Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 20: Lạ lùng




Lạ lùng.

Ở bên nhau một cách lạ lùng.

Cuộc sống lạ lùng.

Cuộc đời lạ lùng.

Lạ lùng, anh và em.

—Tô Tử Quân.

————————-

Tô Tử Quân vội tới bàn tiệc ấy, mấy người đó vẫn đang ăn, song lại chẳng có lấy một khuôn mặt quen thuộc nào. Ôn Tâm Di sẽ dẫn Tô Diệc Mân đi đâu đây? Nhưng chẳng mấy chốc, cô đã bắt đầu thoải mái hơn. Với tính cách ấy, hẳn là Tô Diệc Mân sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.

Cô tìm một góc hơi khuất, cầm một ly rượu vang, nhấp từng chút một.

Tô Diệc Mân và Ôn Tâm Di cùng vào thang máy, Ôn Tâm Di liền quan sát Tô Diệc Mân. Khi Ôn Tâm Di ấn nút tầng 38, Tô Diệc Mân nheo mắt lại, nhưng không nói gì.

Ra khỏi thang máy, Tô Diệc Mân không đi theo cô ta. “Em chắc chắn là Tử Quân ở đây chứ?”

Ôn Tâm Di nhìn khuôn mặt anh nhuốm màu đỏ bừng, thản nhiên nói: “Đương nhiên. Nếu không, anh nghĩ em dẫn anh tới đây làm gì?”

Tô Diệc Mân đi theo, Ôn Tâm Di dùng thẻ quẹt cửa, khi Tô Diệc Mân vừa mới bước vào, cô ta đóng cửa ngay lập tức.

“Em làm gì…” Anh vừa dứt lời, cả người Ôn Tâm Di đã sáp đến. “Cơ thể anh đã sốt sình sịch rồi chứ.” Cô ta khẽ cười, ôm Tô Diệc Mân chặt hơn.

Tô Diệc Mân đẩy Ôn Tâm Di, nhưng Ôn Tâm Di lại dính càng chặt. Tay cô ta vươn vào từ phần eo anh, sau đó trượt dưới ngực anh. “Đừng nói với em là bây giờ anh không muốn.”

Anh cảm thấy cơ thể mình như bốc hỏa, anh muốn đẩy cô ta ra, nhưng cảm giác nóng rực trong cơ thể thiêu đốt khiến toàn thân anh bủn rủn. Ôn Tâm Di càng chẳng hề kiêng dè gì, cô ta cởi áo vest giúp anh, sau đó nhón chân hôn lên mặt anh.

Tô Diệc Mân cảm thấy bây giờ cổ họng mình khô khốc, anh vẫn chưa rõ bây giờ đang làm sao, anh đưa tay ôm cô ta. Anh vuốt tóc cô ta, mũi ngửi thấy một mùi hương xa lạ. Đúng lúc này, anh lại một lần nữa đẩy mạnh Ôn Tâm Di.

Anh thở hồng hộc, Ôn Tâm Di bị đẩy thì hơi loạng choạng. Khuôn mặt cô ta hiện lên vẻ hờn dỗi, tuy rằng sắc đêm đã cho cô ta một lớp che phủ tuyệt vời. Cô ta nghe thấy tiếng thở hồng hộc của anh, liền cởi đồ của mình bằng mấy động tác. Cô ta lại một lần nữa quấn lấy cơ thể Tô Diệc Mân, cô ta cầm tay anh chạm vào người mình. “Bây giờ, anh cần em.”

Tô Diệc Mân trở tay túm lấy tay Ôn Tâm Di, sau đó đẩy cô ta vào tường. Tay anh nắm lấy cằm cô ta. “Cách xa tôi ra.” Anh nghiến răng nghiến lợi.

Ôn Tâm Di vừa đánh vừa túm, cô ta cười một cách không cam tâm. “Để em đoán xem nào, không phải là anh có vấn đề gì chứ?”

Vừa dứt lời, tay cô ta đã sờ xuống phần dưới người anh, anh túm tay cô ta lại. “Nếu cô muốn tay cô tàn phế thì cứ tiếp tục.”

Ôn Tâm Di tức điên người. “Tại sao, rõ ràng anh đã có phản ứng, rốt cuộc em có chỗ nào không tốt?”



Lần này, Tô Diệc Mân mặc kệ cô ta, nương theo đèn báo hiệu mà bật đèn lên. Anh chẳng buồn nhìn cô ta, đi thẳng vào phòng vệ sinh, sau đó gần như chẳng mảy may do dự mà mở vòi nước, vốc thẳng dòng nước lạnh vào mặt mình. Anh thở hồng hộc, hồng hộc, qua một lúc, anh đứng trước gương, nhìn mình trong đó. Anh đưa tay lau qua mặt mình, ánh mắt anh ánh lên tia phẫn nộ, sau đó vào giây tiếp theo, cảm xúc này không còn sót lại gì.

