Em, Anh Và Chúng Ta

Chương 4: Câu chuyện của người khác




Tôi từng nghĩ tôi muốn lấy người như thế nào.

Hồi cấp Hai, tôi cảm thấy lớp kế bên có một cậu trai mang phong cách thư sinh đeo kính rất ổn.

Hồi cấp Ba, tôi cảm thấy cậu trai lăn xả trên sân bóng rổ rất ổn.

Hồi đại học, tôi cảm thấy chàng trai văn nghệ rất ổn.

Trong những cái “rất ổn” ấy, tôi xót xa phát hiện, thì ra họ đều chỉ là một phần nào đó của một người.

—Tô Tử Quân.

————————-

Có một điều Ôn Như Kiều vẫn nói đúng, đó là cuộc sống của Tô Tử Quân rất tẻ nhạt. Thực ra, cô cũng thấy rất khó hiểu, cho dù cô không phải con gái ruột của Ôn Như Kiều, nhưng bao nhiêu năm nay bà cũng coi như nuôi mình trưởng thành, thậm chí lúc kết hôn còn dẫn mình tới nhà họ Tô. Ôn Như Kiều đối xử với cô cũng rất tốt, nhưng cô vẫn cảm thấy có một khoảng cách vô hình. Cô nghĩ rất lâu mới phát hiện, thì ra khoảng cách ấy đến từ việc Ôn Như Kiều gần như không đánh mắng cô, cũng không quá quan tâm cô, còn cô thì giống như một cái cây, vào một khoảnh khắc nào đó, cô có cảm giác như mình chẳng hề tồn tại.

Hứng thú và sở thích duy nhất của cô chính là cùng đánh mạt chược với mấy phu nhân nhà giàu. Trong nhóm người này, chỉ nhìn thái độ của họ, Tô Tử Quân đã biết, thân phận của Bùi Sơ Ảnh là hiển hách nhất. Cho dù là xã hội thượng lưu thì cũng xem thân phận và bối cảnh của một người. Dẫu những phu nhân nhà giàu này xoay người liền xem thường nói chẳng qua chỉ là câu chuyện về một cô bé Lọ Lem may mắn, nhưng trước mặt Bùi Sơ Ảnh, điều họ nói nhiều nhất vẫn là khen ngợi.

Tô Tử Quân quan sát Bùi Sơ Ảnh, cô gái trông nhẹ nhàng yếu đuối này cũng coi như may mắn, cô nhớ tới câu nói “Đàn ông tốt một lòng một dạ đều xuất thân từ nhà họ Cố” thường lan truyền trong giới này quả là chẳng hề sai. Dù là Cố Vân Tu hay Cố Diễn Trạch đều là đàn ông tốt được công nhận, đối xử với vợ có thể nói là chỉ sợ không hái hết trăng sao trên trời xuống.

“Thiển Y, cậu về lúc nào thế?” Bùi Sơ Ảnh nhìn Thẩm Thiển Y vừa tiến vào.

Tô Tử Quân nhìn nét mặt họ, xem ra hôm nay thật sự náo nhiệt rồi đây.

“Về hai tuần, sau đó lại quay về Mỹ.” Thẩm Thiển Y đi qua, bụng nhô lên rõ ràng.

“Ai kia nhà cậu thật sự nỡ để cậu ra ngoài cơ à.” Nghe không rõ là giọng điệu hâm mộ hay ghen tị.

Tô Tử Quân cũng chỉ cười cùng họ, sau đó đánh quân bài trong tay. Cô thích mình lúc thế này. Người đánh bài giỏi nhất chắc chắn là một nhà toán học, ở đây Tô Tử Quân có thể làm gì tùy theo ý mình, chỉ cần cô muốn thắng thì sẽ không có chuyện không nắm chắc được.

“Em tới chơi đi này!” Lý phu nhân thua nhiều nhất chủ động bảo Thẩm Thiển Y ngồi xuống.

Tô Tử Quân không khách sáo chút nào, lần này khiến cho mấy vị ở đây phải dốc hết hầu bao.

