Đang ngồi xổm trong WC, khăn giấy vô tình rơi xuống lăn qua gian phòng bên cạnh.
Lúc duỗi tay lấy, tôi đột nhiên nghe tiếng đại ca học đường kêu to: "Tên khốn nào dám sờ mông ông đây hả?"
1
Nghe giọng nói trầm ấm cố kìm nén cơn giận phát ra từ bên cạnh, tôi lập tức cứng đờ.
Tay vẫn còn cảm giác mềm mại.
Trước mắt tôi như đang có hai ngôi sao đang nhảy múa.
Khoảnh khắc ấy, tôi thầm nghĩ nếu ông trời không muốn tôi sống nữa thì cũng nên không quá miễn cưỡng.
Nhưng phải làm sao đây, tôi thật sự không phải biến thái mà!
Khi nãy khăn giấy trong túi xách bất cẩn rơi ra lăn theo khe hở qua gian phòng bên cạnh, khi với tay qua nhặt, tôi hoàn toàn không ngờ mình lại đụng vào người khác, hơn nữa còn là mông của nam sinh!
Tôi không dám ra ngoài, cũng không muốn biết rốt cuộc là mình hay người ta vào nhầm nhà vệ sinh, bây giờ tôi chỉ hy vọng người bên kia mau chạy đi, nếu để anh ta biết tôi là nữ, tôi sẽ chẳng còn mặt mũi nào mất.
Nhưng đứng trong WC rất lâu tôi vẫn không nghe thấy tiếng mở cửa ở bên cạnh.
Không phải chứ, chẳng lẽ thận người này có vấn đề?
Chân tôi đã tê rần, trên khung chat bạn bè liên tục nhắn tin giục tôi về lớp, giáo viên dạy tiết này rất khó tính, đang điểm danh, nếu không về lớp chắc chắn sẽ xong đời.
Tôi do dự mấy giây, quyết định ngồi xổm xuống nhìn qua khe hở xem còn giày không, nếu không còn giày nghĩa là người đó đã đi rồi.
Nhưng vừa ngồi xổm xuống, tôi lại thấy giày của người bên kia.
Vẫn chưa đi.
Đôi giày này có vẻ là giày của thiếu gia nhà giàu.
Tôi định đứng dậy thì đột nhiên nghe tiếng cười lạnh: "Sờ chưa đủ còn muốn nhìn hả?"
Tôi cứng đờ.
Khi dời mắt đi, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của đối phương, tôi như hóa đá.
Vì WC khá rộng rãi nên đối phương ngồi xổm bên kia, tay cầm điếu thuốc, quần áo chỉnh tề nhưng đang chờ bắt quả tang tôi.
Tôi có nên giải thích mình không phải biến thái không đây?
Tôi và anh ta nhìn nhau, thời gian như dừng lại.
"Xin lỗi, tôi không cố ý!"
Tôi nghiến răng, mở cửa, dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài.
2
Phòng học khá gần WC, khi tôi thở hổn hển chạy vừa lớp thì vừa hay giáo viên điểm danh đến mình.
"Trần Hạo Hiên."
"Có!"
"Đào Chi Chi!"
Tôi mở cửa: "Có!"
Giáo viên gật đầu, tiếp tục điểm danh: "Thịnh An Nam."
Không ai trả lời.
"Thịnh An Nam? Thịnh An Nam của ngành kỹ thuật 3 chưa tới hả?"
Tôi vừa vào chỗ ngồi vừa thở phào.
May mà thoát được nạn, chưa đến mức mất hết mạnh mũi.
"Thịnh An Nam của ngành kỹ thuật 3 có ở đây không?"
Đúng lúc này, phía sau có tiếng trả lời: "Có."
Nghe thấy giọng quen thuộc, tôi như bị sét đánh.
Tôi xoay người, ngơ ngác nhìn người trước mặt.
Anh ta cũng híp mắt quan sát tôi từ trên xuống dưới, sau đó cười hỏi: "Đào Chi Chi?"
Trời ạ, tên của tôi anh ta cũng nghe thấy rồi!
Chỉ tham gia lớp tự chọn thôi mà cũng gặp.
Trên đời này còn ai xui xẻo hơn tôi không?