Em Bé Đáng Yêu Mềm Mại Gả Cho Tổng Tài Nóng Nảy

Chương 44




“Người cho rằng khi Giang Hoài ở nhà nửa năm, con sẽ chạm vào cậu ta sao?” Lục Vô Túy đứng trước cửa sổ sát đất của công ty, vẻ mặt âm trầm.

Lục Như Mai nói: “Có chạm vào hay không là tùy con. Ta đã làm tất cả những gì có thể, ngoại trừ việc đưa thuốc và ném vào phòng.”

Lục Vô Túy đỡ trán nói: “Tốt nhất người không nên làm như vậy.”

"Đương nhiên là không, con cho rằng ai cũng đều giống như Giang gia sao?" Lão phu nhân tranh thủ thời gian ném ra một quả bom khác.

Ngay cả chuyện này bà cũng đã biết.

Có một số người, dù già hay ốm đau cũng không thể coi thường.

Lục Như Mai nói: “Tiểu Túy, bà đã già rồi, căn bệnh này khiến bà phải gánh vác rất nhiều việc, trong đó có tài sản của Lục gia. Điều lo lắng duy nhất là bà vẫn chưa ôm được cháu chắt.”

Lục Vô Túy không bị đả động "Vậy nếu người có thể sống đến hai trăm tuổi, nhất định cũng phải ôm được chắt sao?"

Lục Như Mai không nói gì.

Bà biết mình đã can thiệp quá nhiều vào chuyện này, nhưng...

Chuyện này là sự xung đột tư tưởng giữa hai thế hệ, không thể nói ai đúng ai sai, cũng không ai có thể nói người kia sai.

Sau khi cúp điện thoại, Lục Như Mai ho một tiếng.

Bác sĩ gia đình của bà gõ cửa bước vào và nói với: "Lão phu nhân, đã đến giờ uống thuốc rồi."

Lục Như Mai xua tay, muốn lắc đầu, lại phát hiện đầu mình đặc biệt nặng nề.

Trước mắt bà là một vòng xoáy quen thuộc, khi định thần lại thì phát hiện mình suýt trượt ngã trên mặt đất, được bác sĩ đỡ dậy.

"Ngài nhất định phải uống thuốc đúng giờ, nếu không thì ngay cả năm nay cũng không có khả năng chịu đựng." bác sĩ vẻ mặt nghiêm túc nói: "Về sau sẽ càng ngày càng khó chịu."

“Được rồi được rồi, nói đến mức làm ta nhức đầu quá,” bà cụ xoa xoa thái dương, “Lấy cho ta chút nước.”

Thấy bà đồng ý uống thuốc, bác sĩ cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Tay cầm cốc của Lục Như Mai run lên một chút.

Sau khi uống thuốc xong, bà nhìn chằm chằm vào tay mình một lúc lâu mới ngơ ngác nói: "Ông nói  xem, người già rồi, có phải đều không dùng được nữa hay không?”

Bác sĩ nói: “ Đều là như thế, lão phu nhân."

Lục Như Mai thở dài: “Bác sĩ ngày xưa ở bên cạnh ta tuy tay chân không được sạch sẽ lắm nhưng lại rất giỏi ăn nói nhẹ nhàng, ông lại càng tốt hơn.”

Bác sĩ cúi đầu không nói gì.

“Khi đến thời điểm thích hợp, các người hãy nói với Lục tổng đi.” Lục Như Mai nói, “Ta ép nó sớm sinh con, có lẽ bây giờ nó có thể sẽ ghét ta hơn, nhưng dù sao thì ta cũng đã làm những gì mình nên làm, còn lại để bọn trẻ tự quyết định.”

Bác sĩ nói: "Ngài có thể nghĩ thông suốt như vậy là tốt rồi."

Lục Như Mai cười nói: “Không nghĩ thông thì có thể làm gì sao? Con cháu có phúc phận riêng nó. Lục tổng của các người nói đúng, nếu như ta có thể sống hai trăm tuổi, chẳng lẽ ta còn mong có được cháu chắt?"