Ngược lại, Bùi Sơ Ảnh không sốt ruột, chỉ nhìn Thẩm Thiển Y rồi nói đùa: “Nên bảo chồng cậu đến trị Tử Quân nhỉ, xem cô ấy còn dám oai phong ở đây như vậy không.”

“Tớ cũng chỉ thắng nhỏ thôi.” Tô Tử Quân cùng cười.

Thẩm Thiển Y cũng hé miệng cười khẽ. “Anh ấy không tới đâu, đúng kiểu gọi là đàn ông tốt không đấu với phụ nữ đấy.”

Lòng Tô Tử Quân hơi chùng xuống. Cô phát hiện, có lẽ trước kia mình thật sự sai rồi, cô gái có khí chất của tầng lớp trên này thì ra không phải chiếc gối thêu hoa. Lại chơi thêm mấy ván, mọi người cũng tan cuộc.

Thấy hai người đến sau này đều không định rời đi, Tô Tử Quân liền đề nghị đi mua sắm ở trung tâm thương mại, dù sao cũng đang chán.

Vì Thẩm Thiển Y, ba người đều đi rất chậm.

“Lần này định về bao lâu?” Tô Tử Quân tìm chuyện để nói.

“Tuần sau sẽ về Mỹ, dù sao chuyện làm ăn bên đó cũng cần Tử Thịnh đích thân lo liệu.” Giọng nói của Thẩm Thiển Y dịu dàng, cũng coi như phối hợp tuyệt đối với khí chất của cô ấy.

Tô Tử Quân còn muốn hỏi thêm, nhưng Thẩm Thiển Y lại nhận một cuộc điện thoại.

Không lâu sau, Lạc Tử Thịnh đích thân chạy tới, anh hơi lo lắng. “Sao không nói tiếng nào đã chạy ra ngoài rồi hả?” Lời nói trách cứ, nhưng lo lắng lại chiếm phần nhiều.

Tô Tử Quân và Bùi Sơ Ảnh đưa mắt nhìn nhau, đều cảm thấy mình nên tan biến.



“Em chỉ ra ngoài dạo chút thôi mà.” Thẩm Thiển Y cúi đầu.

Lạc Tử Thịnh thở dài, lúc này dường như mới phát hiện Tô Tử Quân và Bùi Sơ Ảnh, bèn thản nhiên nói: “Làm phiền các em rồi.”

Tô Tử Quân lắc đầu. “Đâu có, em thích chơi bài với phu nhân nhà anh lắm đấy!”

Thẩm Thiển Y cười rộ. “Đó là bởi cậu quá biết tính toán, khiến tớ hôm nay chỉ còn thừa mỗi tiền gọi xe thôi.”

Lạc Tử Thịnh nhướng mày. “Ồ? Hôm nào xin chỉ dạy nhé.”

“Chẳng dám nhận đâu ạ.” Tô Tử Quân nào dám so tài với người đàn ông này, nghe nói trên bàn chơi bài anh ta chưa từng thua.

Lạc Tử Thịnh nói vu vơ mấy câu với hai người, sau đó khoác tay Thẩm Thiển Y tới một cửa hàng quần áo trẻ em.

Tô Tử Quân nhìn bóng lưng họ thì hơi thất thần. Lúc này Bùi Sơ Ảnh cũng nhận được điện thoại, nhưng cô ấy không nói gì. Bấy giờ Tô Tử Quân mới quan sát Bùi Sơ Ảnh một lần nữa, cô vốn cho rằng cô ấy cũng chỉ là một người đẹp bình hoa, bây giờ lại cảm thấy người đẹp này còn thêm phần tốt bụng, thật ra chỉ cần cô ấy mở miệng bảo chồng cô ấy đến đón, Tô Tử Quân cũng sẽ không giữ cô ấy lại. Nhưng Bùi Sơ Ảnh lại lo cô một mình ở đây sẽ không dễ chịu, vì thế vẫn đi dạo trung tâm thương mại với cô cả buổi chiều.

Cho đến sau khi Bùi Sơ Ảnh rời đi, Tô Tử Quân nhìn di động của mình, lúc này cô mới sực nhớ ra, từ trước tới giờ Tô Diệc Mân đều không gọi điện đến những lúc thế này.


