Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín

Chương 11: Đem người trong mưa cất giấu dưới mái hiên




Hắn ta tỏ ra thờ ơ, không quan tâm bước đến chổ cô, đưa tay nâng cằm Lâm Dao lên nhìn cô với ánh mắt vô hồn, giọng vô cảm nói:

- Anh có uy hiếp hay không chút nữa em sẽ biết thôi, giờ em về phòng đi! Hể sau 10 phút, anh sẽ tung ra một tấm ảnh thân mật khác nhau của hai chúng ta.

Hai mắt Lâm Dao long lên sòng sọc, đưa tay lên gạt mạnh tay hắn ra khỏi mặt mình, nhìn anh ta với cái nhìn toé lửa. Nếu anh ta thật sự chơi liều, cô thật sự sẽ mất đi tất cả. Không được, cô không thể để điều đó xảy ra!

- Đừng lòng vòng nữa! Tôi hiểu anh quá rồi mà. Để xem anh muốn quyền hay muốn tiền, tôi đều đồng ý cho anh hết.

- Nếu như anh muốn chiếc ghế giám đốc điều hành của em thì sao? Dù gì thì em cũng trở thành chủ tịch công ty rồi, chiếc ghế đó lại không ai ngồi chi bằng nhường cho anh đi!

Cô mở to mắt ngạc nhiên nhìn anh ta.

- Không thể nào! Trước giờ tôi luôn trao quyền và giao việc cho đúng người. Những người có năng lực sẽ được trao quyền rộng hơn, đảm nhiệm nhiều công việc hơn và giữ vai trò quan trọng với doanh nghiệp. Còn một người chỉ biết ngồi nhưng muốn hướng lợi như anh thì đừng mơ tới!

Anh ta cười lã, nhún vai nhẹ, cổ tay và tay đưa xa ra khỏi thân quay mặt nhìn sang hướng khác nói:

- Nếu vậy thì thôi.

Anh ta lại đút tay vào túi, lấy ra chiếc điện thoại di động của mình. Hắn tỏ vẻ thách thức với những lời mình nói.

- Để anh xem, bây giờ nên đăng tấm hình nào trước, bức đầu tiên phải thật đặc sắc!

Lâm Dao cau mày, nhanh chân bước đến chổ hắn ta đưa tay ra định cướp chiếc điện thoại.

- Đưa đây!

Nhưng Dạ Thiên đã đề phòng từ trước, hắn giơ chiếc điện thoại lên cao, đưa tay ra chặn Lâm Dao lại.

- Sao nào? Em cũng biết sợ hả? Nếu vậy thì đồng ý thoả thuận đi! Anh sẽ xoá ảnh khỏi điện thoại, và không làm khó dễ em nữa!

Lâm Dao nhìn xuống phía bên trái trầm tư suy nghĩ một lúc, đành miễn cưỡng đồng ý:

- Được, tôi đồng ý với anh.

Cô xoè tay ra trước mặt hắn.

- Giờ đưa đây cho tôi!

Anh ta nhếch môi cười khẩy, lùi người ra sau cất điện thoại vào túi nói:

- Em là dân kinh doanh nhưng lại không biết, "Không phải nói miệng là được" à? Tất cả phải thoả thuận trên giấy tờ, giấy trắng mực đen rõ ràng! Khi nào anh nhận được hợp đồng chuyển nhượng rồi tính!

Lâm Dao hạ tay xuống, nhướng một bên mày nhìn hắn với vẻ mặt hoài nghi nói:

- Tôi có thể tin anh chứ?

Hắn nhún vai mỉm cười.

- Tuỳ thôi, em có thể lựa chọn không tin!

Nhìn thấy thái độ ấm ức mà không thể làm gì của Lâm Dao khiến hắn khoái chí cười lớn tiếng, cô nhìn hắn lâu hơn, với cái nhìn thẳng trừng trừng, ánh mắt cô đanh lại và thu nhỏ thể hiện sự căm giận, phẫn nộ trước sự tàn ác và thái độ ngang ngược của gã tình cũ.