Tô Diệc Mân đi ra khỏi phòng vệ sinh, Ôn Tâm Di vẫn nhếch nhác ngồi đó. Tô Diệc Mân nhìn cô ta. “Vừa nãy tôi có chỗ nào mạo phạm thì mong cô lượng thứ.”

Anh nói xong liền đi mở cửa.

Ôn Tâm Di không biết đã đập thứ gì, cô ta tức tới mức gào rống lên: “Tô Diệc Mân, rốt cuộc anh có phải là đàn ông không?”

“Chuyện này cô thật sự không có cơ hội trải nghiệm rồi.” Nói xong, anh dứt khoát đóng cửa lại.

Ôn Tâm Di vẫn không ngừng đập đồ ở đó, sau đó bắt đầu gào khóc.

Tô Diệc Mân xoa vai, cảm thấy đau đầu. Anh uống rượu biết bao nhiêu lần, cũng chẳng nghĩ về thứ thuốc này, xem ra sau này phải chú ý tới rượu mà mình uống rồi, coi như đã nhận được một bài học.


Vừa vào thang máy, anh đã dựa vào bức tường kim loại kia, như thật sự hơi mệt.

Anh ra khỏi thang máy, lúc này khách khứa đã ăn cơm xong và đang tụ tập lại trò chuyện, một vài người khác thì vẫn đang uống rượu. Anh chào hỏi qua quýt một vài người, đôi mắt tìm kiếm bóng dáng nên xuất hiện kia.

Tô Tử Quân đang muốn hỏi loại rượu vang này để ở đâu thì bị Tô Diệc Mân đuổi kịp. “Muốn chạy đi đâu?”

“Chạy? Em có thể chạy đi đâu được?”

“Cũng đúng.” Anh đi qua nắm lấy tay cô. “Vừa nãy tại sao lại rời khỏi vị trí của mình?”

Tô Tử Quân nhíu mày. “Vào phòng vệ sinh không được chắc?”

“Thế à?” Tô Diệc Mân cười. “Thế sao đi lâu thế?”

“Ngay cả chuyện này mà anh cũng muốn quản à!” Cô rút tay mình ra. “Anh nên biết là em có vô số cái cớ.”

Tô Diệc Mân lắc đầu, nhìn Ôn Như Kiều và Tô Giải Phong vẫn đang chào hỏi mọi người. “Mình đi thôi!”

Tô Tử Quân đã muốn rời đi từ lâu, nhưng lại sợ… Nếu anh đã đề nghị thì cũng không thể trách cô được. “Được.”

Chỉ là khi đến bãi đỗ xe, khác với thường lệ, Tô Diệc Mân lại bảo Tô Tử Quân lái xe. Tuy cảm thấy thắc mắc nhưng Tô Tử Quân cũng không nói gì.

Có điều, lúc xuống xe, rõ ràng Tô Diệc Mân hơi chệnh choạng. Tô Tử Quân nhìn anh. “Sao thế?”

Tô Diệc Mân lắc đầu.

Nhưng Tô Tử Quân lại cười, cuối cùng cũng cảm thấy lòng cân bằng hơn rồi, anh cũng chẳng phải người không gì không thể, uống nhiều rượu như thế cũng sẽ bị ảnh hưởng.


“Em cười gì?”

“Thực ra, anh say rồi chứ gì?”

Tô Tử Quân khóa xe lại, cảm thấy tâm trạng mình rõ ràng đã trở nên tốt hơn. Cô đi phía trước, anh đi theo sau, cô luôn cảm thấy có gì đó sai sai, bấy giờ mới nhớ ra, trước đây luôn là cô đi theo anh, luôn nhìn bóng lưng anh, lúc này cô thật sự hơi không quen.

Ra khỏi thang máy, cô cầm chìa khóa mở cửa.

Tay vừa mới bật đèn lên, cơ thể đã rơi vào vòng ôm của anh. Anh đè mạnh cô lên cửa, sau đó hôn cô, giở trò xấu kéo xé quần áo cô.

“Anh muốn làm gì?”

“Anh tưởng anh đã bày tỏ rõ ràng lắm rồi, xem ra vẫn chưa đủ.”

Anh tụt lễ phục của cô xuống cánh tay, bộ lễ phục lụa mềm mại rơi thẳng xuống đất. Tay anh du ngoạn trước ngực cô, có vẻ anh cảm thấy chiếc áo lót rất vướng víu, đang suy nghĩ xem nên nhẫn nại cởi nó ra hay cứ xé rách luôn.

“Anh tỉnh táo chứ?” Giọng của Tô Tử Quân hơi run rẩy.

Không cần suy nghĩ nữa, cứ thế xé rách áo lót của cô. Anh sáp tới cắn một miếng. “Em đã nói là anh say rồi mà.”

Động tác của anh hơi gấp gáp, khiến cô đau đớn.