Cũng không vội vã trở về, lúc đi qua một cửa hàng, cô dừng bước chân.

Qua ô cửa kính, Lạc Tử Thịnh hồ hởi cầm một bộ quần áo nho nhỏ, sau đó đỡ Thẩm Thiển Y đang đứng sang một bên ngồi. Mỗi lần chọn được bộ nào ưng ý, anh đều chạy đến bên cạnh Thẩm Thiển Y hỏi ý kiến cô ấy. Anh chạy tới chạy lui, căn bản không giống chuyện mà một người đàn ông chín chắn trưởng thành sẽ làm, nhưng hình ảnh đó lại hài hòa và tốt đẹp vô ngần. Quá mức tốt đẹp, khẽ gảy lên sợi dây đàn trong lòng Tô Tử Quân.

Cô có thể hiểu được ánh mắt vừa rồi của Lạc Tử Thịnh, ánh mắt đó ngoại trừ vẻ căng thẳng còn chứa cả sự lo lắng. Dù sao Tô Tử Quân cũng là người duy nhất từng chứng kiến mối tình của Lạc Tử Thịnh và Hạ Tư Linh. Trình độ cao của cô trên bàn mạt chược, ít nhiều là nhờ hồi đó được Lạc Tử Thịnh chỉ dạy.

Nhưng vào giây phút này, cô cảm thấy khi ấy Hạ Tư Linh lựa chọn buông bỏ là quyết định chính xác nhất.

Mọi người đều nói Hạ Tư Linh là một đoạn quá khứ của Lạc Tử Thịnh, nhưng ai có thể hiểu được, khi ấy họ đã cùng nhau trải qua những chuyện gì. Những trải nghiệm khó quên như vậy, chỉ đổi lấy một câu “xin lỗi” sau đó là lãng quên. Cô vẫn nghĩ, sinh mệnh của hai người có thể nối liền với nhau đến mức ấy thì nhất định chính là tình yêu. Song việc làm của Lạc Tử Thịnh bây giờ lại nói cho cô biết, đó không phải tình yêu, dù rằng lúc ở Mỹ Lạc Tử Thịnh đối xử với Hạ Tư Linh cũng rất tốt, nhưng trong mắt anh chưa bao giờ toát ra cảm xúc như vậy.

Với một mối tình vô vọng, có thể dứt ra thì hãy dứt ra.

Đây là điều mà tình yêu của Hạ Tư Linh và Lý Giai Tinh đã dạy cho cô: khi đặt tất cả vào một người, kết quả chỉ có một, vĩnh viễn không có nơi để cựa mình.

Thật ra, tình yêu cũng là một trận cá cược, ai yêu trước, người đó chính là kẻ thua.

Tô Tử Quân hẹn Hạ Tư Linh ra quán bar, tiếng người ồn ào, lúc trong tâm trạng riêng nào đó, cô thích nơi phức tạp thế này, con người phức tạp, âm thanh phức tạp. Tốt nhất là cả thế giới đều trộn lẫn lộn vào nhau.

“Hôm nay sao có thời gian hẹn chị ra thế?” Hạ Tư Linh nhìn Tô Tử Quân. “Giờ này rồi còn chưa về, không sợ anh chồng đó của cô hung ác trừng phạt cô à?”

Tô Tử Quân quắc mắt nhìn cô ấy. “Em đã hy sinh thời gian như vậy rồi mà chị còn trưng ra vẻ mặt này.”

“Vậy gọi chị ra làm gì?”

“Biết em đã gặp ai không?”

“Gặp ma.” Hạ Tư Linh cáu kỉnh nói.

“Lạc Tử Thịnh.”

“…”

“Còn cả cô vợ tiên nữ của anh ta nữa.”

“À, thế à?”


Tô Tử Quân giữ chặt Hạ Tư Linh một phen. “Giả vờ giống lắm. Bây giờ chị muốn làm gì nhất?”

“Chị muốn làm chuyện này nhất.” Hạ Tư Linh cầm một điếu thuốc rồi châm lửa. “Muốn một điếu không.”

