Einstein Phì Và Trang Phú Quý

Chương 87




Ta bắt đầu chơi weibo lại, mặc dù không ngày ngày đăng bài như trước, vì còn phải chăm sóc cục cưng, nhưng không đến mức cả mấy tháng trời chẳng có bài mới. Khoảng hai ba ngày hoặc một tuần gì đó ta sẽ tranh thủ lúc rảnh đăng một vài tranh hài lên.

Giữa thu, sau khi ta biết cả nhà mẹ được bồi thường như ý, cầm tiền rời khỏi Phượng Châu, coi như xong, không để ý họ nữa. 

Ngày nọ, Trang Dân Sơ đột nhiên dẫn theo trợ lý xuất hiện trước cửa nhà ta. Một giờ trước An An vừa ra khỏi nhà đi công ty, xem ra bọn họ có canh giờ tới.

Trang Dân Sơ bước vào với vẻ mặt hầm hầm, ngồi xuống sô pha, chống gậy nhìn ta.

“Nhà tôi chỉ có nước trái cây và nước lọc, hai vị muốn uống loại nào?” Cảm giác câu này không hợp cảnh cho lắm, người ta hình như là đến hỏi tội, ta lại biểu hiện như thường, có phải là trông không nghiêm túc gì hết?!

Trang Dân Sơ dù sao cũng là người đã từng trải qua sóng to gió lớn, chậm rãi nói, “Không cần. Cậu ngồi xuống đi, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

Ta ngồi đối diện Trang Dân Sơ, im lặng chờ nghe. Dù gì ta đã dụ dỗ con trai người ta, người ta tuy thái độ cứng rắn nhưng không vừa gặp đã mắng chửi xối xả là lịch sự lắm rồi.

Đột nhiên Trang Dân Sơ cười nói, “Cậu không cần quá căng thẳng.”

Ta cười đáp, “Tôi không có căng thẳng đâu.”

“Cậu biết tôi là ai?” Trang Dân Sơ nhíu mày hỏi.

Không biết ông là ai mà dám mở cửa cho vào?! Ta cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, tự nhủ: đây là người lớn, không phải bạn bè cùng tuổi, không được lỗ mãng. “Biết ạ. Bác là cha của Trang Cận.”

Trang Dân Sơ vuốt cằm nói, “Cậu muốn thế nào mới bằng lòng rời khỏi Trang Cận?” 

Trang Dân Sơ nhanh chóng vào thẳng chủ đề, khiến ta trở tay không kịp.

“Trước mắt con chưa nghĩ tới vấn đề này, nên không biết trả lời thế nào. À, nếu bác muốn dùng tiền để dụ con thì không cần đâu, con không thiếu tiền.” Để thể hiện mình cũng là người đã trải qua sóng to gió lớn, ta nhanh chóng phản kích. Trong phim đều diễn như vậy đấy!

Ta thấy trợ lý của Trang Dân Sơ cứ co giật khóe mắt, nghĩ thầm, hình như chiêu này hơi mạnh, địch đỡ không nổi.

Trang Dân Sơ trừng ta, “Ngu xuẩn!”

Ta giả bộ bình tĩnh vậy thôi, thật ra trong lòng cũng hơi căng thẳng một chút.

“Là một người đàn ông, cậu cam tâm bị một người đàn ông khác nuôi như một con thú cưng?” Ngôn ngữ khinh miệt kèm ánh mắt khinh bỉ.

Tuy lúc trước ta đúng là thú cưng thật, nhưng vẫn tỏ vẻ kinh ngạc nói, “Chắc bác hiểu lầm rồi! Hiện là con đang nuôi Trang Cận, cậu ấy ăn của con, uống cũng của con, chứ không phải Trang Cận đang đang nuôi con đâu!” Dứt lời, ta tiếp tục cười bí hiểm.

Lúc này không chỉ trợ lý của Trang Dân Sơ co giật khóe mắt, Trang Dân Sơ cũng bắt đầu xuất hiện triệu chứng tương tự, cuối cùng giận quá nện rầm rầm cây gậy xuống sàn nhà “Không biết xấu hổ!” Chắc là nghĩ ta đang vu oan cho An An.

