Tạ Chiến Quân tâm trạng không tốt lại gặp Từ Đan Tâm khiến anh khó chịu hơn. Anh lái xe về nhà, vào nhà không thấy bóng dáng của Đường An Hy anh cũng không quan tâm gì mấy định bước lên phòng thì nghe “ Rầm”… phát ra từ phòng sách. Tạ Chiến Quân vội vàng chạy vào thì thấy Đường An Hy nằm ôm chân dưới sàn, người cô bị tấm rèm cửa phũ lên. Tạ Chiến Quân có chút buồn cười sau đó cũng đến gỡ chiếc rèm cửa khỏi người cô, anh nói:
- Cô múa rối đấy à?
Đường An Hy nhăn nhó:
- Đau chết tôi rồ!!!
Tạ Chiến Quân kéo cô dậy:
- Cô cũng gan thật đấy, cái cửa cao như thế cô cũng dám leo …
Đường An Hy xoa xoa chân:
- Tại tôi thấy bụi bám nhiều nên tôi mới lau…
Đường An Hy khập khiễng đi xuống nhà, Tạ Chiến Quân đưa cho cô một chai thuốc nhỏ:
- Thoa vào chỗ đau cho đở đau.
Đường An Hy nhận lấy chai thuốc sau đó cảm ơn, không khí thoáng chốc im lặng. Đường An Hy hỏi anh:
- Anh không đi làm sao?
Tạ Chiến Quân vừa bấm điện thoại của trả lời cô:
- Tôi vừa về nước hiện tại cũng chưa muốn trực tiếp bắt đầu công việc nên chỉ làm việc tại nhà qua laptop mà thôi….
Đường An Hy chỉ “oh” một tiếng rồi im lặng, Tạ Chiến Quân hỏi cô:
- Còn cô làm công việc này bao lâu rồi?
Đường An Hy khẽ cười:
- Tôi làm cũng khá lâu rồi…
Tạ Chiến Quân hỏi tiếp:
- Tại sao cô lại chọn công việc này?
Đường An Hy cúi mặt cười khổ:
- Đâu ai muốn chọn công việc thấp hèn này, chỉ là cuộc sống quá khắc khe nên buộc phải chọn để sống mà thôi.
Tạ Chiến Quân nghe thế thì im lặng không nói gì vì anh hiểu được câu nói đó của cô,Đường An Hy một lần nữa cất lời:
- À phải rồi, tôi có nấu lại cơm trưa cho anh, anh nếm thử xem có hợp khẩu vị không để tôi còn làm lại …
Tạ Chiến Quân bật cười:
- Được! Nếu không vừa miệng tôi trừ lương đấy nhé!!!
Đường An Hy trợn mắt lắc đầu:
- Không không, anh làm gì cũng được nhưng đừng trừ lương…xin anh đấy…
Tạ Chiến Quân đứng lên:
- Để tôi xem thái độ làm việc của cô đã….
Hai ngày trôi qua trong yên bình, sáng hôm nay tạ Chiến Quân bắt đầu đến công ty. Khung cảnh yên tĩnh buổi sáng sớm chỉ nghe tiếng gió kèm tiếng chim hót ngoài vườn thì bỗng tiếng thét chói tai vang lên:
- ĐƯỜNG AN HY!!!!!
Đường An Hy đang quét sân ngoài trước nghe tiếng anh chủ gọi mình băng chất giọng chua ngoa thì giật mình vội chạy vào. Đường An Hy chạy lên phòng ngủ của anh đẩy mạnh của bước vào, cô thở hổn hển hỏi:
- Có…có chuyện gì sao?
Tạ Chiến Quân nhìn cô:
- Hôm qua tôi bảo cô ủi chiếc áo sơ mi cho tôi, cô làm nó ra thế này sao???
Vừa nói anh vừa đưa chiếc áo bị cháy một lỗ trên ngực về phía cô, Đường An Hy lấp bấp:
- Tôi…tôi…xin lỗi do tôi bất cẩn nên làm hỏng chiếc áo của anh ….
Tạ Chiến Quân:
- Sau này làm gì cũng nên để ý một chút!!! Lần này tôi nhắc cô, nếu có lần sau tôi trừ lương đấy nhé!!!
Nói rồi anh đi vào nhà tắm, chờ anh đi khuất Đường An Hy liền cầm chiếc áo anh lên rồi khẽ thở dài.
Tạ Chiến Quân lái chiếc Mercedes Maybach đến công ty, bước vào đại sảnh Tạ Chiến Quân thu hút bao giờ ánh nhìn. Tất cả những nhân viên Tạ thị chỉ biết đến danh tiếng của Tạ Chiến Quân qua lời nói chưa ai nhìn thấy được nhan sắc mỹ nam hoàn hảo này. Tạ Chiến Quân khó chịu khi nhiều người nhìn mình xì xầm gì đó, anh lạnh lùng lên tiếng:
- Các người không có việc làm hay sao mà đứng đây bàn tán?
Giọng nói lạnh toát vang lên khiến đại sảnh im phăng phắc, mọi người tản ra đi làm việc. Vào phòng chủ tịch, Tạ Chiến Quân nhìn bố đang ngồi chễm chệ ở chiếc ghế chủ tịch, thấy anh Tạ Đình Sâm liền nói:
- Cuối cùng cũng chịu đến công ty rồi à?
Tạ Chiến Quân không nhìn ông trả lời:
- Con thấy hôm nay con đến còn hơi sớm đấy ạ!
Tạ Đình Sâm khẽ cười:
- Con về nước cũng không chịu về nhà chính chào hỏi bố mẹ một tiếng, định ở nhà mãi à?
Tạ Chiến Quân:
- Con có gọi cho mẹ đấy thôi!
Tạ Đình Sâm lắc đầu ngán ngẩm:
- Thằng ranh này vẫn như vậy…
Tạ Chiến Quân cười nhẹ không nói gì, Tạ Đình Sâm nói tiếp:
- Con và Từ Đan Tâm định khi nào kết hôn?
Tạ Chiến Quân đang nhìn máy tính thì khựng lại, anh biết mục đích của bố mẹ anh chính là muốn anh trở về để kết hôn với Từ Đan Tâm, Tạ Chiến Quân trả lời:
- Con và cô ấy không còn tình cảm thì kết hôn gì chứ! Con muốn tập trung vào công việc hiện tại, những chuyện khác con chưa nghĩ đến.
Tạ Đình Sâm:
- Con bé đợi con hai năm nay mà bây giờ con lại nói như thế là thế nào?
Tạ Chiến Quân đưa mắt nhìn ông:
- Những chuyện cô ta làm không phải bố không biết, bố là người sinh ra con nên chắc bố biết rõ tính con. Con và cô ấy đã kết thúc rồi, sau này bố mẹ đừng nhắc chuyện này với con con không thích.