“Không nhập hội với người sa sút tinh thần đâu.” Tô Tử Quân từ chối.

Hạ Tư Linh khẽ cười. “Thời gian rồi sẽ trôi qua, sớm hay muộn đều phải đối mặt. Chị dốc sức yêu người đó, cũng cực lực bị thương. Người ta nói tình yêu là thứ không có đạo lý nhất trên thế giới này, nhưng chỉ những người đã từng trải qua mới biết, những lời đó rốt cuộc đau đến thế nào.”

Tô Tử Quân thở dài. “Chị bây giờ…”

“Chị biết em muốn nói gì. Thật ra chị cũng không đơn thuần, chị cũng muốn làm vật hy sinh vì công ty của chị. Kỳ thực, điều chị để tâm nhất không phải sự thật là anh ấy không yêu chị, mà là cách anh ấy chia tay chị. Em biết không, anh ấy cho chị một tờ chi phiếu, anh ấy dùng tiền để bỏ chị, trong lòng anh ấy chị chính là tờ nhãn mác giá cả, cuối cùng chỉ dùng tiền là phủi xa được.”

“Tư Linh.” Tô Tử Quân ôm chặt cô ấy.

“Chị không sao, thật sự không sao đâu.” Hạ Tư Linh cười nhẹ với Tô Tử Quân. “Có những thứ tình cảm giống như khối u, lớn dần từng ngày, một ngày nào đó cần cắt bỏ, tuy rất đau, nhưng để tiếp tục sống thì cần phải phẫu thuật.”

“Vậy chị khỏi hẳn chưa?”

Hạ Tư Linh không trả lời, chỉ nhìn Tô Tử Quân. “Em là người thông minh như thế, có lúc chị sẽ thấy sợ. Khi em nhìn thấy chị thất bại, nhìn thấy Giai Tinh ngậm bồ hòn làm ngọt, em sẽ lựa chọn tình cảm của mình thế nào. Còn nhớ hồi ấy khi thầy hướng dẫn nhắc tới cô em khóa dưới là em, thầy ấy luôn nói em là người có tinh thần phản tỉnh nhất. Không biết trong chuyện tình cảm có phải cũng giống vậy hay không.”

Tô Tử Quân không trả lời câu hỏi của Hạ Tư Linh, cô luôn vô thức tránh vấn đề này. Hai người chơi ở quán bar đến rất muộn, vừa hát vừa nhảy, nhưng khi Tô Tử Quân vào nhà vệ sinh, chuyện đầu tiên cô làm là lấy di động ra. Trên đó không hiển thị một cuộc gọi nhỡ nào.

Cô thở dài, cảm thấy đột nhiên thiếu đi thứ gì đó.

Về đến sàn nhảy, Hạ Tư Linh nhìn Tô Tử Quân. “Đã mười giờ rồi, em xác định sẽ tiếp tục hả?”

“Ừm.” Cô thản nhiên gật đầu. “Chị có vẻ mặt gì vậy?”

“Chẳng hiểu em luôn, nếu đã lựa chọn cuộc hôn nhân đó thì cứ sống vậy đi! Giai Tinh cũng sống rất tốt đấy còn gì! Sống được là được.”

“Chẳng lẽ đây chính là mục tiêu kén chồng của chị sau này?”

“Biết bản chất của hôn nhân là gì không?”

“Rửa tai lắng nghe.”


“Hai bên nam nữ xây dựng một mối quan hệ sống chung trong thời gian dài dựa trên cơ sở bình đẳng và tự do, đây là giải nghĩa của pháp luật, đến cuối cùng không phải vì sống chung hay sao? Tìm ai mà không được chứ!”

Bấy giờ Tô Tử Quân thật sự nở nụ cười. “Đủ bản chất đấy nhỉ.”

“Nói về chuyện của em nhé! Dạo này chồng em thế nào?”

“Thì vậy thôi!”

“Em đúng là chủ hội trốn tránh điển hình mà. Chuyện của người khác em đều có thể phán đoán rõ ràng nên làm thế nào mới có thể giảm mức tổn thương xuống thấp nhất, nhưng vừa gặp phải chuyện của bản thân em thì em lại chẳng nhìn rõ gì cả.”

