Duyên Nợ Bất Khả Kháng

Chương 9




9.

Vào ngày họp lớp, tôi nghĩ tới nghĩ lui, quyết định tới một mình.

Lúc đẩy cửa đi vào, trong phòng bao vang lên một chuỗi tiếng chào hỏi.

Thấy tôi một thân một mình, không ít người hóng chuyện mắt ti hí di chuyển qua lại giữa tôi và Phan Vân.

Tôi mỉm cười đáp lại, đồng thời đảo mắt nhìn phòng bao, phát hiện có ít nhất một nửa số bạn học mang theo người thân.

Người khiến mắt tôi sáng đầu tiên chính là người bên cạnh Lâm Tuyết, từ nhan sắc tới khí chất cũng có thể giết chết tất cả những người đàn ông có mặt tại hiện trường ngay lập tức.

Tầm mắt của tôi dừng lại trên mặt Phan Vân hai giây, lại nhanh chóng lướt qua.



Chỉ mới tốt nghiệp hai năm, trên mặt anh ta lại càng thêm tang thương, đúng là thật đáng mừng.

Với đủ lại ánh mắt không rõ ràng, cởi bỏ chiếc áo lông mẹ tôi mua cho, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh lớp trưởng.

“Hôm nay lớp phó học tập không tích cực nhé.” Bí thư đoàn Thẩm Sơ Vũ mỉm cười nhìn về phía tôi: “Mấy bạn có mặt ở đây đều tới sớm nửa tiếng đồng hồ nhé.”

Tôi nhìn sang bên cạnh một cái, đối diện với ánh mắt vô tội không biểt làm sao của lớp trưởng.

Ngày hôm qua cô ấy đã len lén nói cho tôi biết, Thẩm Sơ Vũ đã đẩy bữa tiệc lên sớm hơn nửa tiếng.

Tôi không nhận được thông báo, cố ý tới đúng thời gian đã định từ trước, hoá ra là ở đây chờ tôi.

“Phải không? Thế tôi tự phạt ba ly.” Tôi lưu loát đứng dậy, uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, sau đó uống thêm hai ly.

Năm đó tôi uống một ly đã say, nhưng bây giờ không giống ngày xưa, mánh ép rượu này hoàn toàn không đủ để tôi quan tâm đến.

Trong phòng bao vang lên tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô ầm ầm, cũng đều khen tôi thoải mái, sảng khoái.

Tôi để lộ một chiếc ly rỗng, đang ngồi xuống chỗ ngồi.

“Cảm ơn các bạn học đã thịnh tình đến tham dự buổi họp lớp lần này.” Thẩm Sơ Vũ lắc eo đứng dậy, trên gương mặt trang diểm đậm tràn đầy nụ cười: “Chúng ta cùng nhau nâng ly, vì tình nghĩ bạn bè, vì buổi họp mặt của chúng ta hôm nay, cạn ly!”



Lúc này, trong ly của tất cả mọi người đều có rượu ngoại trừ tôi.

Ly thuỷ tinh nhẹ nhàng va vào nhau tạo nên âm thanh trong trẻo dễ nghe, tôi không hoảng hốt cũng không vội vàng, sau khi rót rượu vào ly thì quay đầy nhấp một ngụm, chẳng hề cảm thấy lúng túng.

Không thấy tôi khó chịu, mặt mày Thẩm Sơ Vũ u ám ngồi xuống.

“Cậu sao đấy?” Lớp trưởng âm thầm đá tôi một cái: “Bạn trai cậu đâu, không phải đã bảo cậu thuê một người sao?”

“Thuê bạn trai được cái gì, hôn đòi tiền, ôm một cái cũng đòi tiền.” Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh cô ta, từ chối cho ý kiến.

Cô ấy liếc mắt: “Điểm chính là cái này sao? Người nào đó rõ ràng đang ra oai với cậu đấy.”

“Ai da, thức ăn hôm nay trông rất cao cấp nhé.” Tôi gắp một con bào ngư, sung sướng cắn một cái, không trả lời cô ấy.

“Nói thật…” Thần kinh lớp trưởng rối bù lại: “Không phải cậu vẫn chưa buông xuống được đấy chứ?”

Bị hiểu lầm như thế, tôi cảm thấy không vui.

“Phan Vân xứng sao? Không, anh ta không xứng. Hơn nữa, tôi là người đã có bạn trai!” Tôi tiện tay mở điện thoại di động lên rồi đưa cho lớp trưởng.

“Đối tượng đẹp trai như thế lại không đưa tới, cố ý rước lấy phiền phức à?” Cô ấy lướt xem mấy cái, liếc mắt nhìn tôi.

Tôi nhẹ giọng hừ hừ: “Mang tới mới không thoải mái đấy, không phải tớ đây đang sợ một số người lại ve vãn sao.”

“Cũng đúng.” Cô ấy liếc nhìn nơi nào đó, trả lại điện thoại di động cho tôi: “Nói chứ, người này trông thật sự có vẻ trẻ đấy.”

“Không phải lộ vẻ trẻ tuổi, là thật sự trẻ, học đại học còn chưa tốt nghiệp đâu, rất thuần khiết.” Tôi mặt mày hớn hở nhìn cô ấy.

“Được đấy Hoa Tiểu Nhiễm, cũng học trâu già khoái gặm cỏ non.” Cô ấy hít khí lạnh một hơi.

Tôi đắc ý cười cười: “Đi, đi, đi, cái này gọi là uyên ương bị thành đôi ban đêm, một cây lê hoa áp hải đường.”

“Mấy năm không gặp, lớp phó học tập vẫn phong phú hài hước như thế.” Sau lưng truyền tới tiếng nói chua chát.