Em À, Mình Yêu Nhau Vào Tháng Chín

Chương 32: Người nghiêm túc, giặt giũ nấu cơm đều mang theo hào quang




Phương Điền từ trên cầu than bước xuống, bỏ một tay vào túi áo vừa đi vừa nói:

- Có chuyện gì để mai nói không được hả? Con dâu mới về phải để nó nghỉ ngơi chứ!

An Diệp nhìn chồng mình hậm hực nói:

- Tôi đã nói trước lúc nó đi rồi, nếu một khi bước ra khỏi đây, thì không còn là người họ Phương nữa, giờ nó có tư cách gì mà quay lại. Hơn nữa mình chỉ có một đứa con trai này thôi, cứ tưởng cưới vợ về thì nó sẽ được chăm sóc tốt...

Bà liếc nhìn Lâm Dao, vẻ mặt hậm hực, có bực tức, khó chịu trong lòng mà không thể nói ra, không thể làm gì được, giọng nói khinh bỉ:

- Ai ngờ lại cưới phải một cô thiên kim không biết làm gì, nấu cơm thì bữa nhão bữa sống, rữa chén thì rớt lên rớt xuống, ăn uống phải đợi chồng nấu, coi có người vợ nào như nó không?

Phương Viên lên tiếng thay vợ mình:

- Cái đó là con tự nguyện!

An Diệp chỉ tay về phía anh nhìn chồng mình nói:

- Đó, lúc nào cũng đứng về phía con nhỏ này mà chống đối em, trước kia nó rất ngoan ngoãn cũng rất nghe lời, từ ngày nhỏ này bước chân vào nhà này không một ngày bình yên, em phải đuổi con sao chổi này ra khỏi đây, anh đừng hùa theo con trai mà cản em!

Phương Điền không nói gì, chỉ chăm chú lắng nghe vợ nói, sau đó trầm ngâm nhìn Lâm Dao, dù từ đầu đến cuối không nghe cô nói một lời, nhưng chịu khó quan sát vẻ mặt, cử chỉ ông cũng biết cô đã cố gắng kìm nén rất nhiều.

- Mẹ! Sao có thể nói cô ấy nặng lời như vậy?

- Nếu thực sự những lời đó khiến nó tổn thương thì sẽ không mặt dày đứng ở đây rồi.

Ánh mắt cả hai chạm nhau, Lâm Dao nhìn mẹ chồng với cái nhìn tóe lửa. Lúc này Phương Điền mới lên tiếng phân giải:

- Nếu Phương Viên đã chấp nhận thì chúng ta lấy quyền gì phản đối?

An Diệp tức giận nhìn chồng mình, còn nghĩ ông sẽ nói giúp mình khuyên bảo đứa con trai này, nhưng xem ra hai người họ đã bị Lâm Dao tẩy não rồi.

- Anh cũng đón hùa theo nó chống đối em?

- Anh không theo ai cả, chỉ nói ra suy nghĩ của mình thôi, Phương Viên 40 tuổi rồi, có suy nghĩ độc lập của mình, có thể nhận định được cái nào là tốt là xấu, em nên ủng hộ nó chứ không phải là ra hết sức ngăn cản!

Những lời Phương Điền nói như khóa miệng An Diệp, khiến bà á khẩu không biết nói gì, những gì chồng nói khiến bà phải suy nghĩ nhiều. Con trai bà không phải là đứa trẻ mới lớn, anh sống gần một nửa đời người rồi đương nhiên sẽ tự biết cái gì tốt cho bản thân và khách quan nhìn nhận mọi thứ, không cần mẹ lúc nào cũng ở bên chỉ bảo từng chút.

Ông bước đến chổ Lâm Dao mỉm cười ôn nhu với cô.

- Con dâu! Để con chịu ấm ức rồi!

Lâm Dao mím môi, cúi đầu xuống đất không nhìn ông.

- Con không sao!

- Có cha ở đây, bà ấy sẽ không gây khó dễ cho con nữa đâu!

