Tôi là một người mẹ đơn thân, trải qua đổ vỡ đã thôi mộng tưởng về tình yêu. Nhưng ngày ấy tôi gặp lại anh, người tôi từng cho rằng sẽ không thể nào có tương lai.
Chẳng những không nghèo nàn như tôi đã tưởng mà còn thành đạt, và vẫn nhớ về tôi.
Một người như vậy, làm sao trái tim tôi có thể không xao xuyến một lần nữa.
Tôi biết anh có một người bạn gái lâu năm, nhưng tình cảm là thứ khó kìm chế nhất trên đời. Tôi kiên nhẫn chờ đợi, lúc xa lúc gần, vô tình gặp anh trong những lúc gặp khó khăn.
Trong tim anh có tôi, thấy tôi như vậy hẳn anh sẽ động lòng.
Rồi điều tôi mong đợi cũng đã đến, anh và bạn gái chia tay, chính thức ngỏ lời với tôi. Tôi sung sướng ngã vào lòng anh, con gái tôi ban đầu còn rụt rè khi tiếp xúc với anh nhưng dần cũng quen. Anh cũng rất tốt với con bé, điều này càng khiến tôi thêm quyết tâm giữ bố cho con mình.
Tôi dặn con nên thế nào để được chú quý, rồi hãy vô tình gọi anh là bố để anh cảm động. Con gái tôi rất ngoan, cực kỳ hiểu chuyện, rất nhanh anh và con đã gần gũi như bố con thật sự.
Tôi quá vui mừng, nên không nhận ra những chiếc hôn vội vã và sự đáp lại qua loa hời hợt của anh.
Dù sao tôi cũng đã một đời chồng, lại là mẹ đơn thân, anh thì có tiền và ngoại hình, tôi đâu có gì mà phải giữ. Nhưng chẳng hiểu sao chúng tôi mãi vẫn chưa thể tiến đến bước cuối cùng kia.
Đã mấy lần tôi cố ý gợi mở, lúc gần đạt được thì con gái lại tỉnh giấc, tôi mải dỗ con muốn bé nhanh chóng ngủ lại để đến với anh, nên không nhận ra những lúc ấy ở anh có gì đó giống như nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng có lần cả ba chúng tôi chạm mặt nhau, con gái tôi vô tình khiến cô ấy bị bỏng. Nhưng tôi không trách con bé, thứ gì thuộc về mình rồi thì phải giữ lấy, tôi không bao giờ giống cô ấy buông tay một cách nhẹ nhàng như vậy.
Tôi cố ý thể hiện ba chúng tôi là một gia đình trước mặt cô ấy, nhưng dường như cô ấy chẳng để chúng tôi vào mắt, thành ra chút tiểu xảo của tôi thật nực cười.
Sau lần gặp đấy tôi đã biết được thực ra trong tim anh có cô ấy, chỉ là chính anh không biết điều đó.
Tôi bắt đầu lo lắng, tôi chỉ là người mẹ đơn thân không tiền không tài, có được một người đàn ông như anh thì còn gì bằng. Quan trọng nhất là anh đối xử với con gái tôi rất tốt, tôi phải giữ bằng được người bố này cho con.
Tôi cố gắng lấy lòng anh nhiều hơn, tôi biết cách khiến anh vui vẻ, thành công khiến anh đưa mẹ con tôi về sống cùng.
Có điều anh mãi vẫn chưa chịu ngủ cùng tôi, thậm chí tôi còn nghi ngờ về sức hút của mình. Tôi là người có kinh nghiệm, đàn ông nếu đã ngã ra thì chỉ có phụ nữ thiệt thòi chứ họ đâu mất gì. Tôi không tin trên đời này có người đàn ông nào được dâng tận miệng vẫn còn từ chối.
Vậy mà anh vẫn có thể tự chủ trước tôi, còn viện lý do muốn đợi đến cưới.
Lúc ấy tôi còn nghĩ hoá ra tình yêu của anh dành cho tôi vẫn cao đẹp như vậy, vẫn như thời chúng tôi còn ngây ngô chưa biết gì.
Chỉ là tôi nhận ra anh không còn nhiệt tình như ban đầu, mà điều khó chấp nhận hơn nữa là anh bắt đầu lạnh nhạt với con gái tôi.
Tôi đã tự viện lý do cho anh vì công việc, hai bên gia đình gặp mặt nhau quyết định ngày cưới, tôi càng vững tâm.