Bên dưới siết chặt nắm tay, móng tay cắm sâu vào da thịt cũng không làm cô thấy đau.

Dạ Thiên đút hai tay vào túi quay người rời khỏi phòng, bỏ lại Lâm Dao một mình bên trong. Cô thở dài ngồi xuống ghế, đưa tay đỡ đầu mình nhìn ra ô cửa kín, Lâm Dao không khóc, không buồn, không náo, nhưng chưa chắc tình cảm đã hết, nó như cây gai vậy, tuy không đau thường xuyên nhưng lâu lâu lại khiếng cô âm ỉ.

...o0o...

Do cúi đầu xuống vừa đi vừa cười thầm, khi ra khỏi cửa vô tình va phải vào vai một ai đó, cú va chạm mạnh khiến hắn đau đớn đưa tay ôm lấy vai mình ngẩng đầu nhìn lên, bắt gặp ánh mắt thâm thuý của Phương Viên đang nhìn mình chăm chăm. Hắn ta mở to mắt ngạc nhiên.

- Chủ tịch Phương? Sao anh xuất hiện ở đây?

Phương Viên mỉm cười lấy lệ nhìn vào phòng nói:

- Tôi đến tìm vợ mình không được hả?

Dạ Thiên quay người ra sau nhìn theo ánh mắt anh thấy Lâm Dao đang ngồi thơ thẩn trên ghế, Phương Viên nhướng mày với hắn cử chỉ anh nhận được là cái nhướng mày đáp lại, sau đó không nói gì nữa bỏ đi một mạch.

Anh đi vào trong, nhẹ nhàng đóng cửa lại bước đến chổ Lâm Dao, cô khom người tay đỡ trán mình cúi đầu nhìn xuống bàn.

Nếu không có kết quả thì tại sao không thể buông bỏ? Anh ta không xem cô ra gì, chà đạp lên lòng tự tôn của cô, uy hiếp cô để đạt được mục đích, lợi ích của mình. Cô đang ôm lấy chiếc vỏ rỗng của tình yêu nhưng tại sao không thể buông bỏ?

Cô đắn đo không biết nên thỏa thuận với hắn hay không, sự tra tấn cứ kéo dài như vậy, không bằng cứ lấy hết can đảm đưa ra sự lựa chọn.

Đang tập trung suy nghĩ đột nhiên đâu đó vang lên giọng nói:

- Em cảm thấy thế nào rồi?

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô ngước đầu dậy bắt gặp ánh mắt lo lắng của chồng đang nhìn mình. Phương Viên ngồi xuống cạnh cô.



- Sao anh tới ở đây?

- Anh thấy em đi lâu vậy vẫn chưa thấy về nên thử đi tìm xem sao.

Cô giật mình quay mặt nhìn ra sau rồi lại nhìn anh hỏi:

- Vậy anh đã nghe tất cả rồi?

Phương Viên thật thà gật đầu. Giờ anh mới biết thì ra đây chính là nguyên nhân dù sống cùng nhau đã lâu cô vẫn nhất quyết không mở lòng, vẫn giữ khoảng cách với anh vì trong lòng chưa quên được hình bóng người cũ.

- Đừng buồn! Chẳng qua chỉ là vấp ngã trong cuộc sống thôi, anh tin sau đó em vẫn sẽ lấy hết can đảm trở thành một bản thân tốt hơn, để tìm cuộc sống và tình yêu mới tươi đẹp hơn. Em đừng lo lắng! Anh sẽ không để cậu ta nguy hiếp em nữa!

Cái tôi quá lớn, cô sẵn sàng cự tuyệt sự giúp đỡ này:

- Chuyện này tôi tự giải quyết được, anh không cần nhúng tay vào! Nhưng tôi mong rằng anh giúp tôi giữ kín chuyện này! Đừng nói cho ai biết hết được không?

- Ừm, em cứ tin tưởng vào anh!

