẩn rất tốt, anh ăn không hề tạo ra tiếng động, âm lượng tivi mở rất nhỏ nhưng vẫn có thể nghe thấy rất rõ.Giọng nam MC trong tivi vô cùng trầm ấm."Sênh Sênh sẽ hát bài hát chính trong album mới của mình à?"Trên tivi, cô trang điểm vô cùng xinh đẹp, mắt được trang điểm màu nâu đất, mày hơi nhướng, vừa lạnh lùng vừa bá đạo. Giọng cô trầm thấp phát ra từ loa tivi, chính là chất giọng đặc biệt được hòa lẫn bởi rượu và thuốc lá: "Tôi muốn hát một bài hát tặng cho đồng đội cũ của tôi. Cô ấy ra bài hát mới, tôi không có quà gì để tặng, đành cover lại bài hát của cô ấy vậy."