Đường An Hy đưa mắt ngơ ngác nhìn anh, không để cô lên tiếng anh tiếp tục nói:
- Em có biết cái cách em gồng mình chịu đựng mọi thứ khiến anh khó chịu lắm không? Anh không muốn em phải mạnh mẽ, anh muốn em được như bao người con gái khác chứ không phải chịu ấm ức hay áp lực một mình.
Đường An Hy đẩy anh ra:
- Anh….anh bị làm sao vậy?
Tạ Chiến Quân lại càng gắt gao ôm lấy cô:
- Anh biết thời gian qua em đã phải trải qua những gì, lúc đó anh chưa từng biết đến em nên không thể giúp em. Nhưng bây giờ anh muốn cùng em chia sẻ những buồn vui, muốn thay em gánh vác những điều đó…. Em có thể cho phép anh được bên cạnh em, chăm sóc lo lắng cho em, vun đắp cho em những ngày tháng sao này không…?
Tim cô như nhảy khỏi lồng ngực, Tạ Chiến Quân nói như vậy là sao? Ý của anh là gì?
Tạ Chiến Quân lại tha thiết:
- Cho phép anh được yêu thương, chăm sóc em nhé! Anh yêu em, thật sự rất yêu em, cho dù thời gian hai chúng ta gặp nhau không dài nhưng hình bóng em lấn át hết trái tim anh rồi. Chỉ cần em gật đầu đồng ý, những chuyện sau này anh sẽ thay em làm tất cả.
Đường An Hy nhất thời không biết phải làm như thế nào, tim cô đập rất nhanh Tạ Chiến Quân có thể cảm nhận được điều đó vì tim anh cũng như vậy. Đường An Hy cố gắng đẩy anh ra, Tạ Chiến Quân dịu dàng nhìn cô như đang chờ đợi câu trả lời. Đường An Hy vẫn chưa thể tiếp nhận được những gì Tạ Chiến Quân vừa nói, cô hỏi lại anh:
- Những gì anh nói ……là sao?
Tạ Chiến Quân nhìn cô:
- Anh muốn nói với em rằng anh yêu em, anh muốn được em cho phép anh yêu em. Tạ Chiến Quân này yêu em là thật lòng, anh toàn tâm toàn ý muốn chăm sóc và yêu em.
Đường An Hy ấp úng:
- Tôi…tôi cần suy nghĩ thêm…… tôi về phòng trước.
Nói rồi cô chạy về phòng, Tạ Chiến Quân đứng đó nhìn theo bóng cô trong lòng dâng lên chút hụt hẫng. Cũng phải thôi, thời gian ngắn như thế chưa gì anh lại thổ lộ tình cảm ai mà tin được chứ.
Sau khi về phòng Đường An Hy ngồi thơ thẩn trên giường, trong đầu cô cứ vang lên những câu nói lúc nãy. Tạ Chiến Quân nói yêu cô, những điều này có thể diễn ra sao? Cô có gì xứng đáng để đón nhận tình yêu của anh, nhan sắc tầm thường, nghề nghiệp không có gia cảnh lại càng không. Những gì anh làm cho cô có khiến cô cảm kích nhưng cô chưa bao giờ nghĩ đến việc được anh xem là một nữa của đời anh. Những thứ xung quanh diễn ra quá nhanh khiến cô không thể nào thích nghi được. Nỗi lòng của người yêu thầm chưa nguôi ngoai thì lại nhận được lời từ người khác khiến lòng cô rối như tơ vò. Cô chưa từng nghĩ một ngày nào đó được Tạ Chiến Quân tỏ tình cũng chưa dám nghĩ sẽ được Tạ gia chấp nhận. Tạ gia uy lực thế nào không phải cô không biết, cô từng nghĩ thà làm trâu làm ngựa cho Tạ gia cũng được nhưng không phải như hiện tại bây giờ.
Ngày hôm sau Đường An Hy muốn tránh mặt Tạ Chiến Quân nên cô đã thức dậy từ rất sớm chuẩn bị bữa sáng sau đó dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ rồi đi đến trường. Tránh mặt anh là cách tốt nhất cô nên làm lúc này, hai ngày nữa dì Trần sẽ quay lại đến lúc đó cô rời đi chắc chắn sẽ tốt hơn.
Tạ Chiến Quân thức giấc như mọi ngày, anh vệ sinh cá nhân ăn mặc chỉnh tề sau đó đi xuống nhà. Theo thói quen sau khi xuống nhà đôi mắt anh luôn hướng về phía nhà bếp, sáng nào ở đó cũng có cô gái nhỏ nhắn đáng yêu gọi anh vào ăn sáng nhưng hôm nay gian bếp im lặng đến lạ thường. Căn nhà không một tiếng động chỉ có tiếng chim vẫn líu lo ngoài vườn. Tạ Chiến Quân khẽ thở dài, chẳng lẽ cô bị chuyện hôm qua mà sợ đến mức không muốn gặp anh hay sao? Nhìn bữa sáng trên bàn anh cũng chẳng buồn ăn nữa, cầm áo ra ngoài lái xe đến công ty.
Đến tối Tạ Chiến Quân trở về căn nhà vẫn lặng như tờ, đèn trong nhà vẫn sáng bữa tối vẫn được chuẩn bị kĩ lưỡng nhưng Đường An Hy vẫn không thấy đâu. Tạ Chiến Quân bước đến phòng cô khẽ gõ cửa nhưng vẫn không thấy phản hồi, trong lòng có chút lo lắng anh đẩy cửa bước vào. Đường An Hy cuộn người trong chăn hình như cô đã ngủ, Tạ Chiến Quân ngồi xuống cạnh cô theo thói quen anh đưa tay vén vài sợi tóc lòa xoà. Nhìn ngắm khuôn mặt xinh đẹp này mà lòng anh xao xuyến, Tạ Chiến Quân thỏ thẻ:
- Em giận anh đúng không?
- “….”
Tạ Chiến Quân nói tiếp:
- Cô bé ngốc! Anh sẽ đợi câu trả lời từ em, dù kết quả có ra sao anh vẫn sẽ xem em là một nữa của anh……
Nói rồi anh cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn, nụ hôn nhẹ nhàng lướt qua như chuồn chuồn nước. Nụ hôn chứa đựng bao nhiêu yêu thương cưng chiều, nụ hôn gửi bao nhiêu nỗi nhớ thương và chân thành của anh giành cho cô.
Nhẹ nhàng chỉnh lại chăn cho cô, ân cần hạ điều hòa tắt bớt ánh sáng phòng sau đó nhẹ nhàng đóng cửa. Sau khi Tạ Chiến Quân ra ngoài Đường An Hy mới từ từ mở mắt, cô giả vờ ngủ để không phải đối diện với anh nhưng ai ngờ anh lại vào còn ân cần với cô như thế. Cô biết chắc chắn anh và cô sẽ không có kết quả nhưng cô phải làm sao đây, cứ như thế này khác nào gieo cho anh hy vọng. Cô không xứng với anh, hoàn toàn không xứng.