Lâm Dao không nói gì, Phương Viên cũng chẳng biết nói gì tiếp theo, anh chỉ ngồi lặng lẽ quan sát cô. Khi một mình cũng không buồn, nhưng khuôn mặt cô đầy uể oải, anh nghĩ "Đại thể hơn mười năm được nâng lên, thoáng cái ngã xuống sẽ thấy rất đau đớn."

- Anh xin lỗi...

Cô quay mặt lại nhìn Phương Viên, ban đầu còn hơi khó hiểu với lời xin lỗi đột ngột này, anh thì có lỗi gì kia chứ?

- Nếu em nói mình có người yêu từ trước, thì anh sẽ tìm cách ngăn cản lại.

Cô mỉm cười ôn nhu lắc đầu nói:

- Không phải lỗi của anh, chúng ta đều không thể tự định đoạt được cuộc sống của mình.

- Nhưng anh thật sự không nở nhìn thấy em buồn như thế.

- Tôi không buồn, nếu không có sự xuất hiện của anh thì đoạn tình cảm này sớm muộn gì cũng dừng lại.

Lâm Dao trải lòng:

- Ban đầu chính là không cam tâm, mọi người đều khuyên tôi nhân nhượng một chút... nhưng cuộc đời là của mình, tôi không muốn tạm bợ.

Phương Viên im lặng nghe cô nói, Lâm Dao nghiêng đầu nhướng mày và giữ nguyên trong chốc lát nhìn anh.

- Tôi cũng biết không cần phải ra sức cứu vãng tình hình, nhưng tôi không thể không vòng qua nó đúng không?

- Vậy em đang định nói với anh là mình đã thật sự quên cậu ta? Thật sự xoá bóng hình cậu ta ra khỏi tâm trí?

Lâm Dao mỉm cười nhẹ rồi lắc đầu nói:

- Sẽ không nhanh như vậy, nhưng tôi buộc bản thân không cần sợ nó! Giống như đối mặt với những vấn đề khác, không thể vòng qua thì chỉ có thể kiên cường chống đỡ thôi, luôn sẽ vượt qua được!

Vừa nói, hai bàn tay cô xoa vào nhau.

- Tôi phát hiện những nổi đau khiến người ta trên bờ vực sụp đổ đều đã kết vảy, dần trở thành áo giáp ứng đối với những cơn sóng trắc trở mới.

Phương Viên nhìn cô chăm chăm, trong lòng không tránh nổi sự cảm phục trước một cô gái nghị lực như Lâm Dao. Hiểu được lúc này cô cần gì, và mang đến cho cô một sự lãng mạn nhẹ nhàng, nhưng đầy tinh tế bằng cánh dang tay ra, ôm cô vào lòng, để cô tựa vào lòng ngực vững chắc của mình, một tay đặt trên eo cô, tay kia nhẹ nhàng vuốt tóc cô nói:

- Nếu em cảm thấy những gì mình đang làm là xứng đáng, vậy hãy nổ lực thực hiện nó!

Dù bị hành động đột ngột này của anh làm giật mình, nhưng cô vẫn thích và ngồi im bất động tựa đầu vào ngực anh, không muốn khán cự, chỉ muốn tận hưởng sự ấm áp mà anh mang đến. Đã từ rất lâu rồi chẳng ai nói với mình những lời động viên, khích lệ tinh thần như này.

- Dù cho thất bại vẫn còn cơ hội làm lại, đừng chùn bước hay gục ngã! Vì như vậy sẽ không đứng dậy được nữa.

Cuộc sống chính là như vậy, cố gắng chưa chắc đã thành công, nhưng không cố gắng chắc chắn sẽ thất bại.

- Ừm, cảm ơn vì những lời khích lệ này, và xin lỗi đã giấu anh chuyện lớn như vậy.

Phương Viên gật đầu, không biết có phải vì hai người ngoài quan hệ giấy tờ ra thì không có tình cảm gì trói buộc nên anh không để tâm đến, hay vì vốn dĩ bản chất bao dung, tấm lòng vị tha quá lớn nên anh khoang dung độ lượng bỏ qua.

