Duy Nhất Là Em

Chương 92: Đúng lúc cô cần, anh xuất hiện




Translator: Nguyetmai

Ngô Yên Yên lại lật tiếp.

Khương Cửu Sênh nhíu mày, nhưng không phản ứng lại, chỉ cúi đầu ký tên một lúc lâu.

Đúng lúc đó, bà Khương đi ra rót nước, thấy vậy bèn nói một câu: "Yên Yên, phiên phiến là được rồi, đừng làm phiền chị suốt thế."

Ngô Yên Yên lè lưỡi, tiếp tục để Khương Cửu Sênh ký tên cho mình.

Khương Cửu Sênh ký liên tục mười mấy tờ, phải đến khi Khương Minh Lan tìm Ngô Yên Yên có chuyện gì đó, cô mới ngừng lại. Khương Cửu Sênh vớ ly nước lạnh trên bàn uống cạn. Cô đeo khẩu trang, đội mũ áo khoác lên rồi bước ra ngoài hít thở một chút.

Cô kéo sụp mũ xuống, cúi thấp đầu, giấu khuôn mặt trong chiếc khăn quàng cổ. Đúng lúc rẽ vào thang máy, Khương Cửu Sênh lại va phải người đang đi lên, cô vội lên tiếng: "Xin lỗi" rồi bước luôn vì sợ có người nhận ra.

Khi Khương Cửu Sênh sắp rời khỏi, người bị cô đụng trúng bỗng gọi giật lại, giọng nói có vẻ do dự, không mấy chắc chắn: "Sênh Sênh?"

Khương Cửu Sênh ngẩng đầu lên, nhìn rõ gương mặt của người đàn ông nọ.

Đó là Tưởng Phi, một đàn anh cùng khoa với cô ở Học viện Âm nhạc. Tuy nhiên, cô không có ấn tượng gì đặc biệt về anh ta cả. Khương Cửu Sênh gật đầu lấy lệ, không có ý định bắt chuyện mà lướt ngang qua anh ta.

Chàng trai kia lại bất thình lình túm lấy tay cô.

Khương Cửu Sênh nhíu mày, sắc mặt lạnh đi mấy phần.

"Em thấy không khoẻ à?" Đối phương dò hỏi.

Khương Cửu Sênh nhấc mí, giọng lạnh tanh: "Chúng ta thân thiết lắm sao?"

Lúc này Tưởng Phi mới ý thức được hành động thất thố của mình, lập tức buông tay ra. Sau khi xin lỗi, anh ta lại hỏi: "Dạo này em sống tốt không?"

Dạo này?

Bọn họ thân thiết thế cơ à?

Khương Cửu Sênh tự nhận thấy mình không phải người dễ nổi nóng, có lẽ hôm nay không khí trong bệnh viện khiến cô bực dọc trong người, nên khi trả lời cũng mang theo sự lạnh lùng đầy khó chịu: "Rất tốt."

"Bài hát mới ra của em rất hay, chúc mừng em."

"Cảm ơn." Rất hiếm khi cô qua loa miễn cưỡng, không để ý đến thể diện của người khác như thế.

Tưởng Phi nhìn cô chằm chằm không dời mắt, giống như có hàng ngàn hàng vạn lời muốn bày tỏ vậy: "Anh…"

Khương Cửu Sênh cắt ngang lời anh ta: "Nếu không có chuyện gì, tôi xin phép đi trước."

Chưa đợi đối phương lên tiếng, cô đã xoay gót bước đi.

Phía sau, có ai đó đuổi theo cô.

Khương Cửu Sênh ngoảnh lại, trông thấy Ngô Yên Yên đang tiến về phía mình, thế là liền nhét bao thuốc trong tay vào lại túi áo khoác của cô.

Ngô Yên Yên vừa mở miệng đã trêu chọc: "Chị Sênh Sênh, đó là bạn trai chị à?"

