Hai ngày trôi qua Tần Nhược Ly không thấy Đường An Hy đến lớp, cô có gọi điện thoại nhưng bên kia vẫn không nghe máy. Trong lòng có chút lo lắng cho cô bạn nên Tần Nhược Ly tìm đến nơi mà Đường An Hy làm việc.
Đến nhà Tạ Chiến Quân, Tần Nhược Ly lịch sự nhấn chuông cửa. Đường An Hy vội chạy ra:
- Ra ngay đây!
Sau khi mở cửa nhìn thấy Tần Nhược Ly cô mới sực nhớ ra hai ngày qua mình không đến lớp cũng không báo cho Tần Nhược Ly biết. Tần Nhược Ly lên tiếng trách móc:
- Cậu bị làm sao đấy? Không đến trường cũng không gọi cho tớ biết! Tớ lo chết đi mất!
Đường An Hy thở dài:
- Xin lỗi cậu nhé! Chắc mình tạm hoảng hoặc có thể sẽ không đi học nữa, bố mình bệnh nặng mình cần phải đi làm để chữa bệnh cho bố.
Tần Nhược Ly bất ngờ trước câu nói này, cô hỏi lại:
- Bố cậu nghiêm trọng lắm sao?
Đường An Hy gật đầu:
- Ừ! Bố tớ đang điều trị ở bệnh viện Lam Trạm!
Tần Nhược Ly nhìn thấy được khóe mắt Đường An Hy đỏ lên, ôm cô vào lòng Tần Nhược Ly an ủi:
- Đừng buồn như thế, tớ giúp cậu bảo lưu việc học có khó khăn gì thì cứ bảo tớ nhé.
Những ngày sau đó Đường An Hy tập trung làm thêm cho một nhà hàng vào buổi tối. Ban ngày có phụ mẹ chăm bố ở bệnh viện, Đường Trạch vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại khiến ai nhìn vào cũng đau lòng.
Những hạt mưa cuối tháng năm vẫn rơi nặng hạt đã hơn mười một giờ khuya trong nhà hàng Mộc An, Đường An Hy vừa làm xong công việc của mình. Hôm nay cuối tuần nên nhà hàng đông khách hơn mọi ngày, chén đĩa cũng nhiều hơn khiến cô mệt mỏi. Những bạn nhân viên làm chung với cô vang lên vài tiếng chào tạm biệt rồi ai nấy đều ra về. Nhìn ra ngoài bầu trời đen kịch, mưa vẫn không có dấu hiệu nhẹ đi Đường An Hy thở dài. Đắn đo một hồi cuối cùng cô quyết định đội mưa ra về. Từ nhà hàng về nhà Tạ Chiến Quân đâu đó mất mười lăm phút, Đường An Hy về đến nhà người ướt như chuột lột. Hôm nay mẹ cô ở lại viện trông bố, Tạ Chiến Quân đi công tác cả tuần nay hình như vẫn chưa về.
Đường An Hy mệt mỏi lê thân mình vào nhà tắm thay bộ quần áo đã ướt nhẹp. Công việc hôm nay khá nhiều lại thêm dầm mưa nên người cô có dấu hiệu phát sốt. Xuống bếp nốc vội ly nước ấm sau đó định quay về phòng thì nhận ra Tạ Chiến Quân đứng tựa mình vào cạnh bếp nhìn cô từ lúc nào. Đường An Hy hỏi anh:
- Anh về rồi à?
Không quan tâm đến câu hỏi của cô, Tạ Chiến Quân hỏi ngược lại:
- Cô đi đâu giờ này mới về?
Chuyện Đường An Hy được làm thêm ở nhà hàng Tạ Chiến Quân không hề biết, cô không nói với anh vì vốn dĩ cô đang làm cho nhà anh nên không thể tự tiện đi làm việc khác. Đường An Hy ho khan vài tiếng rồi trả lời anh:
- Tôi đi làm thêm ở nhà hàng gần đây thôi!
Ánh mắt Tạ Chiến Quân hiện lên vài tia khó chịu:
- Tiền lương tôi trả cho cô không đủ hay sao mà cô phải làm thêm ở ngoài?
Đường An Hy mệt mỏi lên tiếng:
- Không phải nhưng mà……. haizz khi khác tôi nói rõ với anh sao, giờ tôi đi nghĩ trước.
Cơn sốt bắt đầu hành hạ cô khiến cô khó chịu, đầu óc bắt đầu lâng lâng. Đường An Hy đi ngang qua Tạ Chiến Quân thì bị anh nắm lại, Tạ Chiến Quân chợt nhận ra tay cô nóng bất thường:
- Không phải cô đang sốt đấy chứ?
Đường An Hy cố gỡ tay anh ra:
- Tôi không sao, ngủ một đêm mai là khỏe ngay thôi…a…
Chưa nói dứt câu cô đã bị Tạ Chiến Quân bế đi vào phòng của cô. Tạ Chiến Quân đặt cô xuống giường:
- Nằm yên chờ tôi một chút!
Đường An Hy mệt đến mức không thể nói thêm lời nào, cô nhắm nghiền mắt tránh cơn chóng mặt đang hoành hành trong cô. Một lúc sau Tạ Chiến Quân mang vào một thau nước ấm cùng chiếc khăn tay, bên cạnh còn có thuốc và tô cháo nóng. Tạ Chiến Quân nhẹ nhàng dùng khăn nhúng nước ấm chườm trán cho cô. Tạ Chiến Quân cố gắng gọi cô dậy ăn chút cháo để uống thuốc, chật vật một lúc cuối cùng Đường An Hy cũng chịu uống hết số thuốc trên bàn.
Một lúc sau Tạ Chiến Quân lại sờ trán cô kiểm tra, đôi chân mày anh nhíu chặt khi tay anh chạm vào trán cô. Thân nhiệt cô đột nhiên lại thay đổi cả người cô lạnh cóng, Tạ Chiến Quân nhìn thấy được sự run rẩy trong cô. Ngoài trời mưa vẫn nặng hạt khiến lòng Tạ Chiến Quân càng lo lắng. Không chần chờ liền cởi áo chui vào chăn cùng Đường An Hy, anh muốn dùng thân nhiệt của mình để sưởi ấm cho cô. Đường An Hy mơ màng cảm nhận được hơi ấm, cô chui rút vào lòng ngực rắn chắc của anh để tìm kiếm sự ấm áp.