Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 38: Là ai gảy sợi dây đàn




Tịch dương đẹp vô ngần, chỉ vì gần hoàng hôn.

Tôi vẫn luôn cho rằng đây là câu buồn thương nhất.

Song nghe thấy Từ Chí Ma nói: “Tôi tìm người bạn duy nhất của tâm hồn tôi giữa biển người mênh mông, được, là may mắn của tôi, không được, là số mệnh của tôi, chỉ thế mà thôi.”

Sau đó, tôi nghe thấy âm thanh trong lòng mình.

Nó đang không ngừng gào thét.

—Tô Tử Quân.

————————-

Sức khỏe của Tô Giải Phong hồi phục rất nhanh, bởi vậy Tô Tử Quân cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Thím Đường cũng nấu rất nhiều món ăn ngon để bù đắp lại những món “chay” mà họ ăn mãi khoảng thời gian gần đây. Thím Đường bận bịu trong bếp, Tô Tử Quân đứng bên cạnh xem.

“Ơ kìa cô chủ của tôi ơi, cô ra ngoài đi thì hơn. Ở đây khói dầu lắm!” Thím Đường kêu la.

Tô Tử Quân cứ đứng đó không nhúc nhích. “Cháu xem thím nấu ăn, học lỏm tí mà!”

Thím Đường lắc đầu. “Cô như thế cậu chủ sẽ đau lòng đấy.”

Tô Tử Quân cười. “Nếu thức ăn cháu nấu mà ngon được như thím thì anh ấy sẽ vui đến mức đau lòng ấy chứ.”

Thím Đường không đuổi cô nữa, chỉ lẩm bẩm gì đó. Tô Tử Quân nhìn thím với vẻ thắc mắc, im lặng. Lúc này, Tô Diệc Mân trở về, đến phòng bếp, kéo Tô Tử Quân ra ngoài. “Thím Đường nấu cơm, em ở đó gây rối làm gì?”

Cô toan phản bác thì anh đã lại hỏi: “Bố vẫn khỏe chứ!”

Cô gật đầu. “Tình hình bây giờ khá ổn. Bác sĩ cũng nói bố hồi phục rất nhanh. Qua hai hôm là có thể giống như người thường rồi.” Cô kéo tay anh. “Lúc nói chuyện với bố phải tự nhiên chút, có vẻ bố rất không thích chúng mình dỗ dành bố như bệnh nhân.”



“Biết rồi.” Anh nhìn đầu ngón tay cô, xinh đẹp và mảnh mai. “Đã bao lâu em không chơi đàn rồi?”

“Hử?”

“Vậy thì đi hoài niệm chút.” Anh kéo cô lên phòng sách trên tầng hai. Từ sau khi mỗi người họ đều lên đại học, tất cả nhạc cụ đều được để ở đây. Chỗ này giống như nơi lưu giữ tuổi thơ của họ hơn.

Đàn piano không bám bụi, ngày nào thím Đường cũng lau chùi. Tô Tử Quân ngồi trước đàn, ngón tay trượt trên phím đàn. Anh dựa vào một bên, hai tay khoanh trước ngực, khóe miệng cong lên nụ cười nhẹ. Anh nhắm mắt lại, tâm trí quay về ngày hè ấy. Anh chơi bóng ở trường về, sau đó nghe thấy tiếng đàn du dương truyền đến tai mình. Anh đứng ở cửa, nhìn cô thiếu nữ đưa ngón tay nhảy múa trên phím đàn, chơi ra một giai điệu thư thái.

Anh mở mắt, nhìn mái tóc cô vờn múa, tâm trạng như cũng được quét trôi để trở nên sáng rõ. Anh đi tới phía sau cô, ngón tay vươn ra từ vai cô. Hai đôi tay, bốn bàn tay, cùng lướt trên phím đàn. Một phím đàn hai người chơi phát ra những nốt nhạc tuyệt đẹp.


Cuối cùng, ngón tay anh đứng yên trên phím đàn. Cô cũng duy trì tư thế này.

Tay anh chậm rãi thu về, khẽ khàng vuốt tóc cô. Anh gác cằm lên đầu cô, hai tay ôm lấy cô. “Tử Quân.”

“Dạ?”

“Tử Quân.”

“Dạ.”

“Anh muốn cứ mãi gọi tên em như vậy.” Và em cũng luôn luôn đáp lại anh như lúc này.

Cô cười khẽ, quay đầu lại. “Hôm nay anh sao thế?”

Anh lắc đầu, nắm tay cô. “Nếu, anh nói là nếu có một ngày, em phát hiện mọi thứ bên cạnh đều chỉ là trò lừa bịp, em sẽ làm thế nào?”

“Trò lừa bịp?” Tô Tử Quân đứng dậy, nhìn thẳng vào anh.

Anh nắm lấy tay cô. “Đã nói là nếu rồi mà còn coi là thật. Xuống ăn cơm thôi.”


Tô Diệc Mân kéo cô, nhưng cảm xúc vẫn cuộn trào vì vẻ tổn thương xẹt qua đôi mắt cô vừa rồi.

Bữa cơm này rất yên bình, nhưng chỉ là yên bình mặt ngoài.

Tô Giải Phong hỏi câu nào, Tô Diệc Mân đáp câu đó, anh nói về tình hình công ty rất nhẹ nhàng. Còn Ôn Như Kiều ở một bên ăn mà rất sảng khoái, nghe giọng điệu nhẹ nhàng của Tô Diệc Mân, bà ta bỗng cảm thấy thương xót cho Tô Giải Phong.

