Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 5




5.

Lúc mẹ tôi mua xong bữa sáng quay về, tôi và Nhan Kiêu đã rửa mặt xong, quần áo chỉnh tề.

“Bạn trai của Hoa Hoa, cháu tên gì thế?” Mẹ tôi hài lòng quan sát Nhan Kiêu một lượt từ trên xuống dưới.

Tôi vội vàng lên tiếng giải thích: “Không…”

“Hỏi con à?” Mẹ tôi nhanh tay lẹ mắt, cầm một cái bánh tiêu bịt miệng tôi.

Tôi: “…”

“Chào dì, cháu tên Nhan Kiêu.” Nhan Kiêu khách sáo tự giới thiệu mình.



“Kiêu Kiêu à, vẫn chưa ăn sáng đúng không, nhân lúc còn nóng mau ăn đi, đậu hủ của chỗ này rất ngon.” Mẹ tôi đẩy chén đậu hủ tới trước mặt Nhan Kiêu.

“Cảm ơn dì.” Nhan Kiêu nhận lấy, cười rực rỡ ánh mặt trời.

Mẹ tôi cầm muỗng đưa cho Nhan Kiêu, hoà ái, thân thiện: “Kiêu Kiêu là người ở đâu, bao nhiêu tuổi, làm việc gì thế?”. ngôn tình hay

“Mẹ, hai người vừa mới gặp mặt, hỏi như vậy hợp sao?” Tôi không nhịn được.

Dáng vẻ tra xét sổ hộ khẩu này, câu tiếp theo có phải sẽ hỏi luôn phương thức liên lạc của bố mẹ người ta không?

Nhan Kiêu cười híp mắt, không hề khiến mẹ tôi mất mặt: “Dì, cháu là người bản xứ, hai mươi hai tuổi, năm nay học năm ba đại học, đang thực tập tại một tập đoàn.”

Tôi vững vàng bắt được trọng điểm “năm ba đại học” này, trong lòng đột nhiên có hơi lo lắng.

Năm thứ ba đại học đã đi xem bắt, bây giờ thị trường xem mắt cuốn như thế sao?

“Năm ba đại học đã đi thực tập, đúng là một đứa bé ngoan chăm chỉ, chịu khí.” Trên mặt mẹ tôi tràn đầy ý cười, tất cả các nếp nhăn đều hiện lên.

Trong lòng tôi càng lo lắng: ‘Không hỗ danh là mẹ mình, điểm chú ý khác hoàn toàn so với tôi.’



“Cháu là sinh viên ngành thể thao, tốt nghiệp khó tìm được việc, vào xã hội thực tập sớm một chút mới có thể tranh thủ được nhiều cơ hội hơn.” Nhan Kiêu không kiêu căng không nóng nảy, biểu hiện trầm ổn.

Nhìn thấy mẹ tôi muốn nói gì đó, tôi trực tiếp cắt ngang mẹ tôi: “Mẹ, mẹ tới đây làm gì?”:

“Mấy ngày trước không phải đã nói với con rồi sao?” Bà có hơi không vui: “Vết thương của dì cả con bị nhiễm trùng, mẹ vội vàng tới lấy cho dì con hai bình cao Thu Lê.”

Tôi chập choạn đứng dậy đi vào nhà bếp, mở tủ lạnh lấy ra hai lọ cao Thu Lê.

“Từ đâu tới thì quay về nơi ấy đi, đừng quấy rầu bọn con ăn sáng.” Tôi bỏ hai lọ cao Thu Lê vào tay mẹ tôi.”

“Kiêu Kiêu, cháu cứ từ từ ăn nhé, hôm nào tới nhà dì chơi một chút.” Mẹ tôi vẫn không ngừng tạm biệt Nhan Kiêu: “Hoa Hoa, con tiễn mẹ.”

Dưới ánh mắt cảnh cáo của mẹ tôi, tôi bất lực ra ngoài với mẹ.

“Cậu nhóc Kiêu Kiêu này không tệ, người cao ráo, đẹp trai, tính tình lại tốt, con người cũng không ngừng phát triển. Bây giờ cũng đã ở chung rồi, hôm nào lĩnh chứng về mẹ cũng yên lòng.” Mẹ tôi dắt tôi thẳng xuống dưới lầu.

“Lĩnh chứng?” Tôi cảm thấy không tưởng tượng nổi: “Người ta còn là học sinh đấy mẹ.”

“Hai mươi hai tuổi, đến tuổi kết hôn do pháp luật quy định rồi.” Mẹ tôi liếc tôi một cái: “Con cũng đưa người ta về nhà rồi, chẳng lẻ chỉ là vui đùa một chút mà thôi?”

Tôi ngây ngốc nhìn mẹ mình, chỉ cảm thấy không nói nên lời.

Mặc dù tôi cũng có chút hứng thú với Nhan Kiêu, nhưng không ngăn được người ta có một chị Giọng thân yêu.

Tôi có hơi phiền não: “Mẹ, không phải mẹ nghĩ nhiều rồi chứ, cho dù con có đồng ý gả, cậu ta cũng phải đồng ý cưới chứ.”

“Kiêu Kiêu, cháu nói cho dì nghe, cháu có đồng ý không?” Mẹ tôi đột nhiên nói

???

Tôi ngơ ngác quay đầu…

Nhan Kiêu đang đứng sau lưng tôi, trên tay đang cầm túi xách của mẹ tôi…