Ông nhìn Phương Viên, tay chỉ về phía cô, chân bước về phía vợ mình.

- Đưa vợ con lên phòng nghỉ ngơi trước đi! Cha có chuyện cần nói với mẹ con.

Anh gật đầu, lập tức bước đến chổ cô, một tay kéo vali, một tay dìu cô lên lầu.

- Đi em!

Phương Điền đứng chắp tay sau lưng dõi theo hai người họ cho đến khi khuất bóng, An Diệp thở dài bước đến ghế ngồi xuống, mắt tùy tiện nhìn về một hướng, miệng nói lẩy:

- Riết cái nhà này từ lớn tới nhỏ đều không xem lời nói tôi ra gì.

Phương Điền mím môi bước đến ngồi cạnh vợ, khoác tay lên vai bà, nhẹ nhàng ôm trọn vào lòng.

- Giận anh hả?

- Tôi nào dám.

Ông bật cười, vô định nhìn về phía trước nói:

- Anh không muốn chia rẽ chúng nó, mặc dù có chút không thích đứa con dâu này lắm, nhưng biết sao được... Con trai mình thích mà?

Ông ấy bắt đầu nhìn sang trái nhớ lại những thời gian trước.

- Lúc trước chúng ta thường đau đầu vì tính phong lưu của nó, nhưng từ khi con bé này xuất hiện như khóa chân nó, chắc em không để ý, Phương Viên nhà mình đã yêu cô gái đó rồi.

Bà giật mình, rời khỏi vòng tay chồng, hai mắt mở to nhìn ông.

- Cái gì?

- Em sao bất ngờ như vậy? Hai người sống chung một nhà, lửa gần rơm lâu ngày cũng...

Bà tức giận to tiếng:

- Em không đồng ý!

Ông lo lắng nhìn lên lầu rồi nhìn xung quanh, đặt tay trước miệng ra hiệu với vợ.



- Suỵt, lỡ chúng nó nghe thấy thì sao?

- Tôi còn muốn chúng nghe hết đây.

Ông vuốt lưng xoa dịu cơn giận của mình.

- Thôi thôi! Được rồi! Nói anh nghe sao em không đồng ý?

- Cô ta gã cho Phương Viên chỉ vì tiền của nó thôi, tôi đang sợ con trai mình khổ, khi tình yêu quá sâu đậm bỗng dưng hụt hẫng đến tận cùng.

Ông bật cười chỉ tay về phía bà.

- Hahaaa, phàm là người ai lại chẳng ham hư vinh chứ, hơn nữa anh không tin con trai mình không thành công chiếm được trái tim băng giá của con dâu.

Vợ ông bất ngờ:

- Vậy cuối cùng ông muốn tác hợp cho chúng?

- Còn không phải sao? Anh không muốn quan hệ này đơn giản là một cuộc hôn nhân chính trị, anh muốn chúng sống cùng nhau như hai vợ chồng thật sự!

- Em vẫn không đồng ý.

Quyết lòng giữ nguyên ý nghĩ ban đầu, năn nỉ hoài không nghe, Phương Điền tức mình không giải thích chỉ mỉm cười ôn hòa với vợ.

- Rồi thời gian sẽ cho em thấy những mặt tốt của đứa con dâu này!

- Hừ...

......o0o......

Thành phố bộc lộ bầu trời trong xanh sau cơn mưa lớn tối qua, đầu tuần ánh nắng thêm tươi đẹp như mang lại cho con người thêm năng lượng, sức sống, khiến người ta ngay cả ngủ nướng cũng không nỡ.

Phương Viên trở mình vài lần liền thức giấc, còn hơi hé mở, lim dim đôi mắt nhìn lên trần nhà, quay đầu qua thấy Lâm Dao bên cạnh vẫn say giấc nồng, chắc có lẽ vì đã có tuổi nên khó vào giấc cũng nhanh tĩnh, ngủ nghỉ không được bao nhiêu. Anh nhẹ nhàng ngồi dậy cố gắng không tạo ra tiếng động mạnh. Điều đầu tiên khi thức dậy là mở hết cửa sổ của căn phòng, nghênh đón hơn thở mới.