Ta đang sợ Hàn Hàn bị đánh thức, thì quả nhiên lập tức nghe thấy tiếng khóc của Hàn Hàn, tuy rất nhỏ, nhưng tai ta vô cùng thính nên vẫn nghe rõ mồn một. Ta lập tức chạy vội vào phòng ngủ ôm Hàn Hàn, để lại hai người với vẻ mặt khó hiểu trong phòng khách.

Ta ôm con trai dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của An An đã lớn lên trắng trắng mềm mềm ra, lễ phép giải thích, “Xin lỗi, bảo bối tỉnh nên con phải chạy vào xem.” Bởi vậy đột nhiên bỏ đi không phải vì cố ý ra oai phủ đầu đâu, dù sao ông cũng là cha của An An, tôi rất tôn trọng!

Lúc này đến phiên Trang Dân Sơ kinh ngạc nhìn ta và Hàn Hàn đang vươn tay muốn nắm lấy lỗ tai ta. Tuy ta đã kịp thời chạy tới dỗ dành nhưng khóe mắt Hàn Hàn vẫn còn treo nước mắt, trông rất tội nghiệp.

“Đây là… Đây là…” Trang Dân Sơ càng nhìn càng trợn to mắt, “Là con của Trang Cận?!” Tuy hỏi, nhưng ngữ điệu lại là khẳng định.

Khuôn mặt của Hàn Hàn đã nẩy nở, trông rất giống An An. Đương nhiên nhìn kỹ cũng có nét giống ta. Vì vấn đề này, ta và An An đã tranh chấp không biết bao nhiêu lần, tới mức mệt quá, chấp nhận kết luận (dưới sự xin thỏa hiệp của ta): Bảo bối năm mươi phần trăm giống An An, năm mươi phần trăm giống ta. Đúng, An An thật sự chấp nhặt như vậy đấy, hoàn toàn không hề có sự rộng lượng như vẫn thể hiện trước mặt người ngoài.

Ta gật đầu, nắm tay Hàn Hàn quơ quơ trước mặt Trang Dân Sơ, “Bảo bối mau nhìn nè, đây là ông nội, cha của cha con đó!” Chết! Mỗi khi chơi với con trai ta lại tự động chuyển sang kênh thiếu nhi có chú Thẩm Hạo, dì Cúc Bình và chị Nguyệt Lượng, bình thường ở nhà một mình muốn bắt chước thế nào thì bắt chước, nay có khách lại nhất thời quên mất. Xấu hổ quá! Hình tượng bình tĩnh chững chạc của ta đã bay theo gió rồi…

Trang Dân Sơ lắp bắp nói, “Nó, nó sinh con với người khác còn bắt cậu nuôi…” kèm theo ánh mắt, không biết phải diễn tả thế nào, bởi vì chất chứa cả một đống cảm xúc hỗn loạn.

Ta thầm phản bác: Ê, đứa nhỏ này là miếng thịt rớt từ trên người tôi xuống, không có quan hệ gì tới người nào khác hết!

Không thể nói ra!

Có lẽ là Trang Dân Sơ nghĩ An An đã tìm khắp người ‘thay thế’ rồi, cuối cùng vẫn quyết định đem con về cho ta nuôi, chứng tỏ ý đã quyết, phỏng chừng không cách nào dao động, hơn nữa ta lại miệng lưỡi trơn tru cứng mềm đều không ăn, còn biết giả vờ ngu ngốc, bèn tức giận bỏ đi rồi. 

Từ đó về sau không thấy Trang Dân Sơ tới làm phiền bọn ta nữa, nhưng không tỏ vẻ đã tiếp nhận ta. Đối với ta, kết quả vậy là tốt lắm rồi. Nếu ta là Trang Dân Sơ, đặt mình vào địa vị và hoàn cảnh của ông ta, chắc cũng nhất thời khó mà tiếp thu. diênlkn/đàn/lêq/únklny/đôn Ai khác không sao, muốn làm gì mặc kệ, đến phiên con mình, lại không nghĩ vậy được. Ta hiểu tâm tình của Trang Dân Sơ, nên không được tiếp nhận cũng không sao.

