Editor: QingWei
Đầu của Lâu Sanh Ca chắn nửa bầu trời, Lý Thanh La không vừa ý nhíu mày, tức giận nhìn Lâu Sanh Ca vẫn đang đè trên người nàng: “Sanh Ca, người còn không chịu đứng dậy hả?”
Người này sẽ không nhân cơ hội mà cù lét nàng chứ?
Xung quanh người đến thưởng hoa tụm bốn tụm năm lại, Lý Thanh La đẩy Lâu Sanh Ca một cái, Lâu Sanh Ca như bừng tỉnh khỏi mộng, ngại ngùng đứng dậy.
Giữa những ánh mắt ái muội của người đi đường, Lý Thanh La bất đắc dĩ chỉ vào Lâu Sanh Ca: “Hắn vừa mới cứu ta thôi.”
Người hiểu chuyện như càng hưng phấn hơn, vài người còn nói, Ồ! Anh hùng cứu mỹ nhân à!
Anh hùng cứu mỹ nhân, thật sự càng giải thích càng đen, nàng dứt khoát, nắm tay Lâu Sanh Ca kéo đi.
“Anh hùng cứu mỹ nhân? Bọn họ chỉ nói đúng một nửa thôi.” Lâu Sanh Ca vừa đi vừa cười: “Nói ta là anh hùng thì đúng rồi, nhưng nói người là mỹ nhân thì chẳng có đạo lý gì cả.”
“Nói ta thì chẳng có đạo lý?” Đang đi dạo cùng nhau, Lý Thanh La xòe cây quạt gỗ đàn hương, quạt này là nàng chuẩn bị trước để đuổi muỗi ở ngoại ô.
Phe phẩy quạt đàn hương, quạt đàn hương che đi nửa khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, bắt chước dáng điệu kiều mị của nữ tử trong tranh, nàng đưa mặt lại gần, giọng nói vô cùng dụ hoặc: “Tiểu Lâu à, người cảm thấy ta rất khó coi sao? Hử?”
Lâu Sanh Ca sững người một lúc, xấu hổ quay mặt đi chỗ khác, chỉ cảm thấy mặt nóng bừng.
Cả hai đi đến lều trại do nông dân dựng lên, trong lều tại có chỗ ngồi nghỉ ngơi và trà hoa cúc nông dân trồng hoa chuẩn bị cho khách đến thưởng hoa.
Hương trà nồng đậm mùi hoa cúc, bầu trời đầu thu cao vời vợi, áng mây vờn quanh, mặt trời như vàng, trước mắt muôn vàn hoa cúc nở rộ, Lý Thanh La biết sẽ hoài niệm khoảng thời gian tốt đẹp như vậy trong những ngày xa cách sau này.
Nhấp một ngụm trà hoa cúc, nàng dựa vào ghế, nhìn những thị vệ ăn mặc như người thường, Lý Thanh La cảm thấy u sầu khó hiểu: “Hoa tươi, cảnh đẹp, thời tiết cũng tốt, chỉ cần thêm một thứ nữa là viên mãn.”
“Là thứ gì ạ?” Tiểu Khương không nhịn được hỏi.
“Tiếng hát của Nhuận Nguyệt.” Nếu có thêm tiếng hát của Mân Nhuận Nguyệt vào nữa thì đây sẽ là bức tranh tuyệt nhất trong ký ức của nàng sau này, Mân Nhuận Nguyệt có âm giọng rất hay, nghiêng về trầm thấp, mỗi khi hắn hát dân ca Chiêu Thục, Lý Thanh La thường cảm thấy nó như một vầng trăng khuyết đầu tiên tuyệt đẹp.
Đáng tiếc hiện tại Mân Nhuận Nguyệt đã được thăng chức thành thị vệ quan, chuyên phụ trách huấn luyện các thị vệ trong cung. Hắn không có thời gian rảnh rỗi như trước nữa.
Tiểu Khương nhìn sắc mặt biến đổi của điện hạ, sau đó, nhìn điện hạ bình tĩnh đặt tay lên tay Lý Thanh La, nhẹ giọng nói: “Lão sư, chi bằng để học sinh hát đi.”