Quần áo tối qua của Lâm Dao và anh chưa kịp giặt vẫn nằm ngỗng ngang trong sọt, kéo rèm cửa để ánh nắng chiếu vào, những bộ quần áo đó cũng ngay lập tức rực rỡ, nhiễm lên hương vị của nắng.

Phương Viên cúi người xuống ôm chiếc sọt đi thẳng vào phòng tắm, Lâm Dao bên giường đột nhiên thức giấc, cô giả vờ mình vẫn còn ngủ để quan sát chồng, thường ngày nếu sống chung giờ này cô vẫn còn ngủ, phải thêm một giờ nữa mới thức dậy chào ngày mới. Trong lòng lúc nào cũng tò mò chồng dậy sớm để làm gì, cô thấy anh cho hết quần áo dơ vào máy giặt sau đó khởi động máy rồi quay qua súc miệng.

An Diệp vừa hay đi qua phòng, thấy anh lủi thủi trong phòng tắm một mình bà bước vào trong, vừa đi vừa liếc mắt nhìn cô đang ngủ trên giường, vẻ mặt bà khó chịu hơn khi thấy anh đang làm những việc mà đáng ra phải do phụ nữ làm.

- Con đang làm gì vậy?

Anh giật mình quay ra sau nhìn mẹ rồi lén lút nhìn ra ngoài xem vợ có bị bà đánh thức không.

- Mẹ à! Nói nhỏ thôi! Lâm Dao đang ngủ!

Bà tức giận:

- Cái gì cũng Lâm Dao, Lâm Dao, Lâm Dao, thế mẹ là cái gì? Có ai đời mà vợ thì ngủ thẳng cẳng để chồng làm mấy việc này không?

Bà cau mày rướn người lại gần hỏi con trai mình:

- Mẹ hỏi thật có bao giờ con thấy thiệt thòi cho bản thân mình không?

Anh bật cười trả lời:

- Con chỉ có thể nói với mẹ mình của hiện tại có thể tổng kết bằng bốn từ "Vui vẻ, hạnh phúc".

- Những cái chuyện này mà con xem là hạnh phúc đó hả?

- Đương nhiên, đó đều là những chuyện trong tầm tay, con có thể làm được, giặt giũ nấu ăn dọn dẹp nhà cửa không liên quan đến hoàn cảnh, không liên quan đến tiền! Càng không liên quan tới việc con là đàn ông hay đàn bà.

- Chậc, nhưng con làm vậy mọi người bên ngoài biết được sẽ nói sao đây? Thân là ông chủ lớn nhưng vẫn thức sớm lo lắng quần áo, cơm nước cho vợ.

Anh xem những điều này là việc bình thường, nên không cần mẹ phải thấu hiểu mình, lúc trước cứ hể bà có thành kiến thì vội vàng giải thích cho bà hiểu tại sao mình phải làm vậy, nhưng giờ đây anh trở nên bình tĩnh hơn trước sự phản đối và tư tưởng cũ xưa của mẹ, dần dần đơn giản, dần dần điềm đạm.

- Nếu như con không phải một ông chủ lớn thì sao? Không ai chăm sóc con, con tự phải chăm sóc tốt bản thân, chăm sóc tốt dạ dày của mình, trái tim con sẽ có sức lực để sống cuộc sống mà mình muốn.

Bà bị những quan điểm của anh làm thay đổi suy nghĩ:

- Nói mãi không được thôi thì muốn làm gì thì làm! Miễn con hạnh phúc vui vẻ là được rồi.

Bà mang tâm trạng uất ức rời đi, lúc nào nhắc đến những chuyện này anh đều biện lý do này nguyên nhân kia, chẳng bao giờ tiếp thu ý kiến của mẹ, lần này bà đã chán đến mức không biết nói gì nữa rồi.