“Vậy chị nói xem chuyện của em nên nhìn rõ thế nào?”

“Ít nhất, em nên hiểu tại sao Tô Diệc Mân lại lấy em chứ!”

Chuyện hợp tác giữa Thiên Khải và Viễn Thần nhờ có mối quan hệ giữa Ôn Như Kiều và Tô Giải Phong mà cũng coi như hòa hợp, nhưng Tô Diệc Mân về nước liền tiếp nhận Viễn Thần, điều đó khiến mối quan hệ giữa hai bên sản sinh một sự thay đổi vi diệu. Hơn nữa, đến bây giờ Viễn Thần cũng vẫn ở trong tay Tô Giải Phong, cho dù tỏ rõ Tô Diệc Mân là người thừa kế duy nhất nhưng Tô Diệc Mân cũng không phải người kiểm soát công ty tuyệt đối. Ngoài ra, Ôn Như Kiều có 5% cổ phần của Viễn Thần, khi ấy Tô Diệc Mân nhất định sẽ bị quản chế. Đó cũng là lý do tại sao hồi ấy Tô Tử Quân nghĩ rằng kết hôn là dự định của hai người kia, chí ít thì chuyện này sẽ khiến mối quan hệ giữa Thiên Khải và Viễn Thần trở thành phương thức tốt nhất và cũng ngắn nhất. Nhưng chuyện kết hôn lại do Tô Diệc Mân tự đề cập, dùng một cuộc hôn nhân đổi lấy nguồn cung cấp vốn từ Thiên Khải, đó cũng là tiền vốn của công trình đầu tiên mà Tô Diệc Mân lấy được.

Tô Diệc Mân cũng coi như thông minh, không chỉ giải quyết mối nguy về mặt tài chính mà còn khiến Ôn Như Kiều vẫn luôn có sự phòng bị với mình buông lỏng, ngay cả người cha vẫn luôn trách móc anh cũng không can thiệp vào chuyện này. Tin rằng mọi người đều hiểu rõ trong lòng, đây là một chuyện đôi bên cùng có lợi.


Tô Tử Quân xoay người nhìn Hạ Tư Linh. “Chị đang nhắc nhở em điều gì?”

“Em thông thái như thế, chắc chắn biết chị đang nói gì.” Hạ Tư Linh thở dài. “Chị đã kém cỏi đến vậy, chẳng lẽ em còn muốn học chị hay sao.”

“Phải ha, chẳng có tấm gương tốt nào cả. Với lại, Tô Diệc Mân đâu phải Lâm Trạch, ngay cả cơ hội học tập Giai Tinh em cũng chẳng có.”

“Có vẻ Tô Diệc Mân và Tưởng Nhã Đình qua lại rất thân thiết.” Sau hồi lâu, Hạ Tư Linh mới nói.

“Đây đâu phải chuyện ngày một ngày hai.”

Thấy nét mặt Tô Tử Quân không có bất cứ thay đổi nào, Hạ Tư Linh mới nói: “Chị vốn nghĩ Tô Diệc Mân sẽ lấy Tưởng Nhã Đình, dẫu sao thực lực của Tưởng Thị cũng bày sờ sờ ra đó, nhất định sẽ có lợi với Tô Diệc Mân. Vả lại, quan hệ giữa Tô Diệc Mân và Tưởng Nhã Đình thân thiết, thời gian cũng coi như dài, đâu biết vào thời khắc cuối cùng cậu ta lại đặt em lên bàn cân.”

“Đó là vì chị không hiểu về mối quan hệ giữa Tưởng Thị và Viễn Thần. Tưởng Thị vẫn luôn ngầm đối đầu với Viễn Thần, chuyện địch tổn thất tám trăm ta tổn thất một nghìn cũng làm chẳng ít, cho dù Tô Diệc Mân thật sự có suy nghĩ đó thì dượng chắc chắn sẽ không đồng ý. Việc gì anh ấy phải tự chuốc phiền vào người. Nhưng anh ấy lôi em vào vũng nước bẩn này thì lại khác. Vừa có thể chuyển dời tầm mắt của mọi người lại vừa có thể giữ chân mẹ em và dượng.”