Tay Lý Thanh La run lên, cười còn thảm hơn cả khóc: “Không… không cần đâu. Tiểu Lâu, uống trà, uống trà đi.”
Tiểu Giang cúi đầu, nhịn cười, nếu phải tìm ra khuyết điểm của điện hạ, thì chính là giọng hát của ngài ấy, chỉ có bốn chữ, không dám khen tặng.
Nhưng giọng nói của ngài ấy rất êm tai, điều kiện tiên quyết là không được quá cao, âm cao chói tai tựa như công phá, giống như tiếng gào khóc thảm thiết, có một lần điện hạ uống say, ngài ấy đã hát suốt một đêm.
Kể từ đó, tất cả mọi người trong Lăng Tiêu các đều sợ tiếng hát của điện hạ.
“Lão sư, không phải người nói vẫn chưa viên mãn sao?” Lâu Sanh Ca ngoan ngoãn uống trà, vẻ mặt sau khi uống trà cũng rất đơn thuần.
Vào đêm Trung thu, Chiêu Lăng vương tổ chức yến tiệc ở hồ Ba Bích, Lý Thanh La cũng là một trong những người được mời, sau khi tính toán kỹ lưỡng thì đây là lần đầu tiên Chiêu Lăng vương mời nàng.
Sau khi trở về, Chiêu Lăng vương từng triệu kiến nàng, nhưng chỉ hỏi được vài câu thì đã bị mấy thần tử đến gặp làm gián đoạn, từ lần gặp mặt vội vàng đó, Lý Thanh La cảm thấy thân thể của Chiêu Lăng vương đã không được như trước nữa, nàng nghe nói, trên đường ông ấy chinh thân trở về, đã bị ốm một trận. Căn bệnh nặng đó đã khiến sức khỏe của Chiêu Lăng vương, người vốn luôn khỏe mạnh ngày một sa sút. Hiện tại, có khoảng 6 trên mười phần tấu chương là được Lâu Sanh Ca và Tả thừa tướng phê chuẩn.
Năm nay là một năm được mùa của Chiêu Thục, vẫn có tin đồn rằng hầu hết các sợi dây thừng mà Chiêu Thục sử dụng để xâu qua tiền đồng trong quốc khố dành riêng cho việc cứu tế người dân đã bị mục nát.
Sau khi Chiêu Lăng vương dẫn các thành viên hoàng thất bái tế Nguyệt thần xong, bọn họ đi đến hồ Ba Bích, hồ Ba Bích diễn ra một màn ca múa, các vị khách từ mọi tầng lớp lần lượt an tọa, Lý Thanh La được xếp ngồi ở giữa hai huynh đệ Mân gia, từ ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người, nàng đoán có lẽ vị trí này hẳn là dành cho địa vị tôn quý mới có tư cách được ngồi.
Hoàng gia luôn chú trọng điều này, Đại hoàng tử Lâu Cừu Ca và vương phi của hắn ngồi ở vị trí đầu tiên bên phải, Lâu Sanh Ca ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, bên người hắn còn được sắp xếp một mỹ nhân như hoa như ngọc, mỹ nhân kia đoan trang hào phóng, Mân Nhuận Nguyệt nói với Lý Thanh La, đó là Vu Khả Nhân thiên kim của nhà Tả thừa tướng, vương thượng cố ý an bày nàng ta ngồi ở vị trí của Thái tử phi.
Vu Khả Nhân? Tài nữ có tiếng ở Chiêu Thục? Được Chiêu Lăng vương mong muốn ngồi vào vị trí Thái tử phi, nhìn khuôn mặt vô cùng xinh đẹp kia, khuôn mặt đó có vài phần giống Lý Mộng La, Lý Thanh La giật mình, lẽ nào nàng ta chính là người định mệnh của Lâu Sanh Ca, phải không? Dì nói Lâu Sanh Ca mười tám tuổi mới gặp định mệnh của hắn, vậy người trước mặt này là ai?
Lý Thanh La có chút phiền chán, cảm thấy mọi thứ ngày càng trở nên phức tạp lên rồi, khi phiền chán, Lý Thanh La sẽ có một hành động theo tiềm thức- vò đầu bứt tóc.
