Sau khi ăn tối xong Đường An Hy đưa Tạ Chiến Quân đến phòng nghỉ dành cho khách, căn phòng này diện tích có hơi bé nhưng rất gọn và ngăn nắp. Đường An Hy nói với Tạ Chiến Quân:
- Tối nay anh chịu khó ngủ ở đây nhé! Nếu có cần gì thì cứ gọi cho tôi.
Tạ Chiến Quân gật đầu, Đường An Hy cũng không nói gì thêm, bầu không khí bỗng trở nên gượng gạo Đường An Hy nhỏ giọng:
- Thế….anh nghĩ ngơi đi nhé!
Sau khi cô ra khỏi phòng điện thoại của Tạ Chiến Quân vừa lúc đó cũng reo lên, là bố anh gọi đến. Vừa nhận cuộc gọi anh đã nghe giọng nói khó chịu của Tạ Đình Sâm:
- Cả ngày hôm nay con đi đâu đấy? Con có biết hôm nay Cố thị trách móc chúng ta thế nào không?
Tạ Chiến Quân bình thản trả lời:
- Chẳng qua là một buổi ra mắt đơn giản thôi mà, hơn nữa Ngô Nhất Phi đại diện cho con đến dự rồi còn gì!
Tạ Đình Sâm tức tối:
- Con….con có xem bố ra gì không hả? Cố thị và Tạ thị chúng ta có mối quan hệ khắng khít như vậy mà con để cho trợ lý của con đến tham dự buổi tiệc, con xem con làm như thế sao này chúng ta làm sao nhìn mặt Cố Dịch đây!
Tạ Chiến Quân:
- Con biết tính Cố Dịch ông ấy sẽ không để bụng mấy chuyện nhỏ nhặt như thế này đâu. Trễ rồi bố nghỉ ngơi sớm đi…
Tạ Đình Sâm hỏi anh:
- Rốt cuộc con đến cái nơi khỉ ho cò gáy đó là vì điều gì chứ?
Tạ Chiến Quân trả lời:
- Chuyện này khi nào có kết quả chắc chắn con sẽ nói với bố mẹ sau, con cúp máy đây.
Tạ Đình Sâm cau mày nói với Lý Quế Vân:
- Ở cái nơi đó có điều gì lại khiến nó bận tâm như vậy.
Lý Quế Vân nâng cốc trà nhấp một ngụm rồi nói:
- Vài ba chuyện vặt vãnh ông bận tâm làm gì.
Tạ Đình Sâm trầm giọng:
- Trước giờ nó không bao giờ như vậy! Chắc chắn là có chuyện gì ở An Thành nên nó mới quyết tâm đến thế.
Lý Quế Vân nhíu mày suy nghĩ sau đó nói:
- Ông nói tôi mới để ý, đúng là có chuyện gì đó với nó rồi. Ngày mai gọi Ngô Nhất Phi đến sẽ biết thôi.
Ở An Thành, Đường Trạch nằm trên giường trăn trở mãi vẫn chưa thể ngủ được. Lạc Hoa xoay người lại hỏi ông:
- Ông khó chịu ở đâu sao?
Đường Trạch thở dài:
- Chiến Quân giúp nhà ta nhiều đến như vậy mà chúng ta không có đến một bữa cơm đàng hoàng để tiếp đãi cậu ấy, tôi thật sự rất hỗ thẹn.
Lạc Hoa im lặng hồi lâu sao đó cất giọng:
- Quả thật chúng ta không thể làm gì hơn, Tiểu Hy con bé phải chật vật như vậy tôi thật sự không muốn như vậy.
Bên ngoài có tiếng gõ kèm theo giọng nó của Đường An Hy:
- Bố, mẹ hai người ngủ chưa ạ!
Lạc Hoa bước xuống giường vừa nói vừa ra mở cửa:
- Chưa! Con vào đi!
Đường An Hy trên tay bưng hai bát yến hầm hạt sen đi vào:
- Con vừa hầm xong vẫn còn nóng hai người mau ăn đi.
Đường Trạch bước đến ngồi xuống bàn:
- Những thứ đắc đỏ thế này sau này con đừng mua nữa.
Đường An Hy nũng nịu:
- Những thứ này con có thể mua được mà bố, đây là cả tấm lòng của con gái bố đừng nói như thế mà.
Đường Trạch mỉm cười hiền từ xoa đầu cô sau đó lại thở dài:
- Haiz!!! Bây giờ mọi việc trong ngoài đều một mình con gánh vác. Lại thêm chuyện chúng ta nợ tiền của Tạ Chiến Quân bố không biết phải làm thế nào.
Đường An Hy nói với bố:
- Chuyện quan trọng bây giờ là bố cần phải nghỉ ngơi tịnh dưỡng cho thật tốt, bố mẹ đừng lo con sẽ có cách giải quyết. Số tiền mà Chiến Quân giúp gia đình mình quả thật rất lớn nhưng anh ấy nói với con số tiền đó anh ấy chưa cần dùng đến nên chúng ta cứ yên tâm.