Tay cô vừa mới chạm vào làn da anh thì gần như bị thiêu cháy vì sức nóng trên người anh. Cô lập tức thu tay về. “Đừng ở đây.”

Tô Diệc Mân chẳng để ý đến cô, gần như đã quyết định phải giày vò cô. Tay anh du ngoạn khắp cơ thể cô, như không muốn bỏ qua chút xíu chút xiu nào.

Giọng cô đứt quãng. “Xin anh… đừng ở đây.”


Lần này, anh đã nghe thấy. Anh khựng lại, sau đó bế cô lên, tức tốc đi vào phòng. Anh đặt cô lên giường, cởi quần áo bằng mấy động tác rồi phủ lên. Anh hôn cô, từ đầu tới chân, như một thương nhân đang cân đo hàng hóa.

Cô thở hổn hển. “Anh ủ mưu lâu rồi hả?”

“Em cứ nghĩ thế trong lúc này đi, dù sao em…” Anh không nói tiếp mà dùng hành động để bày tỏ.

Đó là lần thứ hai anh chạm vào cô, động tác của anh bức thiết mà mãnh liệt. Điều này khiến Tô Tử Quân bỗng hoài nghi, người này rốt cuộc là loài nào biến thành? Rõ ràng lúc trong thang máy anh vẫn tỏ ra bình thản. Cô nghĩ sao thì cũng hỏi vậy. Còn Tô Diệc Mân cũng coi như cho cô một đáp án thành thực: “Trong thang máy có camera, thông thường, phòng bảo vệ có người 24/7.”

Tô Tử Quân nghiến răng nghiến lợi. “Ý anh là nếu không có camera, anh sẽ…”

Cô không nói tiếp được nữa, nhưng Tô Diệc Mân đã cười khẽ.

Chân trời vừa lóe lên tia sáng đầu tiên, anh lật người phủ lên người cô. “Dù sao cũng không ngủ được, vậy thì làm chút chuyện có ý nghĩa nhé.”


“Sao thể lực anh lại tốt vậy?”

“Không phải em luôn cảm thấy anh không phải người đấy sao? Vậy anh làm chút chuyện để chứng minh cho quan điểm của em.”

“Biến thái.”

“Quá khen.”

……

Giấc này ngủ một mạch đến trưa, lúc tỉnh dậy, Tô Tử Quân mới phát hiện chẳng rõ từ lúc nào mình đã coi ngực anh thành chiếc gối. Cô nheo mắt, lúc này ánh sáng vừa khéo chiếu lên mặt anh, cô hơi ngẩn ngơ. Cô khẽ cử động, anh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy.

Hai người, thực sự cứ vậy ư?

Đây chính là cuộc sống mà cô hằng mong đợi ư?

Lúc này, tâm trí cô đã trở nên tỉnh táo. Biểu hiện của Tô Diệc Mân ngày hôm qua không bình thường, tuy anh không nói gì, nhưng cô cũng gần như có thể đoán chắc anh đã uống phải thứ không nên uống. Đúng là khó cho anh khi có thể nín nhịn lâu đến vậy. Nhưng nếu anh đã không nói thì cô cũng không muốn hỏi.

Sau khi cô rửa mặt, anh cũng đã dậy.

Cô vào bếp, anh ngồi trên sofa trong phòng khách, còn che miệng ngáp một cái.

Anh như vậy, chân thực đến thế. Điều đó khiến Tô Tử Quân càng cảm thấy hư vô. Anh như vậy, là người mà lòng cô nhận định ư?

Không nghĩ nhiều thêm nữa, đi nấu cơm trưa.

Cô nhìn điệu bộ ăn cơm của anh như một người đang chờ bị xét xử, nhưng sự chờ mong của cô chẳng nhận được bất cứ lời hồi đáp nào. Tô Diệc Mân không buồn có thêm lấy một biểu cảm.

“Hương vị thế nào?”

Tô Diệc Mân chỉ nhìn cô một cái ẩn ý, chỉ một ánh mắt như thế, Tô Tử Quân cảm thấy còn tổn thương hơn những lời chê bai của anh. Ngay cả dũng khí lên tiếng cũng chẳng còn nữa.

Lúc thu dọn bát đũa, cô tự khinh bỉ mình, rõ ràng Tô Diệc Mân chẳng nói gì, tại sao mình phải thiếu tự tin như thế chứ?

Nghĩ vậy, động tác của cô hơi thái quá, bát rơi xuống đất, phát ra tiếng vang lanh lảnh.

Tô Diệc Mân bước vội vào, nét mặt mau chóng thay đổi, nhướng mày. “Tự đền đi.”

Tô Tử Quân thở dài, ngồi xổm xuống nhặt mảnh vỡ, đột nhiên ngẩng phắt đầu. “Bát này là em mua mà.”

Nhưng Tô Diệc Mân đã sớm ra khỏi phòng bếp, chẳng thấy bóng dáng đâu nữa.