Luyên thuyên một lúc, Trịnh Thập Liên nhìn đồng hồ cũng không còn sớm nữa bèn kêu mọi người về nghỉ ngơi:
- Cũng trễ rồi, các cháu mau về phòng nghỉ ngơi đi. Ta đã bảo quản gia chuẩn bị phòng cho An Hy và Nhược Ly rồi, hai cháu đi theo chú ấy nhé.
Đường An Hy và Tần Nhược Ly lễ phép cảm ơn bà sau đó đi theo Châu Khâm. Vì hôm nay bố mẹ Lưu Hiển Thuấn đi công việc nên đến tầm khuya họ mới quay về. Lúc cho xe vào gara Trương Tôn Ny nhìn thấy xe của Tạ Chiến Quân và Lưu Hiển Thuấn được đậu gọn trong góc thì bật cười, bà nói với Tạ Bắc Thành:
- Cuối cùng hai thằng cháu trai nhà này cũng chịu về sớm.
Tạ Bắc Thành cười:
- Chắc là Chiến Quân nó nhớ lời dặn của em nên cố ý đưa bạn gái về sớm một hôm đấy mà.
Trương Tôn Ny gật đầu sau đó thở dài:
- Haizz! Nhìn A Quân rồi nhìn lại A Thuấn nhà mình, không biết khi nào nó mới chịu lập gia đình cho bọn già chúng ta an lòng đây.
Tạ Bắc Thành nắm lấy tay bà:
- Em đừng lo nghĩ nhiều, A Thuấn nó là con trai, có gia đình trễ một chút cũng không muộn mà
Trương Tôn Ny gật đầu, Tạ Bắc Thành nói tiếp:
- Được rồi! Chúng ta vào nghỉ ngơi thôi, ngày mai còn nhiều việc cần làm nữa đấy.
Ở phòng Đường An Hy, cô vừa rửa mặt xong chuẩn bị đi ngủ thì từ ngoài Tạ Chiến Quân đi vào. Đường An Hy hỏi anh:
- Sao giờ này anh còn chưa ngủ, khuya rồi đấy! Lái xe đoạn đường dài như vậy không mệt sao ?
Tạ Chiến Quân tiến lại gần nhấc bổng Đường An Hy lên sau đó đặt cô ngồi trên đùi mình:
- Nhớ em không ngủ được!
Đường An Hy mỉm cười:
- Nhìn anh lúc này chẳng khác nào những tên hư hỏng cả.
Tạ Chiến Quân nhếch mép, bất ngờ dùng lực mạnh kéo cô sát vào mình. Anh thì thào vào tại cô:
- Anh chỉ hư hỏng với một mình em mà thôi!
Nói rồi anh áp môi mình vào môi cô, bàn tay giữ chặt gáy không cho cô phản kháng. Bàn tay nhỏ bé của Đường An Hy đặt lên khuôn ngực rắn chắc cố gắng đẩy anh ra nhưng bất thành. Một tay giữ gáy, tay còn lại Tạ Chiến Quân đặt lên chiếc eo nhỏ mà bấu nhẹ. Lực tay không mạnh nhưng nơi đó khá nhạy cảm khiến Đường An Hy phát ra một tiếng vì đau:
- Um......!!
Tạ Chiến Quân bế cô đứng lên đi về phía giường, môi anh vẫn không rời khỏi môi cô. Nhẹ nhàng đặt cô xuống giường, nụ hôn vẫn day dưa không dứt. Tạ Chiến Quân cuồng nhiệt bấy nhiêu thì Đường An Hy lại càng lúng túng, cô không thể chống lại tên to xác này đành nằm yên chịu trận. Tạ Chiến Quân vẫn chưa chịu buông tha cho đôi môi đáng thương của Đường An Hy, bàn tay to lớn anh tìm đến cúc áo sơ mi của mình mà tháo bỏ. Tháo được chiếc cúc thứ hai thì:
-“ Cốc Cốc Cốc...”
Tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên khiến Tạ Chiến Quân dừng lại mọi hoạt động.
Tiếng của Tiểu Mễ bên ngoài vang lên:
- Cô Đường ! Lão phu nhân bảo tôi mang trà gừng đến cho cô.
Tạ Chiến Quân bước ra mở cửa, Tiểu Mễ nhìn thấy anh có chút bất ngờ:
- Cậu...cậu chủ!
Tạ Chiến Quân nhìn cô một cái rồi nhận lấy tách trà nóng sao đó đóng cửa một cái khá mạnh làm Tiểu Mễ giật mình. Nhìn bộ dạng của cậu cả nhà này cùng với tâm trạng không mấy tốt lành cũng đủ để Tiểu Mễ đoán được chuyện gì diễn ra bên trong căn phòng này.