Hiển nhiên, Ngô Yên Yên đã bắt gặp cảnh tượng ban nãy rồi. Chỉ có điều, Khương Cửu Sênh không biết mình có hành động gì khiến người khác vô duyên vô cớ hiểu lầm như thế, cô lạnh giọng hỏi: "Bạn trai cái gì?"

"Em có nhớ anh ta, lúc chị học năm nhất, anh ta thường đến nhà dì ba tìm chị mà." Giọng điệu Ngô Yên Yên rất đỗi kinh ngạc, đôi mắt hấp háy ánh cười, trêu đùa Khương Cửu Sênh, "Bao năm trôi qua rồi mà hai người vẫn bên nhau."

Năm nhất Tưởng Phi từng theo đuổi cô, điều này Khương Cửu Sênh biết chứ, chỉ là cô không biết anh ta còn mò đến tận cửa nhà mình.

Khương Cửu Sênh nói thẳng: "Tôi không thân thiết gì với anh ta."

"Em biết rồi, muốn giữ bí mật chứ gì." Ngô Yên Yên yêu kiều nháy mắt, ra vẻ rất tường tận.

Ngay khi Khương Cửu Sênh định giải thích thì Thời Cẩn gọi đến. Phải tới tận bấy giờ, đôi mày vẫn luôn nhíu chặt của cô mới giãn ra. Cô không thèm đếm xỉa đến Ngô Yên Yên nữa, mà lánh sang chỗ khác nghe điện thoại.

"Sênh Sênh."

Giọng Thời Cẩn vang lên từ đầu dây bên kia, nghe như tiếng suối nguồn chảy qua khe đá, ẩn chứa ma lực dễ dàng xua tan mọi ưu phiền hằn sâu trên khuôn mặt cô suốt cả ngày nay.

Cô đáp, khoé miệng khẽ mỉm cười: "Ừm."

"Em vẫn ổn chứ?" Giọng anh có chút dè dặt.

Anh không hề hỏi những chuyện đã xảy ra, mà chỉ hỏi thăm cô mang theo sự quan tâm và thân thiết rõ rệt. Có lẽ chính vào thời khắc này, một câu quan tâm như vậy mới có thể đi lòng người, sưởi ấm trái tim lạnh lẽo của cô.

Khương Cửu Sênh dựa vào bức tường cạnh thang máy, trả lời câu hỏi của anh, giọng điệu mệt mỏi khi nãy giờ mới thoải mái hơn đôi chút: "Ừm, ca phẫu thuật của ba em rất thuận lợi, em vẫn ổn."

Vốn dĩ không hề ổn, nhưng nghe giọng anh rồi tất thảy đều trở nên tốt đẹp.

Thời Khương Cửu Sênh còn bồng bột chưa hiểu sự đời, từng hỏi Mạc Băng một câu rất ấu trĩ, "Tình yêu là gì?"

Mạc Băng đáp rằng, tình yêu chính là khi cả thế giới hỗn loạn bên tai cũng không thắng nổi vài lời vụn vặt của ai đó. Là thăng trầm dành cho anh, bất an dành cho anh, sầu muộn lẫn bình yên đều dành cả cho anh.

Đúng lúc cô cần, vừa hay người ấy xuất hiện.

Đó chính là tình yêu, phức tạp vậy đấy nhưng cũng đơn giản vô cùng. Dường như sau khi gặp được Thời Cẩn, cô mới hiểu đôi chút về khía cạnh này.

Cuộc điện thoại rơi vào trầm lặng, có lẽ Thời Cẩn có rất nhiều điều muốn giãi bày cùng cô, nhưng lời vừa đến đầu môi lại thành câu hỏi khác: "Khi nào em về?"

Khương Cửu Sênh mím môi cười: "Nếu không có gì thay đổi thì ngày mai hoặc ngày kia em về!"

"Đến nơi gọi điện cho anh." Anh nói, "Anh đợi em."