Ôn Như Lôi hoàn toàn vạch rõ ranh giới với Thiên Khải, mua lại một nửa Lâm Thủy Sơn Trang, nói với bên ngoài là không muốn khiến Viễn Thần chịu thiệt, nhưng hễ ai biết để ý sắc mặt đều có thể hiểu ông ta đang biến tướng vạch rõ ranh giới với Viễn Thần. Ngay cả nhà họ Ôn cũng không muốn hợp tác với Viễn Thần, có thể tưởng tượng tình hình hoạt động hiện giờ của Viễn Thần có vấn đề lớn thế nào. Một vài người ôm thái độ chờ xem cũng mau chóng liệt Viễn Thần vào danh sách đen. Nhưng hễ nhận cuộc điện thoại từ Viễn Thần thì đều trả lời là giám đốc không có mặt. Còn mấy dự án trong tay Viễn Thần cũng đều xuất hiện vấn đề hoặc lớn hoặc nhỏ, rất nhiều công nhân cũng gây chuyện, tình hình rất không lạc quan.

Nhưng tất cả, Tô Diệc Mân đều không muốn để Tô Giải Phong biết.

Quan hệ giữa nhà họ Ôn và nhà họ Tô, bề ngoài thì có vẻ đã hết. Chỉ là tình hình như vậy hơi châm chọc. Một cặp mẹ con đều lấy người nhà họ Tô, còn hai gia đình bây giờ lại ầm ĩ như vậy. Bỗng chốc, thế giới bên ngoài có nhiều ý kiến khác nhau.

Viễn Thần lại một lần nữa lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng.

Tô Tử Quân gắp thức ăn cho họ. “Ăn nhiều chút.”

Ôn Như Kiều nhìn Tô Tử Quân, đôi mắt cô càng ngày càng đẹp.

“Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều một chút.”


Ôn Như Kiều gật đầu. “Tình hình học hành bây giờ thế nào?”

Tô Tử Quân tỏ ra đau đầu. “Mẹ đừng hỏi nữa. Con sợ nhất là mọi người hỏi về vấn đề này.”

Tô Giải Phong cũng cười. “Bây giờ đâu phải hồi trung học cần xem thành tích nữa. Tử Quân xuất sắc như thế chắc chắn không kém đâu.”

Tô Tử Quân cười khan, cô có mấy cân mấy lạng bản thân cô vẫn biết rõ.


Buổi tối về đến phòng, Tô Diệc Mân tắm trong phòng tắm, còn Tô Tử Quân đứng trên ban công. Ánh mắt cô trong veo, cơn gió nhẹ thổi bay mái tóc cô. Nhưng cõi lòng cô lại vô cùng mơ hồ. Cả tâm trí cô đều là câu nói “em phát hiện mọi thứ bên cạnh đều chỉ là trò lừa bịp” của Tô Diệc Mân. Cô muốn hỏi anh có tham gia vào nhóm những người tạo ra trò lừa bịp này hay không, nhưng dù thế nào cô cũng không hỏi được thành lời.

Tô Diệc Mân đi ra liền phát hiện cô đứng đó, như có thể biến mất bất cứ lúc nào. Anh hoảng hồn, lập tức đi qua ôm cô. “Gió to thế này, sao vẫn đứng đây?”

“Thì hóng gió chút thôi, để mình có thể tỉnh táo hơn chút.”

Cô xoay người về trong phòng.

Tô Diệc Mân luôn cảm thấy mấy hôm nay cô là lạ, nhưng lại không nói ra được. Anh ghét thứ cảm giác xa lạ mãi mãi không biết cô đang nghĩ gì này, như thể anh mãi mãi không nắm bắt được cô vậy.

Anh đi qua ôm lấy cô, sau đó hôn cô, tay đã nhanh một bước cởi bỏ dây thắt trên bộ đồ ngủ của cô.

Cô kéo tay anh. “Hôm nay, đừng, được không?”

Anh dừng động tác, nhìn cô, cằm hếch lên, tỏ ý bảo cô nói ra một lý do có thể thuyết phục anh.

Cô nhíu khuôn mặt nhỏ nhắn lại, nói không thành lời. Anh hừ một tiếng, dường như rất hài lòng với dáng vẻ của cô hiện giờ, hai tay ôm lấy cô, tiếp tục hôn cô. Cô thở dài một hơi, chỉ đành thuận theo đưa tay ôm anh. Nhận được hồi đáp, rõ ràng anh đã được cổ vũ, sau khi cởi đồ ngủ của cô liền đẩy cô lên giường, ấn cơ thể cũng đã cởi bỏ và ném bộ đồ ngủ sang một bên của anh lên người cô.

“Nhẹ chút.” Cô khẽ giọng nói bên tai anh, song anh lại như không biết, động tác vẫn mãnh liệt như cũ.

Cô cuống cuồng đến độ hơi muốn khóc, đưa tay sờ bụng mình.

Cuối cùng anh đã nhận ra sự bất thường của cô, vội vã làm xong chuyện, sau đó ôm cô vào lòng mình. “Sao thế?” Ngón tay anh lướt qua khóe mắt cô, lau đi những giọt nước mắt đó.

Một tay cô nắm chặt ga giường, lòng lại đau như trời rung đất chuyển. Cuối cùng, cô cất tiếng: “Em không sao.”

Anh ôm chặt cô, hơi áy náy. “Lần sau anh nhất định sẽ kiềm chế bản thân.” Anh sờ mặt cô, trên đó vẫn còn vệt nước mắt. “Thật sự đau lắm à?”

Cô nhắm mắt, không nói gì nữa.