Tạ Chiến Quân trở lại chiếc giường êm ái thì nhìn thấy Đường An Hy cuộn mình trong chiếc chăn ấm áp. Tạ Chiến Quân lay lay nhưng không có động tĩnh liền nghĩ cô giận mình vì chuyện lúc nãy. Anh vội vàng kéo chiếc chăn ra khỏi người cô thì bắt gặp khuôn mặt đỏ như quả cà chua vì ngại. Đường An Hy ngại không dám nhìn vào anh, cô xoay người vào trong khẽ nói:
- Anh về phòng ngủ đi!
Tạ Chiến Quân đặt tách trà lên bàn, anh nằm xuống cạnh cô:
- Phòng của anh ở đây mà !
Đường An Hy lắc đầu:
- Đây là nhà bà, anh về phòng đi để em còn ngủ.
Tạ Chiến Quân ôm lấy cô:
- Em ngủ đi, anh ôm em!
Đường An Hy xoay người đẩy anh ra:
- Không được! Em ....em ngại......
Tạ Chiến Quân bật cười:
- Đây đâu phải là lần đầu tiên chúng ta ngủ cùng nhau! Ngoan! Anh ôm em, chúng ta cùng ngủ.
Lúc nãy Trương Tôn Ny đi ngang phòng Lưu Hiển Thuấn nhìn đèn vẫn còn sáng nghĩ rằng con trai vẫn chưa ngủ liền đi qua nhà bếp pha cho anh một ly sữa nóng. Đi đến cửa phòng, bà gõ cửa đi vào thì bất ngờ khi thấy một cô gái lạ mặt đang ở trong phòng con mình. Tần Nhược Ly đang ngồi đọc sách trên bàn làm việc của Lưu Hiển Thuấn, nhìn thấy Trương Tôn Ny cô có chút bối rối kèm hốt hoảng liền cúi đầu:
- Cháu...cháu chào cô ạ !
Nét mặt Trương Tôn Ny có chút khó hiểu, bà đi đến gần hỏi cô:
- Cô là ai ? Tại sao lại ở đây?
Tần Nhược Ly vội vàng trả lời:
- Cháu là bạn của Hiển Thuấn ạ!
Vừa lúc đó Lưu Hiển Thuấn từ ngoài đi vào, trên tay ôm chiếc chăn bông dày cộp. Nhìn thấy mẹ đang nói chuyện với Tần Nhược Ly với nét mặt khó xử của cô ấy anh liền lên tiếng:
- Mẹ à đây là Nhược Ly bạn con, cô ấy muốn đến Bắc Sơn ngắm hoa cải vàng để lấy cảm hứng nên sẵn dịp con đưa cô ấy về cùng.
Trương Tồn Ny gật đầu tỏ vẻ đồng ý với lời nói của Lưu Hiển Thuấn. Nhưng bà vẫn thắc mắc tại sao trễ thế này mà hai bạn trẻ này lại ở chung một phòng thế này. Lưu Hiển Thuấn nhìn vẻ mặt đang nghi của mẹ liền biết trong đầu mẹ đang nghĩ gì, anh liền nói:
- Do phòng ngủ bên cạnh bị điều hòa nên con đổi phòng cho cô ấy! Mẹ đừng nghĩ nhiều ạ !
Trương Tôn Ny bật cười:
- Được rồi! Hai đứa tranh thủ nghỉ sớm đi, hôm nay di chuyển cả một quảng đường dài cũng mệt rồi. À phải rồi A Thuấn, mẹ có nấu trà táo đỏ để ở bếp nếu có lạnh quá thì uống nhé, đừng tùy tiện uống trà gừng lại bị khó chịu đấy.
Lưu Hiển Thuấn mỉm cười:
- Vâng ạ con nhớ rồi, mẹ cũng nghỉ sớm đi ạ !
Sau khi Trương Tôn Ny rời đi, Tần Nhược Ly mới hỏi anh:
- Đó là mẹ anh sao ?
Lưu Hiển Thuấn gật đầu:
- Là mẹ tôi, lúc chúng ta đến bố mẹ tôi đi công việc chưa về nên không gặp được họ. Vốn định sáng mai sẽ chào hỏi nhưng bây giờ thì gặp rồi.
Tần Nhược Ly gật đầu:
- Oh! Mà anh...không uống được trà gừng sao ?
Lưu Hiển Thuấn bật cười:
- Từ nhỏ tôi đã dị ứng với gừng, nếu không may ăn nhầm những món ăn có gừng hoặc trà gừng sẽ bị nổi mẩn đỏ rất khó chịu.
Tần Nhược Ly gật gật đầu, Lưu Hiển Thuấn đưa chiếc chăn bông cho cô:
- Chăn bông này giữ ấm tốt, thời tiết ở đây đang lạnh dần cô nhớ giữ ấm cho tốt nhé. Bây giờ trễ rồi mau ngủ đi.
Tần Nhược Ly mỉm cười:
- Cảm ơn anh! Anh cũng nghỉ sớm đi.
Lưu Hiển Thuấn:
Ngủ ngon!
Tần Nhược Ly:
- Ngủ ngon!