Em, Anh Và Cô Ấy

Chương 23: Chúng ta 1




Hạ Kiều mơ màng tỉnh, nhận thấy người bên cạnh đang run bần bật, cô ngồi dậy phát hiện gối anh đã ướt đẫm một mảng từ bao giờ.

“Định ơi, sao vậy anh?” Kiều lo lắng lay người Định, đánh thức anh.

Kiên Định mở mắt, vẫn còn bàng hoàng, mơ hồ chưa phân biệt được giữa mơ và thực. Anh ôm siết lấy Hạ Kiều, người run rẩy sợ hãi, cổ họng nghẹn ngào mãi không nói được.

Kiều vỗ vai anh trấn an: “Sao vậy anh? Anh mơ thấy gì sợ lắm à?”

Anh vùi mặt vào cổ Kiều, mất một lúc mới khàn giọng nói: “Anh mơ thấy bố mẹ.”

Hạ Kiều đau lòng, hai tay bưng mặt Kiên Định, ấn lên môi anh một nụ hôn: “Anh vẫn còn em mà.”

Bố mẹ Kiên Định đều đã mất trong vụ cháy xưởng năm xưa, lúc đám lửa được dập tắt thì cả hai đã chỉ còn là hình người đen kịt ôm lấy nhau. Khi ấy anh mười chín tuổi, vẫn đang là công tử con nhà giàu, được bố mẹ yêu chiều hơn tất cả.

Đám cháy ấy cướp đi bố mẹ Kiên Định, cũng cướp hết toàn bộ gia sản nhà anh. Chú anh đứng ra bán hết nhà cửa của bố mẹ anh, cũng thế chấp luôn căn nhà của chú để lấy tiền bồi thường cho những công nhân cùng thiệt mạng trong sự cố ấy.

Kiên Định từ trên lầu vàng rơi thẳng xuống ao sâu, tình đầu hoa khôi sau đó cũng dần lạnh nhạt rồi chia tay trong âm thầm.

Mười năm đã qua, anh đã thôi trằn trọc về quá khứ, cũng đã lâu không còn mơ thấy bố mẹ.

Hôm nay anh lại gặp bố mẹ trong mơ, không phải hình hài cháy đen như mọi khi mà trọn vẹn như ngày còn sống. Chỉ là giấc mơ này chẳng khiến cho anh mừng được, còn đáng sợ chẳng kém.

Hạ Kiều muốn đi rót cho anh một cốc nước, còn chưa kịp xuống giường đã bị kéo giật lại.

Kiên Định nóng nảy, trở nên vồ vập, mạnh bạo hơn bình thường rất nhiều. Phản ứng bất thường này của anh Hạ Kiều coi như do anh bị ác mộng kích thích, hoàn toàn không cho rằng đây là sự nồng nhiệt của anh với mình.

Hạ Kiều nằm trong vòng tay Kiên Định, hơi thở còn chưa kịp bình ổn, cô nghe bên tai giọng anh khẽ khàng: “Mình cưới nhé em?”

Lời anh nói khiến cô lập tức tỉnh táo lại, nào có ai cầu hôn người ta kiểu vậy cơ chứ. Dẫu rất yêu anh, nhưng tình huống này khiến cô không khỏi hờn dỗi trong lòng. Chỉ là trong lòng thôi, trước giờ cô chưa từng tỏ ra nóng giận hay cãi vã với anh bao giờ.

Bọn họ bên nhau hết sức bình yên, bạn bè thường trêu đến vợ chồng lâu năm cũng còn có lúc bát đũa xô lệch, hai người gần chục năm rồi sao vẫn như bạn bè ấy? Họ nói cũng không hẳn sai, Hạ Kiều và Kiên định bên nhau quá yên bình, chưa từng giận dỗi, chưa từng cãi vã ghen tuông.

Nhưng người khác thì thấy kỳ lạ thế thôi, Hạ Kiều lại cảm thấy như vậy rất tốt, cô không mong cầu có một tình yêu cháy bỏng làm gì. Cháy lớn thì nhanh tàn có thế thôi, giống như bố mẹ cô vậy, cuồng nhiệt say đắm đến thế mà cũng chỉ sống được với nhau sáu năm.

Bình lặng rất tốt, êm đềm rất tốt, có thể cứ vậy nắm tay nhau mãi là được.

Tuy nhiên gần mười năm rồi, điều cô mong đợi bấy lâu cuối cùng anh cũng chịu đáp ứng, cứ tưởng rằng sẽ vui lắm, ai ngờ anh lại khiến cô thất vọng vậy.

Mãi không nghe thấy Hạ Kiều trả lời, Kiên Định lo lắng nhổm dậy, nhận ra nhịp thở đều của cô. Anh vén mái tóc hơi rối, đặt nhẹ một nụ hôn lên vai Hạ Kiều, cảm nhận được hơi ấm từ da thịt cô, bấy giờ mới yên tâm nhắm mắt.

Sáng ngày hôm sau, Hạ Kiều bị đánh thức bởi tiếng chuông dồn dập, vừa mở mắt liền thấy Kiên Định đang gạt điện thoại sang chế độ im lặng.

“Ai gọi vậy anh?” Cô hỏi.

“Mẹ gọi.” Kiên Định đưa điện thoại qua: “Anh đang định nói với mẹ em sẽ gọi lại sau, muốn để em ngủ thêm chút nữa.”