Editor: QingWei
Trời đã sáng, Lâu Sanh Ca bế Lý Thanh La đang chìm vào giấc ngủ đến giường, ngồi trước giường một lúc lâu, rất lâu.
Sau khi rời Hiên Chu viên, Chu Chấp sự đi theo sau, ông ta hơi cúi người và dè dặt cẩn trọng nói: “Điện hạ, người xem, có muốn đưa Xuân tiểu thư về lại Cẩm Tú viên không ạ.
Chu Chấp sự chỉ cảm thấy một ánh mắt như con dao lạnh lùng phóng tới.
“Truyền lời xuống, đêm qua không xảy ra chuyện gì hết, muốn giữ cái mạng thì ngậm miệng cho ta, nếu có ai nói lời xuyên tạc, Chu chấp sự liệu sự mà làm đi.”
Lâu Sanh Ca lạnh lùng nhìn Chu chấp sự, vẻ uy nghiêm khó cưỡng trong mắt hắn.
“Nô tài đã hiểu.” Chu chấp sự nhanh chóng đáp lời: “Nô tài đi truyền lời ngay.”
“Đợi đã!” Lâu Sanh Ca dừng lại một chút: “Để, để thái y chuẩn bị thuốc bôi cho nàng ta đi, Chu chấp sự, không cần ta nói ngươi hẳn biết phải làm gì rồi phải không?”
“Nô tài đã hiểu.” Chu Chấp sự cúi người lùi xuống.
Lâu Sanh Ca trở về phòng thay y phục, về tới phòng tối qua, ở đó, vẫn còn sót lại vết máu đêm qua, Xuân Vị Ương đưa lưng về phía hắn thu dọn mọi thứ trên giường.
Lúc sáng hắn rời khỏi, căn phòng này đã được lệnh không được vào, hơn nữa nửa giờ sau sẽ bị phong tỏa vĩnh viễn.
Lâu Sanh Ca lẳng lặng đứng đó, người đang bận dọn dẹp hiển nhiên không biết hắn đến, nàng ta cầm tấm ga trải giường trên tay, quay đầu, nhìn thấy hắn thì sững sờ một lúc, khuôn mặt nhanh chóng ửng hồng càng hợp với y phục trên người nàng ta.
Im lặng hồi lâu, Lâu Sanh Ca mới nhàn nhạt nói: “Xuân Vị Ương, lát nữa bản điện hạ sẽ cho người đưa ngươi trở về.”
Bản điện hạ? Trong lòng Xuân Vị Ương run lên khi nghe điều đó, bản điện hạ này đại diện cho một thái độ chính thức.
Bản điện hạ, hắn rất ít khi dùng xưng hô này trước mặt nàng ta, thỉnh thoảng hắn sẽ mô tả dáng vẻ nói bản điện hạ, nhưng khi nói ra hắn cũng sẽ đè nén mang theo chế nhạo và đùa cợt.
“Là có ý gì?” Xuân Vị Ương chỉ cảm thấy tay mình căng cứng lại.
“Không phải ngươi luôn nói muốn trở về sao?”
“Vậy thì tối qua…” Miệng Xuân Vị Ương không ngừng run rẩy, nàng ta cũng muốn giả vờ bình tĩnh, nhưng dù có là nữ tử tiêu sái, mạnh mẽ đến đâu thì cũng không thể chịu nổi người trong lòng sau khi hoan ái xong lại lạnh lùng đối mặt nàng ta như thế.
“Việc tối qua sẽ ngươi nhận được hồi báo tương xứng, bản điện hạ có thể bảo đảm cho phụ thân ngươi lên thẳng mây xanh, gia tộc của ngươi cũng sẽ được lợi, nhưng có một điều kiện, chuyện xảy ra đêm qua ta muốn nó thối rữa trong bụng ngươi.”
“Vì sao?” Xuân Vị Ương thì thào nói, chỉ cảm thấy máu trong người như đông lại.
Người có khuôn mặt lạnh lùng kia có phải là thiếu niên anh tuấn đã vui cười tức giận mắng với nàng ta trên bãi săn không vậy? Dù người thiếu niên đó miệng dao không chừa một ai, nhưng hắn sẽ không phải cái dạng như bây giờ.
