Sáng hôm sau sau khi tìm gặp bác sĩ điều trị cho Đường Trạch và nắm được tình hình bệnh tình của ông ấy, Đường An Hy được bác sĩ cho biết nếu không đưa ông ấy đến bệnh viện có thiết bị máy móc tiên tiến e rằng ông ấy sẽ không cầm cự được lâu.
Sau khi nghe bác sĩ trao đổi Đường An Hy trong lòng nặng trĩu. Đường An Hy muốn chữa bệnh cho bố nhưng chi phí chuyển viện và điều trị không phải nhỏ, hơn nữa khi đến bệnh viện thành phố mẹ cô cần có một chỗ ở để tiện ở lại chăm bố. Nhưng dù sao chữa bệnh cho bố vẫn quan trọng hơn tất cả, cô sẽ làm hết sức có thể để cứu bố.
Cảm giác có vật gì đó dí vào má, Đường An Hy theo đó mà nhìn thấy thấy Tạ Chiến Quân dí chai sữa vào mặt cô, anh nói:
- Uống chút sữa đi từ hôm qua đến giờ cô đã ăn gì đâu.
Nhận lấy chai sữa từ tay Tạ Chiến Quân cô nhàn nhạt trả lời:
- Cảm ơn anh.
Thấy Đường An Hy vẫn không có ý định uống sữa anh đưa, Tạ Chiến Quân bèn nói:
- Cô yên tâm sau khi bác trai được đưa đến bệnh viện Xuân Thành sẽ được các y bác sĩ điều trị và theo sát. Tôi có một người anh là trưởng khoa tim mạch ở đó, tôi sẽ nói anh ấy giúp cô.
Đường An Hy nghe thế trong mắt ánh lên tia mừng rỡ:
- Cảm ơn anh, Chiến Quân cảm ơn anh rất nhiều!
Trong lòng Đường An Hy vô cùng cảm kích, cứ nghĩ làm giúp việc cho nhà tài phiệt như anh sẽ rất gian nan. Cô thừa biết các vị đại thiếu gia giống anh hầu như rất khó khăn chèn ép người giúp việc như cô nhưng Tạ Chiến Quân thì không. Đến đây làm việc được một khoảng thời gian nhưng ngoài việc bị Tạ Chiến Quân dọa trừ lương ra anh vẫn không hề khắc khe với cô. Có thể nói trong mắt Tạ Chiến Quân cô là một người bạn chứ không phải là một người giúp việc bị phân biệt giai cấp.
Tiếng chuông điện thoại của Tạ Chiến Quân vang lên, là ba anh gọi:
- Ba gọi con có chuyện gì?
Tạ Đình Sâm giọng pha chút khó chịu:
- Con còn hỏi sao! Hôm nay con đi đâu giờ này còn không mau đến công ty, mười giờ hôm nay có cuộc họp đối tác quan trọng đó.
Tạ Chiến Quân:
- Con đang ở An Thành!
Tạ Đình Sâm:
- Con đùa với ta à? Khi không con chạy đến An Thành làm gì?
Tạ Chiến Quân trả lời:
- Bố yên tâm chuyện ở công ty con đã giao lại cho Hiểu Phong rồi, trưa nay cậu ấy sẽ điều hành chỉ huy cuộc họp. Con có một số chuyện ở An Thành khi nào xong con sẽ về ngay.
Nói rồi anh cúp máy, từ khi nào anh lại muốn quan tâm đến Đường An Hy như thế. Anh không an tâm khi cô phải chật vật ở đây một mình.
Im lặng một lúc cuối cùng Tạ Chiến Quân nói với Đường An Hy:
- Sau khi đến thành phố cô cứ đưa bác về nhà tôi ở tạm cho tiện việc chăm sóc bác trai.
Đường An Hy nhanh chóng khước từ:
- Không cần đâu ạ như thế không hay cho lắm, tôi sẽ cố gắng sắp xếp tìm cho mẹ tôi một nơi ở. Hơn nữa thời gian mẹ tôi ở bệnh viện có lẽ sẽ nhiều hơn ở nhà nên tìm một chỗ ở tàn tạm là được rồi.
Tạ Chiến Quân:
- Cô nghĩ ở thành phố chi phí thuê nhà tàm tạm sẽ rẻ sao? Nghe tôi cứ đưa bác đến nhà tôi, tôi sẽ không tính tiền nhà đâu mà cô sợ.
Đường An Hy:
- Nhưng mà ….
Tạ Chiến Quân ngắt lời:
- Còn chuyện chi phí điều trị cho bác trai tôi sẽ giúp cô thanh toán, cô không cần phải lo chuyện đó. Thủ tục chuyển viện tôi cũng đã làm giúp cô rồi, cô và bác gái về nhà lấy ít đồ cần thiết đi. Tôi ở đây trông bác trai giúp hai người.
Đường An Hy thoáng ngạc nhiên khi Tạ Chiến Quân nói những lời nói đó. Tạ Chiến Quân tại sao lại tốt với cô đến như vậy, nhưng trong tình cảnh này cô phải biết làm sao. Chạy mượn khắp nơi nhưng người ta biết nhà cô như thế thì ai dám cho mượn chứ. Nhìn mẹ từng tuổi này vì gia đình mà đêm đêm chưa bao giờ ngon giấc, nuốt nước mắt vào trong tự cười nhạo chính bản thân mình. Sau này dù có làm trâu làm ngựa cũng cố gắng làm để trả món nợ ân tình này.
Thấy Đường An Hy đứng đơ ra đó Tạ Chiến Quân liền quơ tay trước mặt cô, Đường An Hy nhìn anh sao đó ôm lấy anh:
- Chiến Quân cảm ơn anh rất nhiều, tôi hứa sau này sẽ làm tất cả những gì có thể để trả nợ cho anh.
Bị ôm bất ngờ Tạ Chiến Quân không biết phải làm gì, mùi hương trên tóc cô thoang thoảng trước mũi anh khiến anh có chút mê mụi. Đầu cô tựa vào ngực anh, Đường An Hy cảm thấy được nhịp tim của anh nhanh lên mấy phần. Bàn tay của Tạ Chiến Quân vô thức đặt lên máy tóc cô mà xoa nhẹ. Đường An Hy bật khóc, nước mắt của cô làm ướt một phần ngực áo anh. Tạ Chiến Quân cảm nhận được bờ vai nhỏ đang run lên, anh vòng tay ôm lấy cô tựa cằm lên đỉnh đầu cô mà nhẹ nhàng an ủi:
- Ngoan không khóc chữa bệnh cho bố trước đã, còn chuyện sau này từ từ hẳn nói.