Em, Anh Và Cô Ấy

Chương 25: Chúng ta 3




“Em nói này, sao anh có thể điêu thuyền như thế được hả?” Hạ Kiều bỏ điện thoại xuống cằn nhằn. Bất chợt la toáng, cô bị Kiên Định bế bổng lên, quay về phòng ngủ.

Hạ Kiều hoảng loạn, tưởng anh lại muốn, bọn họ cần đến công ty rồi. Nhưng anh chỉ đặt cô xuống rồi nhìn chằm chằm vào cô.

Tự nhiên Hạ Kiều có chút ngượng, nghiêng mặt đi: “Mặt em có nhọ à? Cứ nhìn thế.”

Kiên Định bật cười, ấn mạnh lên má cô một nụ hôn: “Đáng yêu quá.”

Hạ Kiều ngẩn người, không thể tin được người yêu cô có thể nói ra một câu như vậy. Anh điềm đạm, dịu dàng nhưng cũng có chút khô khan, mấy cử chỉ hay hành động lãng mạn là tuyệt đối không bao giờ có trong từ điển chứ đừng nói đến mấy câu tán tỉnh ngấy người như thế.

Cô đuổi theo Kiên Định, túm lấy anh nhìn bằng ánh mắt khó dò: “Anh có chuyện gì à?”

“Nghĩ linh tinh rồi đấy, vệ sinh cá nhân đi, anh đưa đi ăn sáng.” Kiên Định cười, mắt sáng ngời, vừa nhìn đã thấy hai chữ hạnh phúc viết trên mặt.

Thế là Hạ Kiều trải qua một buổi sáng trong sự mơ hồ khó hiểu, đến giữa trưa, cô gặp Hải Yến mang gương mặt buồn buồn rời khỏi công ty, liền gọi cô ấy lại.

“Chị đi đâu đây?”

Hải Yến cười khổ: “Anh Định nói chị không phù hợp để làm ở đây.”

Hạ Kiều lấy làm lạ, thật ra chính cô đã tự xem hồ sơ của Hải Yến rồi mới quyết định, đâu lý gì mới hôm qua nói người ta đến nhận việc hôm nay lại bảo không phù hợp được.

“Chị có định nộp cv qua chỗ nào chưa?” Nếu Kiên Định đã quyết, cô không có lý do gì để ngăn cản, chỉ là hơi khó hiểu.

Hải Yến gật đầu: “Anh Định có giới thiệu chị qua công ty khác rồi, cảm ơn em.”

Hạ Kiều gõ cửa phòng giám đốc, mặc dù cô hoàn toàn có thể cứ thế nhập mật khẩu đi vào, nhưng thói quen đã hình thành nhiều năm cô chưa từng đường đột đi vào mà không báo trước.

Kiên Định ngồi sau bàn làm việc, mắt rất chăm chú dán lên màn hình, thấy cô anh liền đóng trang web đang xem: “Gì đấy?”

Hạ Kiều hỏi luôn: “Chỗ chị Yến em đâu có ý kiến gì đâu, người ta cũng còn con nhỏ phải nuôi. Anh biết em là người công tư phân minh mà.”

Kiên Định nhìn cô, ánh mắt sâu xa như có ngàn vạn điều muốn nói, anh hỏi: “Hả, yên tâm với anh vậy à?”

Hạ Kiều hỏi ngược: “Vậy là anh không yên tâm với chính mình?”

Kiên Định bật cười, suýt chút nữa thì bị cô gài. Anh kéo Hạ Kiều lên đùi mình: “Làm việc cùng một môi trường, khó tránh khỏi va chạm. Anh quá tự tin về mình ấy chứ, chỉ là không muốn để em có bất cứ khúc mắc nào.”

Hạ Kiều không giấu nghi ngờ: “Vậy ban đầu sao anh còn đồng ý để chị ấy vào công ty, sau đó lại đột ngột đổi ý?”

“Ban đầu anh không nghĩ nhiều.”

“Thế sao giờ lại nghĩ?”

“Anh…” Kiên Định cứng họng, bạn anh từng nói, một khi vụ nữ đã muốn vặn, ông có chạy đằng trời. Anh đành chịu thua: “Đúng là ban đầu khi cô ấy đến xin việc anh rất ngạc nhiên và tò mò, cũng có nhớ lại quá khứ trước kia. Nhưng chỉ thế thôi, anh hoàn toàn không có tư tưởng gì cả.”

“Tối qua anh nghĩ lại, cho dù anh không hề có ý tưởng gì với cô ấy đi chăng nữa. Nhưng con người luôn có cảm xúc, anh muốn đảm bảo em không phải chịu bất cứ tổn thương nào dù là nhỡ đâu.”

Anh thành thật ngoài ý muốn như vậy, Hạ Kiều chẳng thể nào giận mà còn rất xúc động.

Thực chất, giấu sau bề ngoài mạnh mẽ độc lập của Hạ Kiều là nội tâm rất nhạy cảm, cô luôn thiếu cảm giác an toàn từ nhỏ. Hạ Kiều rất sợ làm người khác phải lo nghĩ cho mình nhưng cũng rất khát khao được quan tâm lo lắng.

Lúc này cô chẳng còn quan tâm đang ở nơi làm việc, kéo lấy cổ anh đưa môi tới. Nụ hôn say đắm kéo dài, hai người mải mê chìm trong cảm xúc ngọt ngào đều không nghe ra ngoài cửa có tiếng tít nhập mật khẩu.