“Xuân Vị Ương, chẳng lẽ ngươi muốn mượn đêm qua để trở thành phi tử của bản điện hạ à, nếu ngươi muốn thì ta cũng có thể cân nhắc, dù sao thì cũng chỉ là nuôi thêm một người nhàn rỗi trong cung mà thôi. Xuân Vị Ương, bản điện hạ không phủ nhận ta có một chút hứng thú với ngươi, nhưng bản điện hạ cũng tin rằng chút hứng thú đó đang mai một từng chút một.”
“Cho nên, Xuân Vị Ương, ngươi đi đi! Nếu như ngươi không muốn tương lai trở thành một trong những người chẳng ai quan tâm thì giờ ngươi hãy nên về nhà và giả vờ như không có chuyện gì xảy ra là lựa chọn tốt nhất, sau này, nếu ngươi coi trọng nam tử nhà nào thì bản hiện hạ sẽ tận tâm giúp đỡ cho ngươi.”
Vẫn duy trì ngữ khí lạnh nhạt ban nãy, Xuân Vị Ương như cảm thấy rằng hắn đang nói về một vụ giao dịch, mà hắn chỉ như là người trung gian đang phân tích cho nàng ta xem liệu cuộc giao dịch có đáng giá hay không.
Xuân Vị Ương bật cười, cười như một quỷ đang gào thét, người này đêm qua vẫn còn triền miên trên thân thể nàng ta, chẳng trách người ta nói thứ tình cảm mỏng manh nhất chính là tình cảm của đế vương gia.
“Nhưng làm sao đây? Lâu Sanh Ca, bổn cô nương chỉ muốn ngươi mà thôi.” Nàng di chuyển thân thể, đứng trước mặt hắn: “Bổn cô nương cũng không bận tâm trở thành một trong những người không ai quan tâm trong hậu cung.”
Xuân Vị Ương nàng ta thà làm ngọc nát còn hơn ngói lành.
Sắc mặt Lâu Sanh Ca hơi biến đổi.
“Vậy thì! Gia tộc của ngươi sẽ hứng trọn hậu quả của sự tùy hứng mà ngươi làm hôm nay, thí dụ như, những người huynh trưởng đã thành thân của ngươi sẽ bị ép phải vợ con ly tán, còn những người đệ đệ, muội muội quen với cuộc sống sung túc của gia tộc ngươi sẽ sớm biết cái gọi là tình người ấm lạnh, còn lão phụ thân ngươi thì sao? Xuân đại nhân ở biên giới phía Tây Bắc Chiêu Thục nơi có bão cát sa mạc cực kỳ hùng vĩ đồ sộ đang dự định nghỉ hưu.”
“Xuân đại nhân ngươi chỉ biết ông ta là một hán tử hiếm có ở Chiêu Thục, nhưng có mấy ai biết ông ta không quen khí hậu ở Tây Bắc, chỉ trong hai năm ông ta đã trải qua không ít bệnh nặng nhẹ có đủ, may mà là ông ta còn trẻ, bằng không…”
Lâu Sanh Ca nhíu mày.
Sau một hồi choáng váng, Xuân Vị Ương mượn mép giường để chống đỡ cơ thể mình, nàng ta nhìn chăm chú hắn: “Lâu Sanh Ca, sẽ không đâu, chàng sẽ không làm thế với ta đâu. Ta biết chàng thích ta.”
“Thích ngươi?” Ánh mắt Lâu Sanh Ca dừng trên mặt Xuân Vị Ương, hắn nở một nụ cười lạnh lùng: “Trước đêm qua, ngươi đối với ta là một gân gà*, mà hiện tại, ngươi thậm chí đến gân gà cũng không phải.”
*Gân gà-鸡肋: ý nói việc làm vô bổ (ăn thì vô vị, vứt thì tiếc, ví với những việc làm vô bổ, không mang lại lợi ích gì).
Xuân Vị Ương không biết bản thân có đang khóc không, nàng ta chỉ nhớ rằng bản thân giống như đang cố gắng hết sức để cười, nàng ta biết đây sẽ là lần cuối cùng nàng ta cười một cách rạng rỡ như vậy, người thiếu niên mà nàng ta vô cùng thích đã cướp đi toàn bộ rực rỡ và kiêu hãnh thuộc về Xuân Vị Ương.
