Em, Anh Và Cô Ấy

Chương 14: Anh 2




“Con gái tôi bắt đầu trốn tránh không muốn về nhà cùng tôi nữa, mỗi lần tôi sang đón nó đều lấy cớ để ở lại với mẹ nó. Tôi giận lắm, dù sao chúng tôi cũng chia tay trong hoà bình, cô ta lại tiêm nhiễm vào đầu con tôi điều gì để nó ghét bố.”

“Không đón được con, tôi buồn bực trong lòng. Vậy mà cô vợ á hậu của tôi biết chẳng đón được con còn giống như vui mừng. Cậu nói xem?”

Nói gì được? Đấy là chuyện nhà bạn, tôi nào có tư cách tham gia.

“Hôm trước vợ cũ của tôi xông vào tận nhà đánh cô vợ á hậu của tôi. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy lồng lộn lên như vậy, tôi bị dọa đến chẳng dám can ngăn.”

Tôi bật cười nhận xét: “Anh hèn quá.”

Bạn tôi gật gù, cười hùa theo: “Phải! Tôi hèn quá. Vợ cũ của tôi ngay cả khi phát hiện tôi ngoại tình, ngay cả khi tôi đề nghị ly hôn cũng chẳng hề máy mắt lấy một cái. Cậu nói xem điều gì khiến cô ấy đột ngột phát điên lên như vậy?”

Tôi hỏi: “Điều gì?”

Bạn tôi trả lời: “Hoá ra con gái tôi vẫn giấu chuyện bị mẹ kế đánh, nó sợ mẹ nó lo lắng. Mãi đến khi vợ cũ thấy con gái tôi cứ trốn sang ở cùng bố mãi, bắt đầu gặng hỏi con bé mới nói ra.”

Đến đây tôi không muốn nói gì với bạn, chuyện này hoàn toàn do lỗi của anh ta mà có.

“Hôm qua tôi gặp mẹ con họ cùng ăn cơm với một người đàn ông lạ mặt. Con gái tôi cười rất vui vẻ, nụ cười đã lâu không dành cho tôi. Thậm chí…” Giọng bạn tôi nghẹn ngào: “Nó còn gọi gã kia là bố, lúc này tôi mới nhớ ra rất lâu rồi con không gọi tôi là bố nữa.”

“Tôi về nhà, chỉ thấy mọi thứ thật xa lạ. Tự nhiên thấy chán cô vợ á hậu đã tốn biết bao nhiêu tiền tài cưới về. Thậm chí còn không ngừng nhớ đến cô vợ cũ luôn nhạt nhoà chẳng biết ăn diện.”

Anh bạn tôi nói muốn ly hôn cô vợ hiện tại, tôi không có lời khuyên nào. Chúng tôi chia tay nhau, tôi trở về mái ấm của mình.

Con gái cô ấy ào ra đón tôi: “Bố.”

Cô ấy cười dịu dàng giúp tôi cởi áo.

Tôi nghĩ hạnh phúc là đây chứ đâu?

Tối đó Yến dỗ con gái ngủ say rồi lặng lẽ sang phòng tôi. Mặc dù chúng tôi đã chính thức bên nhau nhưng vẫn chưa thực sự sinh hoạt vợ chồng, phần vì em mới rời khỏi nên tôi bận bù đầu với công ty, phần vì con gái cô ấy còn nhỏ nên chúng tôi không có nhiều không gian riêng.

Sau đêm nay tôi biết mọi chuyện sẽ hoàn toàn thay đổi, tôi ở yên đón nhận nụ hôn Yến chủ động trao đến, cô ấy bạo dạn hơn em nhiều. Đột nhiên lại nghĩ về em, tôi giật mình mở mắt, chạm phải chiếc cốc pha lê khuất sau đèn ngủ trên tủ giường.

Bỗng dưng bị tôi đẩy ra, Yến ngơ ngác hỏi: “Sao vậy anh?”

Trong đầu tôi vụt qua ngàn vạn lý do, cuối cùng nói: “Đợi đến chúng mình cưới.”

Ngày ấy yêu nhau, tình cảm của chúng tôi nồng nhiệt và đơn thuần, vẫn cứ nghĩ sẽ gìn giữ cho nhau đến ngày chính thức được làm vợ chồng. Ngờ đâu thế sự đổi thay, ngày ấy chẳng thể đến.

Yến sững sờ, có lẽ cũng nghĩ giống như tôi, chúng tôi đều chẳng còn là những trang giấy trắng nữa, nhưng giờ đây đã có cơ hội bù đắp. Cô ấy cười, ấn lên môi tôi một nụ hôn khác.

“Cũng đâu phải thơ ngây như ngày ấy nữa, em không cần đợi đâu mà.”

“Để đến cưới đã đi em.” Tôi nói.

Giữa chúng tôi tồn tại một sự im lặng khó nói.

Lát sau Yến không còn cố gắng, cô ấy ôm tôi: “Cảm ơn anh, vẫn luôn dành những điều tốt đẹp như vậy cho em.”

Yến ra khỏi phòng, tôi lặng lẽ cài lại cúc áo, với tay cầm chiếc cốc em đã bỏ sót. Đây là món quà đầu tiên tôi tặng em, sau đó mỗi lần ân ái xong em đều nũng nịu đòi tôi đi rót nước cho em bằng chiếc cốc này.

Tôi cầm chiếc cốc hồi lâu, rồi kéo ngăn tủ ra cất vào.