Ngay khi tay nàng đặt lên tóc, Mân Nhuận Nguyệt đã nhanh chóng kéo tay nàng xuống, hắn uy hiếp bên tai nàng: “Ta không thích ngồi bên cạnh một bà điên đâu.”
Vu Khả Nhân đang ngồi bên cạnh Lâu Sanh Ca, nhìn hắn vừa mới uống được nửa ly rượu đã chững lại, ánh mắt hắn hướng về chỗ ngồi của Mân quốc sư, vẻ mặt Mân quốc sư tự tại, mà người bên cạnh ông ta, Mân thị vệ quan đang liếc mắt đưa tình với một nữ tử, có lẽ bởi vì dung mạo nàng xinh đẹp, động tác nàng có chút khoa trương nhưng không hề lỗ mãng, nên ngược lại cũng có chút phong cách riêng.
Nữ tử mặt mày đanh lại, nhưng từ cách sắp xếp chỗ ngồi, hẳn là khách quý từ xa đến, Vu Khả Nhân liếc mắt nhìn chỗ ngồi của Mộ Dung gia ở bên cạnh, quả nhiên, sắc mặt Nhị tiểu thư của Mộ Dung gia đã có chút không tốt.
Có rất nhiều người biết trong lễ hội tết hoa đăng Thượng Nguyên năm ngoái đã xảy ra một màn anh hùng cứu mỹ nhân tại hoàng thành này, vị anh hùng kia chính là Mân thị vệ quan, còn mỹ nhân được cứu là Nhị tiểu thư của Hữu thừa tướng Mộ Dung gia đây.
Vào đêm hôm đó, Nhị tiểu thư của Mộ Dung gia bị rơi xuống sông Uyên Ương, Mân thị vệ quan đã nhảy xuống sông cứu nàng ta lên, kể từ đó, Nhị tiểu thư của Mộ Dung gia đã đem lòng tương tư Mân thị vệ quan.
Giờ đây, người nữ tử không biết đến từ đâu kia có thể sẽ trở thành vật cản giữa Nhị tiểu thư của Mộ Dung gia và Mân thị vệ quan.
Chỉ là, bộ dạng lúc này của Lâu Sanh Ca vì sao lại như vậy, Vu Khả Nhân hỏi thăm Tam công tử của Mộ Dung gia đang ngồi bên kia: “Mộ Dung, nữ tử ngồi bên cạnh Mân thị vệ quan là ai thế?”
Mộ Dung cười khổ trong lòng, hiện tại có lẽ hắn đã đoán được vị kia là ai, ngày đó, hắn thật không ngờ hành động đùa nghịch của Chu Vĩnh lại rước lấy sóng gió như vậy.
Anh vẫn nhớ Lâu Sanh Ca vội vã đuổi theo người nữ tử suýt trở thành lễ vật sinh thần của Lâm Nhị khi nàng rời đi, lúc sau, Lâu Sanh Ca nổi sùng quay lại, vừa tới liền đập phá mọi thứ trong phòng, còn hạ lệnh dỡ thuyền.
Lâu Sanh Ca chĩa kiếm về phía Chu Vĩnh, một kiếm chặt đứt ngón út của hắn.
Sau đó, một chiếu thư đã đem Chu Vĩnh đến nơi chim không buồn tới đẻ trứng.
Đó là lần đầu tiên Mộ Dung nhìn thấy Lâu Sanh Ca mất kiểm soát như vậy, từ trước đến giờ, điện hạ của Chiêu Thục luôn cho người ta cảm giác nhẹ nhàng tao nhã, giống như hương thơm tỏa ra từ trang sách.
Nhưng Mộ Dung biết đó chỉ là mặt nạ do hắn tạo ra cho người đời mà thôi, tất cả những điều vị kia biểu hiện ra đều vừa phải, duy trì khoảng cách vừa phải với người, lúc nên đối tốt thì đối tốt, lúc nên duy trì tôn nghiêm quý tộc liền duy trì.