......o0o......

Mẹ chồng vừa rời đi một lúc, Lâm Dao quyết định ngồi dậy bước đến tủ soạn quần áo chuẩn bị đi làm, Phương Viên bước từ phòng tắm ra với chiếc áo sơ mi xám tro và quần âu đen sọc trắng, hai người bốn mắt nhìn nhau, anh bắt chuyện trước:

- Em dậy sớm vậy?

Cô đưa tay ra sau xoa gáy, mắt nhìn sang phải, cử chỉ thiếu tự nhiên, cô muốn giấu chuyện mình giả vờ ngủ không muốn anh phát hiện nên biện ra một lý do:

- À... ừ... Tối qua ngủ sớm nên thức sớm thôi hơ hơ.

Anh không nghi ngờ gì, dành cho cô sự tin tưởng tuyệt đối.

- Vậy em tắm đi! Anh xuống chuẩn bị bữa sáng!



Cô gật đầu nhanh chóng đi vào phòng tắm, anh xoay người lại nhìn theo bóng lưng cô mỉm cười, ánh mắt va phải sọt đồ vừa giặt xong, suýt nữa quên mất anh bước đến cạnh máy giặt khom người xuống đem ra sân thượng phơi.

Sau khi vệ sinh cá nhân, tắm rửa thay đồ xong cô bước ra thấy chồng mình đang xếp chăn gối gọn gàng lại giường, quần áo cũng được treo ngăn nắp trên giá ngoài sân thượng. Cô nhớ lại những lời chồng và mẹ chồng khi nảy vừa nói, khóe miệng vô thức phiếm cười, chính vì những suy nghĩ hiểu chuyện đó của anh khiến cô không thấy áp lực với chuyện gia đình, thế là cô ấy luôn có một ngôi nhà ấm áp, mỗi ngày đều mặc quần áo sạch sẽ, ngủ trên chiếc giường ngăn nắp gọn gàng, một cảm giác an toàn trỗi dậy từ tận đáy lòng cô.

Vừa bước đến chổ anh cô vừa thắc mắc hỏi:

- Nhà có giúp việc sao vẫn phải tự làm những việc này? Cứ để cho con Thu nó làm! Anh cần gì phí thời gian còn chuốc thêm mệt mỏi vào người?

Anh chỉ cười xòa, ngẩng đầu lên nhìn cô dừng động tác lại không giải thích nhiều.

- Tiện tay nên anh làm thôi, hơn nữa em xem nhà mình rộng biết bao, con bé có rất nhiều việc phải làm, không nhàng rỗi như em nghĩ, nên cái gì làm được anh sẽ giúp.

Nói xong anh tiếp tục dọn giường, hôm nay cô chủ động bước đến làm cùng anh, chính ông chồng này giúp cô nhận ra giấc ngủ yên tĩnh mang lại giá trị nhan sắc có thể tiếp tục liều mạng với cuộc sống, một căn phòng ngủ sạch sẽ thoáng mát sẽ khiến nội tâm sung túc, mà nội tâm sung túc chính là tài hoa thiết thực nhất.

Phương Viên ngạc nhiên khi thấy hành động lạ này của vợ mình, anh ấy chợt đứng hình mất mấy giây.

- Em đang làm gì vậy?

Vừa mỉm cười vừa nói:

- Giúp đỡ anh đó, không phải ban đầu đã bàn nhau công việc nhà chia đôi hả?

Anh chống hông nhìn vợ mình chăm chăm, miệng cứ mãi cười không dứt.

- Hơ, có thật là vì lời hứa hay vì nguyên do khác?

Cô bất lực với sự đa nghi của ông chồng này, nếu không làm thì sợ mẹ chồng nói chuyện gì cũng giao phó cho chồng, bản thân thì ra ngoài bay lắc, còn đụng tay vào dọn dẹp thì chồng nghi này nghi kia, cuộc sống cô quá khó khăn mà.