“Lâu Sanh Ca, ngươi nói nhiều như vậy, làm thứ nhiều như vậy, chẳng qua là sợ nàng ta biết mà thôi, ngươi hẳn là biết nàng ta mà ta nói là ai, đúng không? Nhưng mà, điện hạ tôn quý của ta, ta không nói, mọi người không nói, nhưng điều đó không có nghĩa là không có chuyện gì xảy ra giữa chúng ta.”
Quả nhiên, sắc mặt Lâu Sanh Ca trắng bệch đi vì những lời này.
“Lâu Sanh Ca, ngươi không chỉ ghê tởm mà còn rất buồn cười.” Sau khi nói xong, Xuân Vị Ương hung hăng ném tấm ga trải giường vào mặt hắn.
Cả không gian dường như vẫn còn vang vọng tiếng cười buồn bã của Xuân Vị Ương, một lúc lâu sau, ánh mắt của Lâu Sanh Ca dừng tấm ga trải giường dưới chân hắn, trên màu vàng tươi thuộc về nhà đế vương có một ấn ký đỏ tươi như hoa mận.
Đem tấm ga giường kia đặt trong chậu than, cho đến khi nó bị tiêu hủy hoàn toàn.
Chạng vạng, Xuân Vị Ương rời khỏi cung, gió cuối thu thổi quanh bức tường cao hoa mỹ cùng thâm cung thê lương này, bầu trời hoàng hôn tựa như lòng đỏ trứng ngỗng, hoàng hôn kéo bóng dáng của nàng ta vừa dài lại vừa gầy, Chu chấp sự lớn tuổi đã sắp xếp cho nàng ta đi ra ngoài từ cánh cổng phía Tây Nam hẻo lánh nhất.
“Xuân tiểu thư, đi đường bình an.” Ông ấy bình tĩnh nói lời từ biệt với nàng ta.
Ngữ khí bình tĩnh như lúc ông ấy đưa viên thuốc đen tuyền đến trước mặt nàng ta, Xuân Tiểu thư, thuốc này tốt cho cơ thể của ngươi, đương nhiên nàng ta sẽ không ngây thơ nghĩ là thuốc bổ. À, là thuốc bổ à! Nhưng mà ta sợ đắng, nên ngươi đi xin cho ta một ít mứt hoa quả đi, khi đó nàng một mặt đau khổ, đóng vai thiếu nữ mười sáu tuổi ngây thơ hồn nhiên, đã thành công lừa gạt Chu Chấp sự, khi ông ta cầm mứt hoa quả trở lại, nàng ta đã đổi thuốc rồi.
Lâu Sanh Ca, nếu ông trời chạnh lòng sẽ khiến ngươi phải trả giá, Xuân Vị Ương nhìn ba chữ Lăng Tiêu các to màu vàng kia mà nguyền rủa.
Thật trùng hợp, ở cửa phía Tây Nam, Xuân Vị Ương đã nhìn thấy hắn, không, phải là bọn họ.
Hắn đứng trong cửa cung, không bước đi, một chiếc xe ngựa bình thường từ ngoài cửa cung đi vào, khuôn mặt hắn lộ ra vẻ tươi cười, bước nhanh tới đón, xe ngựa dừng lại.
Xuân Vị Ương vén mành kiệu lên, nhìn Lâu Sanh Ca đang ở cách đó mấy chục bước.
Nhìn hắn đứng bên cạnh xe ngựa duỗi tay ra, tấm màn màu lam nhạt cuộn lên, một đôi bàn tay trắng nõn đặt vào lòng bàn tay Lâu Sanh Ca, nữ tử y phục màu nhạt bước xuống xe ngựa.
Xe ngựa được bao vây bởi vài hán tử trẻ tuổi ăn mặc như người thường, đó là những thị vệ tinh nhuệ nhất trong hoàng cung, Xuân Vị Ương cười chua sót, nắm chặt tay ống tay áo, nàng ta cực kỳ hận.