Vừa đúng để biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn dáng vẻ Thái tử Chiêu Thục, thần dân của Chiêu Thục đều yêu quý hắn, tự hào vì hắn.
Hôm đó, khi Mộ Dung nghe thấy Lâu Sanh Ca vẻ mặt kích động gọi “Lão sư”, hắn đã mơ hồ đoán được người nữ tử chui ra từ trong bao kia hẳn là chủ nhân của Hiên Chu viên.
Mộ Dung là một trong những người đến Lăng Tiêu các nhiều nhất, có một lần, ở trong phòng của Lâu Sanh Ca, hắn đã nhìn thấy một cây đàn cổ, Mộ Dung gia luôn kiêu hãnh mình tinh thông âm luật, hắn làm sao có thể không nhìn ra đó là một cây đàn cầm tuyệt hảo, đó là cây đàn cổ làm bằng gỗ trầm hương ngàn năm tuổi hiếm có trên thế gian.
Vừa lúc đang quên chính mình, có tiếng bước chân vội vã vội vàng đi vào, trong mắt người tới loé lên tia hi vọng không hề che giấu, vừa thấy rõ người đang gãy đàn là ai, đáy mắt hắn nhanh chóng tối sầm lại. Hắn lạnh lùng nói, ra ngoài.
Cây đàn tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng, Mộ Dung nhất thời không chịu nổi sự cám dỗ của nó, bàn tay hắn như bị ma xui quỷ khiến đặt lên dây đàn, hắn nhắm mắt lại, cảm thấy từng âm sắc phát ra từ tay hắn đều có chút cảm giác lưu luyến.
Đó là một Lâu Sanh Ca hoàn toàn khác với những gì Mộ Dung thấy ở ngày thường, tuyệt khốc, sắc bén, vui mừng lộ rõ trên nét mặt.
Sau đó, từ miệng Chu Chấp sự, Mộ Dung mới biết được cây đàn cổ đặt trong phòng Lâu Sanh Ca là do Lý tiên sinh tặng, mà Lý tiên sinh sống ở Hiên Chu viên khi Lâu Sanh Ca mười ba tuổi đã trở về quê nhà của nàng ở phía nam.
Mối quan hệ giữa Lý tiên sinh và điện vô cùng tốt, nàng đã ở bên cạnh điện hạ từ năm ngài ấy sáu tuổi, mọi người trong Lăng Tiêu các đều biết điện hạ rất nhớ Lý tiên sinh, vì sợ khơi dậy nỗi nhớ của điện hạ nên mọi người rất ít khi nhắc đến nàng.
Mộ Dung có chút hiếu kỳ về Lý tiên sinh kia, người có thể có được đàn cổ, người khiến Lâu Sanh Ca không quên được thì phải là người tuyệt vời đến thế nào đây.
Nhưng Mộ Dung chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ gặp Lý tiên sinh trong một khung cảnh đặc biệt như vậy, và hắn cũng chưa từng nghĩ Lý tiên sinh lại là một nữ tử trẻ tuổi đến vậy.
Đúng lúc này, người tuyệt vời đó đang dùng tay áo che mặt, thì thầm với Mân Nhuận Nguyệt trong một dịp như vậy, có thể thấy giao tình của bọn họ không phải tầm thường. Về phần Lâu Sanh Ca, biểu hiện lúc này của bằng hữu của hắn lại là chuyện gì đây, dù vẻ mặt bình thản nhưng tay cầm ly rượu đã bán đứng cảm xúc của hắn.
Hắn đang tức giận.
E rằng Vu Khả Nhân cũng đã nhìn ra điều đó, nàng ta không hỏi lại hắn nữa, mà chỉ lặng lẽ quan sát người nữ tử ở đối diện.
Mà vẻ mặt Nhị tỷ của hắn đã nổi lên nét đau thương trong khi biểu diễn cầm nghệ cho Chiêu Lăng vương. Phụ thân của hắn đã lộ ra thần sắc không vui.
Đôi nam nữ ở phía đối diện không nhận ra bọn họ đã trở thành tâm điểm của cơn bão trong bữa tiệc thưởng trăng lần này.
- Hết chương 29-