- Nếu em sống trong một căn phòng bừa bộn, thì có thể có bao nhiêu giá trị nhan sắc và tài hoa chân chính để liều mạng?

Anh trầm trồ nhìn vợ mình, không ngờ có ngày cô cũng nói được những câu này.

- Ồ, anh tò mò sao em có thể nhận ra những giá trị cuộc sống này nhanh đến vậy.

- Chính nhờ vào anh đó.

Anh kinh ngạc chỉ tay vào người mình tròn mắt nhìn cô.

- Anh?

- Chính anh cho tôi nhận ra sống bừa bãi mới là tổn thất lớn nhất của một đời người.

Nhờ vào anh mà cô học được cách tận hưởng nhịp thở, trân trọng từng bữa cơm gia đình, giảm thiểu số lần ăn thức ăn nhanh tổn hại đến sức khỏe, từ khi gặp anh cuộc sống, sinh hoạt cô đã được nâng cấp, mỗi ngày cô trải qua đều rất ý nghĩa.

Phương Viên bật cười toe toét, anh bước lại gần cô không kiềm chế được mà đưa hai tay lên xoa má cô khen ngợi:

- Ô quao! Em cho anh nhìn thấy một Lâm Dao mới đó ha.

Được chồng tán dương trong lòng rất vui, nhưng cô vẫn muốn kiềm chế sự vui sướng đó lại, nên giả vờ gạt tay anh ra nói:

- Nè! Buông tay ra, có gì lạ mà anh khích tới vậy?

- Haha, sao không vui, vợ chồng xa cách một thời gian rồi, vừa về nhà em đã giúp anh san sẻ việc nhà chỉ riêng những việc này thôi đã khiến anh rất vui.

Cô nhìn chăm chăm vào khóe miệng anh, giờ mới để ý không chỉ người đàn ông này có nụ cười đẹp, bên má trái còn có một má lúm đồng tiền nhỏ, mỗi khi anh nở nụ cười đều khiến cô say đắm ngây ngất không thể rời mắt.

10 lần hết 7 lần, nói chuyện với cô không bao giờ là anh ấy không cười, trừ những lúc nghiêm túc. Nụ cười thường trực luôn nở trên môi, một người có nụ cười "Trường tồn vĩnh cửu" trên nét mặt cũng phảng phất nụ cười. Dường như chẳng bao giờ anh ấy gặp phải nghịch cảnh, đau buồn, bất bình trên cõi đời nên mới có thể cười vui như vậy.

Lâm Dao hiếu kỳ hỏi:

- Sao lúc nào anh cũng cười mãi vậy?

Nụ cười trên khóe miệng anh cứng đờ như muốn tắt nghiệm.

- Cuộc sống này nhiều điều thú vị đến vậy ư?

Anh buông tay khỏi má cô, đưa tay sờ sống mũi, mím môi nhìn xuống giải thích.

- Làm một người vui vẻ không phải tốt sao?

- Nhưng cứ cười hoài như thế thì chẳng giống người trưởng thành chút nào.

Anh lại ngẩng đầu lên nhìn cô bật cười to.

- Hhaaa, một người cả ngày không có lấy nụ cười như em mới là không bình thường ấy, con người ai cũng có cảm xúc, chỉ là ở người trưởng thành giỏi kìm nén thôi.

Cô nghiêng đầu ngây ngô hỏi:

- Sao anh không kìm nén?

Anh không suy nghĩ đã trực tiếp trả lời:

- Anh muốn là chính bản thân mình! Không muốn chứng tỏ với người khác điều gì cả. Hơn nữa anh muốn lúc nào cũng mang lại năng lượng tích cực cho em!

Phương Viên thường phải tiếp giao với rất nhiều người, trong công việc, cuộc sống hàng ngày. Nhưng không phải ai anh cũng có thể nở một nụ cười trìu mến và thân thiện như vậy. Anh chỉ muốn dành điều đó cho người mà anh thực sự yêu.