Cô đáp: "Vâng."

"Ăn gì chưa?" Thời Cẩn hỏi.

"Em vẫn chưa."

Sau một hồi suy nghĩ xem nên nói thế nào, anh đáp lại cô đầy dịu dàng và điềm tĩnh: "Anh đọc qua báo cáo kiểm tra sức khoẻ của em rồi, dạ dày không tốt, em phải dùng bữa đúng giờ."

Anh càng ngày càng thích quản chuyện ăn uống của cô.

Khương Cửu Sênh mỉm cười: "Em biết rồi, bác sĩ Thời."

Bỗng nhiên cô cảm thấy rất nhớ anh, khao khát muốn được gặp anh, muốn cạn hết ly rượu đêm qua rồi thỏa sức trút toàn bộ nỗi niềm nặng trĩu cô giấu kín bấy lâu. Nói cho anh nghe trái tim này đã thổn thức thế nào, đã rung động mãnh liệt đến thế nào.

Khương Cửu Sênh khẽ cười, lần đầu tiên cô phát hiện ra mình dễ kích động như vậy.

"Vậy em cúp nhé?"

"Ừ."

Khương Cửu Sênh vừa định cúp máy đã nghe thấy Thời Cẩn gọi tên cô.

"Sênh Sênh."

"Ừm?"

Anh ngừng lại hồi lâu rồi mới thấp giọng nói: "Anh đợi em về."

"Được."

Sau đó Thời Cẩn không nói thêm gì nữa, lặng lẽ đợi Khương Cửu Sênh cúp máy. Cô có chút không nỡ, mãi sau mới ngắt được. Vừa nhấn nút, cô gọi ngay cho Mạc Băng: "Mạc Băng, mai chị bảo Tiểu Kiều đến đón em nhé."

Mới vừa rồi gọi điện còn bảo chưa về vội cơ mà?

Trong lời nói của Mạc Băng pha lẫn chút trêu đùa: "Có đàn ông vào là khác ngay, chưa gì đã muốn trở về bên chàng rồi!"

Khương Cửu Sênh "ừ" một tiếng, thản nhiên thừa nhận.

Mạc Băng phì cười. Chuyện còn chưa thành mà nghệ sĩ nhà cô đã mơ mộng thế rồi, cô lười chẳng buồn trêu chọc nữa: "Cô đợi ở khách sạn đi, ngày mai chị với Tiểu Kiều cùng qua đó."

"Ừm."

Ngày hôm sau, đầu đông trời nổi gió, nhiệt độ đột ngột giảm thấp, Khương Cửu Sênh chưa đợi được Mạc Băng và Tiểu Kiều tới, đã gặp phải một đám phóng viên.

Khi cô rời khỏi phòng bệnh, vừa đi thẳng ra ngoài, vừa gọi điện cho Mạc Băng: "Hai người tới đâu rồi?"

Đã nghe thấy đầu dây Mạc Băng ở đầu dây bên kia đang hối thúc, giọng điệu vội vã vô cùng: "Sênh Sênh, cô quay về khách sạn, không được đi cửa chính."

Khương Cửu Sênh khựng lại: "Sao thế chị?"

Mạc Băng bắn liến thoắng: "Hành tung của cô bị lộ ra rồi, cánh nhà báo chắc chắn sẽ vây lấy cô ở cổng bệnh viện. Cô về khách sạn trước đi, chị sẽ trực tiếp đến đó gặp cô."

Khương Cửu Sênh không đáp tiếng nào.

"Sênh Sênh? Nghe không? Về rồi chị sẽ giải thích cho cô sau, trước tiên cô..."

Cô nói: "Không kịp rồi."

Mạc Băng vừa định hỏi, đã nghe thấy những âm thanh hỗn tạp hệt như đàn ong vỡ tổ phát ra từ đầu dây bên kia, làm nhiễu cả sóng điện tho