Duyên Trời Tác Hợp

Chương 4




11

Tôi giật mình.

Anh ta đang nói cái quái gì vậy?

Khoan đã, nam thần của tôi công khai?

Tôi vội lên mạng xã hội vào trang cá nhân của nam thần, phóng to tấm ảnh nam thần mới đăng lên.

Hai mắt tôi sáng lên.

Học tỷ mà tôi thích cùng nam thần thành đôi rồi!

Trên đời này còn gì sung sướng bằng việc ghép đôi thành công chứ!

Khi tôi hào hứng ngẩng đầu, vừa hay đối diện với ánh mắt của Thịnh An Nam.

Thịnh An Nam nổi tiếng là soái ca lạnh lùng của trường chúng tôi, khi không có biểu cảm, ánh mắt anh ta lạnh như băng.

Giờ phút này, anh ta gằn từng câu từng chữ nói: "Đào Chi, cô nghe cho rõ đây, tôi sẽ không làm lốp xe dự phòng cho bất cứ ai cả."

Hình như Thịnh An Nam hiểu lầm gì rồi.

Mãi đến khi tôi mang đồ ăn đã nấu xong bày ra trước mặt anh ta, anh ta mới phát hiện.

"Mấy thứ này đều do cô làm hả?" Thịnh An Nam hỏi.

Tôi gật đầu.

Thịnh An Nam im lặng mấy giây: "Nghĩa là khi nãy cô vì thái hành tây nên mới khóc?"

Thịnh An Nam xụ mặt, gắp miếng thịt bò xào hành tây tôi nấu ăn thử: "Tạm ổn."

"Anh thích thì tốt, đây là lần thứ hai tôi xuống bếp đấy!"

Biểu cảm trên khuôn mặt Thịnh An Nam cứng đờ.

Buổi chiều lúc về trường, phát hiện thái độ của Thịnh An Nam không đúng cho lắm, tôi do dự hỏi: "Anh ổn không? Hay là tôi ở lại một đêm nhé?"

Anh ta lắc tay: "Không cần."

Nhưng hôm sau anh ta sốt.

Khả năng cao là do đồ ăn của tôi.

Dạ dày của thiếu gia yếu ớt lắm, rõ ràng anh ta chỉ ăn hai miếng rồi ăn cơm hộp mình tự mua, tôi thấy lãng phí đồ ăn nên tự giải quyết những thứ mình làm, chẳng thấy sao cả.

Khi đến khu chung cư Thịnh An Nam thuê ngoài trường, anh ta đang nằm trên sô pha.

Da anh ta vốn trắng nay càng tái nhợt.

Thấy tôi tới, anh ta nhíu mày: "Sao cô lại tới nữa?"

Tôi thở dài: "Trần Hạo nói tôi biết."

Không biết sao Trần Hạo biết số điện thoại của tôi, sáng nay cậu ta gọi phóng đại chuyện Thịnh An Nam sốt cao như bị ung thư, dọa tôi chưa kịp ăn sáng đã chạy tới đây tìm Thịnh An Nam.

12

Thịnh An Nam bị bệnh, anh ta chỉ liếc tôi một cái rồi cúi đầu tiếp tục chơi điện thoại, cứ như không còn sức quan tâm đến tôi.

Thịnh An Nam đang mặc đồ ngủ, hình gấu con trên áo hoàn toàn không hợp với anh ta.

Tôi nhìn lén mấy lần, suýt chút đã cười thành tiếng.

Đại ca học đường cũng không thể cưỡng lại trước áo ngủ hình gấu con đáng yêu kiểu này mà không phải sao?

"Cô cười gì đấy?" Thịnh An Nam ngẩng đầu nhìn tôi.

Giọng anh ta khàn khàn vì bị bệnh nhưng nghe sao rất giống làm nũng.

Có vẻ cũng nhận ra vấn đề, anh ta cau mày.

Tôi trợn tròn hai mắt.

Xong rồi, xem ra choáng đến mất ý thức rồi.

Tôi áy náy xuống bếp nấu nước cho Thịnh An Nam, đến khi quay lại, Thịnh An Nam đã nằm ở sô pha thiếp đi.

Tay hắn ta che đôi mắt, mặt đỏ bừng.

Sợ anh ta cảm lạnh, tôi vào phòng ôm chăn ra.

Chăn khá nặng, lúc đi qua phía bên kia sô pha, tôi vô tình đụng trúng cánh tay phải của Thịnh An Nam, rất nóng, tôi giật mình, người cùng chăn ngã nhào xuống.