“Em gọi thế nghe rõ là lạ.”

“Vậy chị nghe thấy Tô Diệc Mân gọi mẹ em là dì thì chị mới cảm thấy thật sự lạ lùng. Hơn nữa em cũng chỉ gọi vậy bên ngoài thôi chứ ở nhà em nào dám?”

“Cho nên, ở một mặt nào đó, vợ chồng em vẫn rất xứng đôi.”

Tô Tử Quân liếc nhìn cô ấy, không nói gì thêm, lại uống mấy cốc, nhảy trong sàn một lúc rồi mới tạm biệt nhau.

Cô vừa về tới nhà thì đã bị chấm sáng trong phòng khách thu hút. Lúc nãy ở dưới lầu, cô cố ý nhìn một cái, phát hiện tất cả đèn đều không bật. Cô vốn tưởng anh chưa về hoặc anh đã ngủ, song lại không ngờ anh đang hút thuốc trong bóng tối.

Cô bật đèn, xung quanh sáng lên trong thoáng chốc, anh hơi không thích ứng được nên nheo mắt, sau đó mới ngước mắt nhìn cô.

Cô tưởng anh sẽ lên tiếng hỏi cô điều gì, song chẳng ngờ anh chỉ nhìn cô một cái rồi tiếp tục động tác vừa rồi.

“Sao không bật đèn?” Cô nói trước.

Anh lại nhìn cô một cái. “Em đã bật đấy rồi còn gì?”

Cô thoáng bực bội, sau đó đi vào nhà. Lúc đi ngang qua người anh, anh đột ngột nói: “Em có muốn hút một điếu không?”

Cô nhíu mày. “Xin lỗi, em không hút thuốc.”

Anh cười. “Vậy hả? Nhớ lại cảm giác cũng không tệ.”

Cô không rõ ý trong lời anh nói, do đã uống chút rượu nên đầu rõ ràng hơi váng vất. Cô mặc kệ anh, tự vào phòng lấy quần áo đi tắm.

Khi nước dội lên người, lúc này cô đã hơi tỉnh táo. Hình như bắt đầu từ hôm anh nói muốn có con, anh liền không hút thuốc nữa. Cô vốn không cố ý nghĩ tới điều này, nhưng lúc dọn phòng, nhìn thấy gạt tàn trống không, cô mới hiểu, câu nói đó của anh không phải một câu nói đùa. Chỉ là, ngay cả bản thân cô cũng không rõ, cô bài xích điều đó theo bản năng.

Lúc đi ra, anh đã nằm trên giường, mắt nhắm chặt. Cô hơi khó hiểu, nửa đêm nửa hôm anh không ngủ, sau khi cô trở về anh cũng không nói gì. Đây đúng là một giống loài thần kỳ, cô mãi mãi chẳng thể nào đoán được rốt cuộc anh đang nghĩ gì, cho dù bây giờ anh ngủ bên cạnh cô. Đây chính là cái gọi là “đồng sàng dị mộng” chăng?

Người rõ ràng ở ngay bên cạnh, song trái tim lại ở cuối chân trời.

Cô nằm bên cạnh anh, sau đó tắt đèn. Cô quay lưng lại với anh, anh không có động tĩnh gì, như thể đã ngủ từ lâu. Cô nhíu mày, hơi khó hiểu, rốt cục cuộc hôn nhân này là gì.

Nếu anh thật sự muốn có con thì tại sao chỉ nói một câu đơn giản?

Vẫn là không đủ xem trọng nhỉ.

Cô cảm thấy mình vẫn nhỏ nhen, trái tim không đủ rộng lượng, hoặc là nói còn xa mới thản nhiên và bình tĩnh như trong tưởng tượng của mình. Nếu không, hôm nay cô sẽ không có thứ cảm xúc này, cũng sẽ không làm ra hành vi mà ngay cả bản thân mình cũng chẳng dám tin.