Hôm ấy, khi An An về tới nhà đã hỏi ta, “Ông ấy tới?”

Ta đang thay tã cho Hàn Hàn, không rảnh phản ứng An An, chờ thay xong mới ừ một tiếng. An An ngạc nhiên nói, “Xem ra cũng không làm khó dễ gì cậu.”

“Ông ấy dùng tiền tài dụ dỗ tôi, muốn tôi rời khỏi cậu.”

“A, cậu vẫn còn ở đây, chứng tỏ đã từ chối sự hấp dẫn của tiền tài, không tiếc sao?” An An vươn tay muốn ôm con trai. Ta lập tức hất ra, ý bảo An An chưa tắm, lăn sang một bên chơi đi. 

“Tất nhiên có hơi tiếc, nhưng tôi cảm thấy bản thân cậu có giá hơn số tiền ông ấy cho nhiều!” Sống lâu với người không nói thì thôi hễ nói là phải lời tâm tình cấp mười trên mười, ta đã học được gần giống cái kiểu nghiêm trang bày tỏ tình cảm kia, ha ha.

“Đang rất cảm động.”

“Cảm động? Cảm động thì tối lo hầu hạ tôi cho tốt, còn phải vĩnh viễn yêu tôi!” Ta cười xấu xa nói.

An An cũng cười, dán sát miệng vào tai ta, nói một câu, sau đó hôn lên môi ta.

An An nói: Tôi yêu cậu.

Hai tay Hàn Hàn đang chia ra nắm lấy tóc của ta và An An. Ta chỉ lo cười ngây ngô vì câu nói của An An, hoàn toàn không biết đau, cũng không nhận thấy tóc sắp bị kéo đứt rồi. dơ,."iên/xdandf/lê",/qutys,.đ,"ôn Hàn Hàn cho rằng bọn ta đang chơi trò gì đó vui lắm, hưng phấn y y a a hoa chân múa tay không ngừng. Nhờ đó, ta tỉnh táo lại, đẩy An An ra, vờ nghiêm mặt nói, “Lần sau nhớ chú ý tình huống xung quanh, tuy tôi biết là do tôi đẹp trai quá nên cậu không kiềm chế được!”

An An không nói gì, chỉ véo khuôn mặt nhỏ nhắn của con trai một cái rồi cầm đồ đi hướng phòng tắm.

Ta nhìn theo bóng lưng cao ngất của An An, bật thốt, “Trang Cận!” An An quay đầu lại nhìn ta, khuôn mặt cười như không cười khiến ta suýt nữa không khống chế được. Đúng là xấu xa! Biết rõ ta không có khả năng miễn dịch còn lặp đi lặp lại nhiều lần trước mặt ta!

An An thấy ta cứ chằm chằm không nói, bèn giục, “Có gì không? Không thì tôi đi tắm đây.”

Ta giơ tay lên che mặt lại rồi mới nói, “Tôi cũng yêu cậu!” Ta đợi mãi vẫn không thấy An An có động tĩnh gì, bèn tách các ngón tay ra, trộm nhìn An An qua khe hở giữa các ngón. An An có vẻ như không hề ngạc nhiên. 

“Tôi biết.”

Cái gì? 

Chỉ vậy thôi?!

Tuy hơi hụt hẫng nhưng nhớ lại vừa rồi An An chủ động nói ra câu kia, ta vẫn cảm thấy rất ngọt ngào. Thôi, tha cho cậu một lần đó! Dù sao bọn ta đã làm cha, phải chững chạc một chút, sao có thể mong An An nhào qua như lang như hổ rồi thế này thế kia được!

Ta cúi đầu nhìn con trai đã nhắm mắt ngủ trên vai mình, hôn cái trán thơm thơm của nó, nói nhỏ, “Ba ba cũng yêu con.”

“Hì hì.”

“Cười vui dữ! Làm như nghe hiểu những gì ba ba nói không bằng…” Ta lại tiếp tục hôn lên khuôn mặt mềm mềm của Hàn Hàn, còn véo má của bảo bối bé nhỏ.

“Hì hì.”

Con ta siêu đáng yêu!



Thôi chết, hưng phấn quá, véo má con trai tới khóc luôn rồi…

Hết chính văn.