Thịnh An Nam không tỉnh.

Anh ta thậm chí còn theo thói quen trở mình ôm chăn.

Tính cả tôi.

Tôi không dám thở mạnh, sợ tiếp tục khiến Thịnh An Nam hiểu lầm mình là kẻ háo sắc.

Tôi vừa giữ im lặng vừa nghĩ kế.

Thịnh An Nam rất gần tôi, tôi chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy góc hàm của Thịnh An Nam.

Thịnh An Nam sau khi bị bệnh đã bớt lạnh lùng hơn, trông như con mèo khi thì quậy phá khi thì ngoan ngoãn vậy.

Tôi hít sâu một hơi lại phát hiện mùi hương trên người anh ta rất thơm.

Là cái mùi của thiếu gia nhà giàu bẩm sinh đã có đấy!

Tôi nhìn chằm chằm Thịnh An Nam lúc ngủ, tim bỗng đập loạn nhịp, thầm nghĩ nếu anh ta cứ im lặng nhắm mắt như vậy thì tốt biết bao.

Hay là ôm một chút?

Lát sau, tôi muốn đi WC, vừa cử động thì đã phải đối mặt với ánh mắt thiếu kiên nhẫn của Thịnh An Nam.

Tôi chột dạ: "Anh nghe tôi nói..."

Nhưng Thịnh An Nam lại duỗi tay ôm chặt tôi hơn, tiếp tục ngủ.

Tôi ngoan ngoãn nằm im.

Xung quanh quá yên tĩnh, chẳng biết trái tim ai đột nhiên đập nhanh như vậy.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi vòng tay của Thịnh An Nam, tôi nhờ Mỹ Đoàn đi mua thuốc hạ sốt và kháng viêm.

Nhìn giao diện wechat mà lòng tôi như dao cắt.

Cuộc đời này nhà bếp với tôi như lửa với nước.

Tôi vất vả dán miếng dán hạ sốt lên trán Thịnh An Nam, lúc gọi anh ta dậy uống thuốc, anh ta cau mày: "Đừng làm ồn."

Tôi cố gắng gọi anh ta tỉnh: "Anh mà không dậy thì ăn trộm trộm hết đồ nhà anh đấy."

Thịnh An Nam chẳng thèm mở mắt: "Tiền trong ngăn tủ, tự lấy đi."

Tôi: "..."

Thiếu gia ngầu quá.

Tôi hầu hạ Thịnh An Nam uống thuốc đến tận khuya.

Cuối cùng tôi mất kiên nhẫn, mặc kệ mọi xấu hổ với áy náy, nhét thẳng thuốc vào miệng anh ta, làm anh ta bị sặc đến ho khan.

13

Sáng sớm hôm sau, tôi bị tiếng mở cửa đánh thức.

"Sao hôm qua nhắn tin cho em em không trả lời, bà nội gọi anh em ta cùng về đấy..."

Thịnh Hoài Vũ mở cửa, mới nói được một nửa thì thấy tôi ở trên sô pha ngồi dậy.

Tối qua tôi ngủ trễ, mới dậy nên chưa tỉnh táo.

Khoảnh khắc nhìn thấy Thịnh Hoài Vũ, tôi thậm chí còn ngơ ngác giơ tay chào hỏi anh.

Thịnh Hoài Vũ khiếp sợ trố mắt, tai ửng hồng, vội xoay người đóng cửa lại.

Tôi còn đang nghi ngờ thì đột nhiên thấy cộm sau lưng.

Tôi quay đầu, cả người liền hóa đá.

Tôi tựa eo vào tay Thịnh An Nam, hai chúng tôi cùng nằm trên sô pha chật hẹp.

Không phải chứ, tối qua rõ ràng tôi chỉ dựa vào sô pha ngủ, sao bây giờ lại nằm trên sô pha rồi?

Thịnh An Nam bị tôi đánh thức, mở mắt, hoang mang nhìn tôi và mình cùng ở trên sô pha.

Anh ta im lặng mấy giây, không biết đang nghĩ gì.

Sau đó anh ta nhướng mày: "Không định giải thích à?"

Tôi trả lời chân thành: "Liệu có khả năng đây chỉ là hiểu lầm không?"

Tay Thịnh An Nam bị tôi đè lên nhúc nhích: "Tay tê rồi."

Tôi vội đổi đề tài: "Khi nãy anh trai anh tới tìm anh."

"Anh ấy đâu?"