- Không sao cả! Ai cũng có bí mật riêng của mình mà, nhưng để quên đi một người không phải điều dễ dàng, em đã vượt qua nó bằng cách nào? Anh thật sự rất hiếu kỳ.

Cô nghiêng người nhìn anh nói:

- Tôi đã quên mất mình vượt qua thế nào rồi, nhưng tôi thật sự rất thù dai đó. Đôi khi sẽ buồn, rất nhiều chuyện đều sẽ lay động trong tâm trí, vẫn khiến tôi cảm thấy không thoải mái.

- Leo núi ngắm biển, đi khắp hang cũng ngõ hẻm, băng qua rất nhiều non sông tươi đẹp, vượt qua rất nhiều chuyến say xe xóc nảy, anh cho rằng em sống rất tốt, ít nhất đặc sắc hơn nhiều so với cuộc sống của anh.

Lâm Dao tò mò hỏi:

- Sao lại nói vậy? Không lẽ cuộc sống của anh không có gì thú vị?

Phương Viên nhoẻ miệng cười nói:



- Một năm có 365 ngày, và ngày nào cũng như nhau thì lấy đâu ra thú vị chứ?

Lâm Dao gật đầu, ngày hôm đó cô đã kể với anh rất nhiều chuyện mà mình chưa từng nói với ai, Phương Viên cũng vậy, đem nổi lòng tâm sự với cô. Anh kể:

- Lúc trẻ anh cũng từng mù quán vào tình yêu như em vậy, thậm chí là rơi nước mắt vì muốn níu giữ cô gái mình yêu.

Nghe xong Lâm Dao cười nhạo anh "Tim thuỷ tinh", Phương Viên chẳng phản bác. Thực ra cả hai người họ đều là những con người lập dị, bị cuộc sống đơn giản trực tiếp tổn thương. Anh như một mảnh thuỷ tinh vỡ vụn trong tình yêu, trải qua thời gian mài giũa mà trở thành viên kim cương hào quang rực rỡ.

O0o

Không gì bằng một buổi tối đầy gió trong một ngày hè oi bức như thế này. Không phải đợi lâu, cô đã thấy hoàng hôn đỏ rực, gió lồng lộng khắp phố phường, mặt trời đã lặn xa, nhưng dải lụa đỏ của mặt trời lặn vẫn còn treo trên trời Tây. Đèn điện sáng trưng dần thay thế ánh mặt trời. Tiếng còi xe, tiếng người và tiếng cười tạo nên một bản giao hưởng của mộy thành phố rộng lớn phồn hoa.

Một ngày làm việc đầy căng thẳng, mệt mỏi đã trôi qua, đây là thời gian nghỉ ngơi, vừa lên quản lý cô chưa nắm rõ được công việc của mình nên thường xuyên phải tăng ca về muộn, ngày nào cũng hơn 23.00 giờ mới về đến nhà, hôm thì 24.00 giờ, khi về nhà mọi người đã ngủ cả rồi. Cửa nhà chỉ chốt hờ, An Thu ngày nào cũng dặn cô khi nào đi làm về thì gọi con bé ra mở cửa, nhưng trễ rồi sợ phá giấc ngủ, trong nhà ngoài Phương Viên ra thì chỉ có cô bé này là tốt với cô nhất, nên cô không nở làm khó cô bé tự mình mở cửa vào nhà rồi đóng cửa lại.

Sợ làm ồn, Lâm Dao cúi người xuống cỡi giày cao gót ra rồi cầm chúng và túi sách đi nhón nhén lên lầu, về phòng ngủ, cô mở cửa nhẹ nhàng vì nghĩ Phương Viên đã ngủ rồi, vừa mở ra ánh sáng phòng làm chá mắt cô, Phương Viên vẫn ngồi trên giường vắt chân làm việc với bộ đồ ngủ lụa xanh navy. Lâm Dao đóng cửa lại, Phương Viên do quá tập trung làm việc nên không để ý tới sự xuất hiện của cô. Lâm Dao đặt đôi giày cao gót xuống sàn, cầm túi xách bước đến chổ anh.