Tên đó sau khi chà đạp lên lòng tự tôn của nàng ta đến thế, lại vẫn có thể vân đạm phong kinh* như vậy.
*Vân đạm phong khinh-云淡风轻: thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác, tựa như gió nhẹ mây hờ hừng trôi.
Hai người đó cư chỉ thân mật, hắn cầm mạng che mặt trên đầu của nàng. Hắn dường như đang nhắc tới điều gì đó bên tai nàng, người nữ tử kia phát ra hờn dỗi, Tiểu Lâu, người ngày càng giống mẹ của ta rồi đấy.
“Dừng.” Xuân Vị Ương nói với kiệu phu: “Ta là khách điện hạ mời tới, bây giờ ta sắp đi, về tình về lý ta nên nói lời từ biệt với điện hạ một tiếng mới phải.”
Kiệu phu ngừng kiệu lại.
Lâu Sanh Ca không biết đã nhìn mặt Lý Thanh La lần thứ mấy rồi, không biết đứa nhóc ngoan nào đã trét nhọ nồi lên mặt của nàng, nhưng nàng không thấy, thậm chí còn đắc chí khoe rằng nàng đã khiến lũ trẻ vui vẻ đến cỡ nào, mấy đứa trẻ đó rất thích chơi đùa với nàng, quấn quít lấy nàng không muốn nàng trở về.
Khuôn mặt Tiểu Khương sắp không nhịn được, đỏ bừng lên, Lâu Sanh Ca nhận lệnh giơ tay dùng tay áo của hắn giúp nàng lau đi nhọ nồi trên má.
“Lão sư, người vẫn còn nghĩ mấy đứa nhóc đó thích người hả?” Lâu Sanh Ca đưa cổ tay áo dính đen đến trước mặt nàng.
“Đương nhiên!” Lý Thanh La chỉ vào cổ tay áo của Lâu Sanh Ca: “Đây là bằng chứng cho thấy bọn chúng rất thích ta. Nếu bọn chúng không thích ta, thì sao lại có thể chịu chơi với ta chứ?”
Vừa dứt lời, ánh mắt của nàng rơi vào nữ tử đang mỉm cười đi về phía bọn họ, ngày đó, nàng ta mặc một bộ y phục đỏ như lửa rực cháy cười rạng rỡ cực kỳ xinh đẹp.
Nhìn thấy nàng ta, Lâu Sanh Ca liền đem nàng bảo vệ sau lưng, nụ cười trên mặt Xuân Vị Ương càng trở nên rạng rỡ hơn, Lâu Sanh Ca thật nực cười, chẳng lẽ Xuân Vị Ương ta còn có thể ăn thịt được nàng ư.
Trong mắt Lâu Sanh Ca rõ ràng tràn ngập đủ loại cảnh cáo, như thể giây tiếp nếu nàng ta nói ra không câu nên nói, y sẽ như phun ra nửa đem nàng ta bâm thây thành vạn khúc.
“Điện hạ, ta phải đi rồi, niệm tình quen biết, người tiễn ta đi.”
Vì vậy, hai người đi chậm rãi đi tới cỗ kiệu, trầm mặc mà đi.
Đi tới bên ngoài cửa cung, Xuân Vị Ương dừng lại, kiễng chân lên, ghé vào tai hắn thì thầm: Điện hạ tôn quý, ngươi có biết tối qua lúc ở cực điểm ngươi đã gọi tên ai không? Lâu Sanh Ca, ngươi thật bẩn thỉu.
Trên đường trở về Lăng Tiêu các, sắc mặt của Lâu Sanh Ca vô cùng tồi tệ.
Lý Thanh La nhớ lại ánh mắt chán ghét của Xuân Vị Ương nhìn nàng, có phải nàng đã làm gì sai rồi không, thở dài một hơi, nàng nói với Lâu Sanh Ca, Tiểu Lâu, nếu sau mười tám tuổi người còn cảm thấy thích nàng ta, thì hãy để nàng ta làm phi tử của người đi.
Sau khi nàng nói hết điều này, Lý Thanh La cảm thấy sắc mặt của Lâu Sanh Ca dường như thậm chí còn tồi tệ hơn.
- Hết chương 33-