Tôi chỉ ra cửa: "Mới mở cửa đã đi rồi."

Thịnh An Nam híp mắt nhìn quần áo nhăn nheo của tôi, chỉ "À".

Thịnh An Nam đã hạ sốt, anh ta đứng dậy ra ban công gọi điện cho anh mình.

Nội dung cụ thể tôi không nghe thấy.

Đột nhiên Thịnh An Nam ở ngoài ban công nói to: "Bà nội bảo em dẫn bạn gái cùng về nhà ăn bữa cơm hả?"

"Bạn gái của em đâu ra?"

"Em biết rồi."

Thịnh An Nam bực bội gãi đầu về phòng khách.

Anh ta đi đến trước mặt tôi, ánh mắt toát lên sự uy hiếp: "Chiều nay rảnh không?"

Tôi hoang mang gật đầu: "Có thì có, nhưng..."

"Thế làm bạn gái của tôi một ngày đi."

Tôi sững sờ, trong đầu như có thứ gì đó bỗng nổ tung, thiêu rụi CPU độc thân đã tồn tại 20 năm.

Thịnh An Nam mới nói cái gì?

Làm bạn gái của anh ta?

Thịnh An Nam cúi đầu chờ đáp án của tôi.

Từ góc độ này, tôi có thể nhìn rõ khuôn mặt điên đảo các nữ sinh của anh ta.

Nếu không phải ngày nào anh ta cũng bày ra khuôn mặt lạnh lùng, gặp ai cũng muốn đánh nhau, cộng thêm tính cách thiếu gia, tôi chắc chắn đã rung động rồi.

Tôi theo bản năng nuốt nước miếng.

Hình như yêu đương với Thịnh An Nam cũng không tệ.

Tôi đỏ mặt gật đầu.

Thịnh An Nam khẽ cười: "Thế thì đi thôi, bạn gái?"

14

Tôi theo Thịnh An Nam lên xe, đến khi xe dừng trước một tòa biệt thự xa hoa, Thịnh An Nam bỗng dưng nghiêng người cởi dây an toàn cho tôi.

"Xuống xe thôi."

Tôi cẩn thận bước lên sàn đá cẩm thạch trước nhà anh, nhìn ngắm tượng trang trí bên cạnh.

Vàng.

Là vàng thật đấy.

Tôi biết nhà Thịnh An Nam giàu nhưng không ngờ nhà anh ta giàu đến mức này.

Lúc tôi đến, Thịnh Hoài Vũ, bạn gái của anh ấy cùng ông bà nội của hai người đều ngồi chờ sẵn.

Tôi còn đang luống cuống thì một người phụ nữ trẻ đột nhiên cười hỏi: "Bạn gái của Nam Nam tới rồi à? Mau ngồi đi."

Tôi thấp thỏm ngồi xuống, nghe bà ấy hỏi tiếp: "Nghe Hoài Vũ kể hai đứa đang sống chung đúng không?"

Tôi muốn phủ nhận nhưng lại thấy Thịnh An Nam đang liếc xéo mình, cuối cùng chỉ đành nuốt nước mắt mà gật đầu.

Người phụ nữ trẻ bật cười: "Thế nói cho dì biết cháu với con trai dì quen nhau ở đâu?"

"WC." Tôi trả lời thành thật.

Mọi người đều ngơ ngác.

"Vậy hai đứa quen nhau như thế nào?"

Tôi nhìn Thịnh An Nam, anh ta không tỏ thái độ gì.

Không phải chứ, tôi cũng không bịa ra, chẳng lẽ Thịnh An Nam muốn tôi trả lời đúng sự thật sao?

Tôi do dự một lúc lâu, cuối cùng quyết định nói: "Bởi vì cháu... Vô tình sờ trúng..."

Tôi còn chưa nói xong, Thịnh An Nam đã ngắt lời: "Con đi nhầm WC, cô ấy coi con là biến thái, con thích cô ấy từ cái nhìn đầu tiên."

Tôi sốc toàn tập.

Biết bịa chuyện lắm đấy!

Người phụ nữ kia lại bật cười: "Nam Nam, sau này con phải kiềm chế tính tình mình lại, chăm sóc con gái nhà người ta cho tốt."

Nói rồi, bà lấy ra hai bao lì xì trong túi.

Lúc được nhận, hai mắt tôi phát sáng.

Bao lì xì dày lắm.

Chắc cũng phải mười mấy tờ tiền đỏ.

Ăn xong, vì nhận lì xì nên tôi vui vẻ chạy xuống bếp giành công việc rửa chén.