Lạc Hoa thở dài:
- Nhưng dù sao đó cũng là một khoản lớn, quy luật ở đời có vay có trả chúng ta không thể im lặng cho qua chuyện được. Hơn nữa Tạ gia tiếng tăm lừng lẫy như thế mẹ e là……!
Đường An Hy nắm lấy tay bố mẹ:
- Bố, mẹ! Hai người cứ yên tâm, Tạ Chiến Quân là người tốt con tin anh ấy sẽ không làm khó chúng ta đâu ạ. Vay trả là chuyện đương nhiên,sau này…..dù con có làm trâu làm ngựa cũng sẽ cố mà làm để trả cho anh ấy.
Sau khi trò chuyện được một lúc Đường An Hy quay về phòng để bố mẹ nghỉ ngơi. Cô biết bố mẹ đang khó xử với Tạ Chiến Quân vì những gì anh ấy đã làm cho nhà cô, cô cũng vậy nhưng tình cảnh bây giờ cô biết làm gì đây.
Bao nhiêu suy nghĩ cứ hiện lên trong đầu khiến cô chẳng tài nào chợp mắt. Ra ngoài hiên nhà muốn nhìn màn đêm hít không khí quê cho dễ chịu, nào ngờ Tạ Chiến Quân cũng không ngủ được, anh ngồi ở chiếc bàn gỗ ngoài mái hiên từ khi nào. Đường An Hy tiến lại gần nhẹ giọng hỏi anh:
- Anh không ngủ được sao?
Tạ Chiến Quân có chút giật mình:
- Chắc do lạ chỗ thôi. Còn cô sao vẫn chưa ngủ?
Đường An Hy ngồi xuống cạnh anh:
- Ngày mai phải quay lại Lam Trạm nên muốn thức để chiêm ngưỡng trời đêm ở quê một chút.
Tạ Chiến Quân khẽ cười:
- Không khí ở đây đúng là rất dễ chịu.
Đường An Hy nhìn về vô định nói:
- Anh là người nơi khác đến nên cảm thấy ở đây dễ chịu, ở đây thời tiết khắc nghiệt mùa màng thất bát. Người ở đây có nhiều người họ nản chí đến mức bỏ đi nơi khác sống. Điều kiện ở đây lại không tốt, thiếu thốn nhiều thứ, nhà tôi ở phía ngoài còn có điện để sử dụng nếu đi theo con đường này vào trong những căn nhà sâu ở bên trong họ sống phụ thuộc vào điều kiện tự nhiên mà thôi. Không có điện cũng không có sóng điện thoại.
Tạ Chiến Quân hỏi cô:
- Điều kiện ở đây không tốt như vậy nếu như có cơ hội cô có đồng ý đến nơi khác tốt hơn để sống không?
Đường An Hy khẽ cười:
- Ở đâu cũng không bằng nhà mình, đây là nơi chôn rau cắt rốn của tôi là quê hương của tôi, là nơi mà bố mẹ tôi đã gặp được nhau, dù An Thành có ra sao đi nữa tôi vẫn sẽ ở lại. Dẫu ngoài kia có biết bao chốn tốt hơn nhưng ở quê hương nơi mình được sinh ra và lớn lên vẫn tốt đẹp nhất.
Tạ Chiến Quân nhìn cô:
- Có nhiều người từng rời đi như vậy để tìm cho mình nguồn sống tốt hơn, ở đây khó khăn như vậy tại sao cô không thử làm theo họ?
Đường An Hy nhìn anh:.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Cô Gái Ngốc, Tôi Yêu Em
2. Ông Chủ Tiệm Nhang Đèn
3. Tôi Nghi Ngờ Ông Xã Ngoại Tình
4. Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ
=====================================
- Đó là do họ không chấp nhận được sự khổ cực ở đây, năng lực của chúng ta không phải là như thế. Tôi còn bố mẹ, tôi không muốn liều lĩnh như thế. Hơn nữa…..tôi không muốn họ lo lắng hay bận lòng thêm bất cứ thứ gì nữa.
Tạ Chiến Quân có chút xót xa:
- Cô cứ vùi mình trong cái vỏ bọc như vậy chẳng khác nào tự tạo áp lực cho chính mình. Sao cô không buông thả để được là chính mình, cô là con gái hà cớ gì phải gồng mình như vậy?
Đường An Hy cười nhạt:
- Tôi không làm được vì sao lưng tôi chẳng có điểm tựa nào cả! Tôi không muốn để người khác cười nhạo sự yếu đuối này, đối với tôi nếm trải thăng trầm trong cuộc đời này chính là cách để bước đến tương lai phía trước. Nếu cuộc đời này không có thăng trầm cay đắng thì còn gì gọi là cuộc đời.