3.
Sau khi “bị buộc” phải thanh toán tiền ăn hơn hai ngàn đồng, tôi nhìn chằm chằm vào Nhan Kiêu đang giương mắt nhìn trên đường xe chạy.
Trên hoá đơn tính tiền vừa rồi ghi rõ, chai rượu vang cậu ta uống có giá trị một nghìn hai trăm nhân dân tệ.
Phiên bản thực tế của việc uống rượu đắt tiền nhất, ức hiếp người yếu đuối nhất?
“Thật sự không biết ở đâu?” Tôi xác nhận lần thứ ba với cậu ta.
Cậu ta lắc lắc quả đầu hạt dưa đẹp trai, trong lòng đang không ngừng giao chiến,
Nếu để cậu ta chạy, tôi sợ số tiền hơn hai ngàn tiền mồ hôi nước mắt của tôi sẽ không bao giờ tìm lại được nữa.
Thế nhưng nếu một đưa một con quỷ say xỉn về nhà, tôi lại không có kinh nghiệm.
Gió đêm lạnh lẽo, tôi theo bản năng chà xát đôi bàn tay đông cứng.
Sau đó lại chớp mắt một cái, tay của tôi bị một đôi bàn tay lớn hơn bao lấy.
Tôi ngơ ngác ngẩng đầu…
Nhan Kiêu vẫn xoa nắn tay tôi, cúi đầy thở hắt ra mấy hơi.
Đầu ngón tay của tôi còn đụng phải thứ mềm mại, tựa như môi của cậu ta.
“Còn lạnh không?” Ánh mắt Nhan Kiêu nghiêm túc.
“Tốt… tốt hơn nhiều rồi…” Tiếng nói của tôi quấn bện.
Thứ bị bao lấy rõ ràng là tay, nhưng tôi cảm thấy tốc độ nóng lên của tai và gò má nhanh hơn.
Hướng vào một gương mặt ưa nhìn, còn dùng ánh mắt thuần khiết làm động tác mập mờ như thế, đúng là quá phạm quy rồi!
Sau khi nhìn thẳng vào mắt cậu ta mấy giây, tôi đưa ra một quyết định bốc đồng nhất trong hơn hai mươi năm qua, đưa cậu ta về nhà.
Cũng may cậu ta vẫn chưa hoàn toàn mấy đi năng lực tự lo liệu, còn có thể tự đi bộ, tiết kiệm không ít sức lực cho tôi.
Nhưng sau khi mở cửa nhà, tôi nhìn giường và ghế sô pha, rơi vào rối ren.
Nhan Kiêu không cho tôi cơ hội xoắn, tự mình đi thẳng đến trước ghế salon, cuộn tròn như một quả bóng nằm xuống,
Tôi ở căn hộ độc thân, ghế sô pha cũng chỉ dài một mét hai, rộng sau mươi bảy xentimet, Nhan Kiêu tay dài chân dài, ngủ vô cùng bực bội.
Nhưng nếu cậu ta không ngủ trên ghế sô pha thì chính tôi sẽ ngủ, sao tôi phải làm thế.
Tôi tháo giày của cậu ta, không có mùi vị như mong đợi, hẳn là do cậu ta.
Tắm được một nửa, tiếng một vật nặng rơi xuống đất doạ tôi nhảy xựng.
Tôi lật đật lau khô nước, thay quần áo ở nhà rồi ra ngoài.
Nhan Kiêu ngồi trên sàn nhà, che đầu ấm ức nhìn tôi.
Một tên nhóc đẹp trai cao mệt mét tám, lúc ra vẻ đáng yêu không hề phản cảm chút này, thấy thế tình thương của một người mẹ trong tôi tràn lan.
Cuối cùng tôi quyết định nhường giường cho cậu ta còn mình sẽ ngủ ở ghế sô pha.
Ngày hôm sau khi tỉnh lại, tôi lộn mèo giống như ngày thường.
Thật bất hạnh, mắc kẹt…