"Không được." Thịnh An Nam có vẻ không vui.

Tôi thật sự chẳng hiểu anh ta đang nghĩ gì, đã nhận lì xì thì sao có thể ăn không ngồi rồi chứ?

Tôi chủ động lao vào bếp, xắn tay áo lên, cầm lấy cái chén trong tay Thịnh Hoài Vũ rồi rửa.

Thịnh Hoài Vũ mỉm cười cảm ơn.

?

Cảm ơn cái gì chứ, tôi thắc mắc nhìn anh.

Thịnh An Nam đột nhiên mở cửa đi đến.

Thịnh Hoài Vũ thức thời ra ngoài.

Chỉ còn Thịnh An Nam mặt không cảm xúc đứng nhìn tôi rửa chén.

Rửa chén một lúc, nhận thấy tâm trạng của Thịnh An Nam khác thường, tôi nghiêng đầu hỏi anh ta: "Anh sao vậy?"

"Hai tư sáu anh ta rửa, ba năm bảy tôi rửa." Thịnh An Nam lạnh lùng nhìn tôi, "Bạn gái của anh ta còn chưa rửa giúp anh ta, cô giúp anh ta làm gì?"

Tôi cứng họng: "Gì chứ, nhà anh có quy tắc này à?"

Thịnh An Nam nhíu mày kéo tôi lên lầu.

"Nè, tôi còn chưa rửa tay!" Tôi đi theo sau, tay vẫn còn dính đầy xà phòng.

Thịnh An Nam đưa tôi đến phòng anh ta.

Phòng rất lớn, nên lúc mới vào tôi nhất thời không tìm được công tắc mở đèn.

Rèm bị kéo lại, trong phòng rất tối.

Tôi dựa vào cửa định sờ soạng tìm công tắc mở đèn thì bị ai đó giữ chặt cổ tay.

Bỗng dưng Thịnh An Nam che hai mắt tôi lại.

Cánh môi bỗng lạnh đi.

Tôi mở to hai mắt, hoàn toàn không ngờ Thịnh An Nam lại hôn mình.

Đến lúc Thịnh An Nam buông tôi ra, bầu không khí trong phòng vô cùng kỳ lạ.

Tôi cười hai tiếng, muốn giảm bớt sự căng thẳng này: "Hôm nay làm bạn trai anh có trách nhiệm lắm."

Thịnh An Nam im lặng một lúc lâu mới nói: "Đào Chi Chi, em không nói chuyện không ai nghĩ em câm đâu."

Tôi biết mình lỡ lời nên ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

"Anh không biết có phải em vẫn còn vương vấn với anh họ của anh không." Thịnh An Nam bực bội nắm chặt cổ tay tôi, "Nhưng nếu em đã làm bạn gái của anh một ngày thì ít nhất hôm nay đừng hòng nghĩ đến người khác."

Tôi dùng CPU gần như kiệt sức của mình để tự hỏi, chợt nhận ra rằng mình cần giải thích một việc.

"Từ từ, tôi không có vương vấn anh họ của anh, tôi coi anh ấy là nam thần chỉ vì ngưỡng mộ tài năng và thích tính cách của anh ấy thôi, hơn nữa tôi còn đẩy thuyền anh ấy và đàn chị, bây giờ hai người ở bên nhau tôi mừng còn không kịp. Còn về việc rửa chén, dù anh có tin hay không nhưng tôi thật sự không nghĩ nhiều như vậy."

"Thật sao?"

"Tôi gật đầu."

"Thế nếu anh và Thịnh Hoài Vũ cùng rơi xuống nước, em sẽ cứu ai trước?" Thịnh An Nam hỏi.

Tôi im lặng.

Đây là câu hỏi đại ca học đường sẽ hỏi à.

"Cứu anh." Tôi thở dài. Dù gì đương sự đang ở trước mặt, vẫn nên dỗ anh ta trước.

Thịnh An Nam hài lòng nở nụ cười. Anh bước đến gần tôi hơn: "Nè, Đào Chi Chi, em lại đây, anh nói em nghe một bí mật."

Tôi thò lỗ tai lại gần.

"Thật ra chuyện anh nói khi nãy nửa đoạn trước là giả, nhưng nửa đoạn sau là thật."

Tôi ngơ ngác.

"Đi nhầm WC là giả, nhưng thích em từ cái nhìn đầu tiên là thật. Đào Chi Chi, anh không muốn chỉ làm bạn trai một ngày của em."