- Trễ vậy rồi sao còn chưa ngủ?

Phương Viên ngước đầu nhìn Lâm Dao, anh hơi giật mình nhẹ.

- Em về khi nào vậy?

- Mới về thôi, anh xem gì tập trung tới tôi về cũng không hay nữa?

Cô ngồi xuống giường đối diện với anh, khoảnh cách không xa, anh bật người ngồi thẳng dậy, gấp laptop lại.

- Không có gì.

Lâm Dao vô tình nhìn trúng tấm thiệp mời của công ty An Nhiên trên bàn nên hỏi anh:

- Trần Quốc Thành cũng mời anh đến tham dự lễ khai trương hả?

Anh nhìn cô với vẻ dương dương đắc ý, tự hào nói:

- Em nói vậy là sao? Anh cũng là doanh nhân tiêu biểu của năm đó!

Lâm Dao bật cười, bàn tay không nghe lời vô thức chạm vào góc trong đùi của anh. Dù xảy ra thường xuyên nhưng Phương Viên vẫn chưa quen với chuyện này. Khi cô nói chuyện với anh đều thích đụng chạm vào các nơi như: Ngực, vai, tay, má, cứ mỗi lần như vậy lại làm anh không thở nổi, trong lòng rất thích rất muốn như không nói.

- Tôi chỉ ngạc nhiên chút về sự trùng hợp này, anh cần gì làm quá như vậy chứ? Đâu phải tôi chưa từng nghe qua danh tiếng của anh.

- Có gì mà em phải ngạc nhiên?

Cô nhướng mày nhìn anh, nhưng diễn ra trong khoảng vài giây, kèm theo đó là động tác nghiêng đầu.

- Anh không thấy kỳ lạ hả?

Anh nhìn xuống phía bên trái trầm tư, suy nghĩ.

- Hừm...

Anh quay đầu lại nhìn cô trả lời:

- Không có.

Lâm Dao bật cười giải thích:

- Anh nghĩ xem! Chúng ta chẳng phải là hai vợ chồng hay sao? Nếu có mời chỉ cần mời một người và ghi là "Hai vợ chồng chủ tịch Phương" thôi chứ! Cần gì mời riêng như vậy?

Phương Viên sau khi nghe cô giải thích xong cuối cùng mới phát giác ra, chuyện này đúng là kỳ lạ. Anh suy đoán:

- Cũng có thể Trần Quốc Thành này muốn thu lợi từ hai bên, vừa lấy được một số tiền không nhỏ từ em lại vừa lấy được một khoảng tiền khác từ anh.

Lâm Dao nghe xong liền bật cười không dứt ra được, cô đưa tay lên che miệng không nghĩ tài suy đoán của anh lại tài tình như thế.

- Anh nhìn Trần Quốc Thành đi! Anh ta giống người thiếu tiền hả?

Phương Viên đột ngột giơ ngón tay lên nói to khẳng định:

- Vậy chỉ còn một nguyên nhân nữa thôi!

Cô cố gắng nhịn cười lắng nghe anh nói.

- Là gì?

- Chính là vì anh ta quá giàu, tiền tiêu không hết nên mới vun tiên vào đống thiệp mời.

Lâm Dao lại nhoẻ miệng cười, nụ cười cô như nắng vậy, khiến người ta say đắm mỗi khi nhìn thấy. Không biết vì anh dí dỏm hài hước hay sao, nhưng mỗi lần ở cạnh anh, cô đều cảm thấy thoải mái. Khi ở bên cạnh anh, cô cảm thấy không phải cảnh giác hay đề phòng quá mức.

Và quan trọng hơn cả cô được là chính mình trong mối quan hệ này, không cần tỏ ra khó gần và lạnh lùng như mọi khi. Cô có thể thoải mái nói ra suy nghĩ của mình, đưa ra những quan điểm khác biệt, để mặt mộc hay xõa tóc, bởi cô biết anh sẽ không đánh giá chỉ vì cô đang sống đúng con người của mình.