Dù nói vậy nhưng bà vẫn thở dài.

*

Khi Giang Hoài cầm giấy đình chỉ học trở về nhà, lãnh đạo nhà trường vẫn ở bên cạnh tiễn cậu, nói huyên thuyên như một bà già.

"Thứ này đừng làm mất, trở lại trường học sẽ cần đến, làm mất đương nhiên có thể cấp lại, nhưng tốt nhất là đừng làm mất."

Giang Hoài nhìn giấy chứng nhận đình chỉ, tùy ý gấp lại hai cái.

"Này này, đừng gấp nó—xong rồi, quên đi."

Giang Hoài bỏ vào túi.

Lãnh đạo nhà trường đi theo, cố gắng theo kịp tốc độ của cậu, phải nói người ngồi văn phòng lâu cũng không thể so sánh với người trẻ tuổi, chạy một lúc đã toát mồ hôi.

"Em có lấy bảng vẽ, giá vẽ và bút vẽ đầy đủ không?" Ông ấy có vẻ lo lắng. "Kiểm tra kỹ hơn đi đừng để lại bất cứ thứ gì. Tất nhiên, nếu em để lại thứ gì đó thì cũng không sao. Em có thể lấy nó khi nào cần...."

Giang Hoài rốt cuộc nhịn không được nữa.

Cậu rất muốn nổi giận một chút, nhưng dù sao đây cũng là lãnh đạo của trường, cậu không dám mất bình tĩnh, phồng má tức giận, “Em biết hết rồi, thưa thầy.”

Người lãnh đạo ngừng nói và lau mồ hôi.

Hai người đứng ở ven đường, không lâu sau, xe của Lục gia cũng tới.

Vừa thấy mặt tài xế Lục gia, vẻ mặt tức giận của Giang Hoài Hoài dịu đi một chút, thậm chí còn trở nên ngoan ngoãn một chút.

Tài xế không hỏi gì, xuống xe giúp cậu xếp những đồ đạc cồng kềnh lên xe, chào lãnh đạo nhà trường trước khi lên xe.

Cửa sổ ghế sau mở ra, lộ ra nửa khuôn mặt Giang Hoài.

Lãnh đạo nhà trường đến gần nói với cậu: "Tiểu Giang, ở nhà có thắc mắc gì thì cứ gọi điện cho giáo viên ở trường mà hỏi. Trường luôn hoan nghênh em."

Giang Hoài hỏi: “Nếu em quay lại trường học thì sao?”

Lãnh đạo trường: "..."

Cái này thì không chào đón lắm.

Nhìn vẻ mặt của ông ấy, Giang Hoài đã biết đáp án, tức giận đóng cửa sổ xe lại.

*

Đến tối, khi Lục Vô Túy trở về nhà, không thấy Giang Hoài đâu cả.

Hắn kéo cà vạt và hỏi quản gia.

Quản gia nói: “Tiểu Giang thiếu gia từ lúc về tâm trạng có vẻ không tốt, trốn trong phòng không chịu ra ngoài.”

Tay đang kéo cà vạt của Lục Vô Túy dừng lại.

Hắn buông đôi tay thon dài xuống, bình tĩnh nói: “Hôm nay nhà bếp làm món gì?”

Người quản gia nói: "Hôm nay lại làm thêm một số món tráng miệng nữa. Đó là món bánh tart trứng việt quất mà cậu chủ nhỏ rất thích. Món chính là súp gà hoa giao và sườn hầm."

Nói xong, anh đột nhiên nhanh trí  hô vào bếp: “Dì Phàm, lấy mâm cơm cho hai người, hôm nay Lục tiên sinh và Tiểu Giang thiếu gia sẽ ăn.”

Sau khi chuẩn bị xong, Lục Vô Túy một tay bưng khay cho hai người lên lầu.

Hắn gõ cửa.

Không có âm thanh nào từ bên trong cánh cửa.

Lục Vô Túy cau mày, đơn giản đẩy cửa ra, sau đó hắn nhìn thấy Giang Hoài đang vội vàng giấu đồ ăn vặt.

Lục Vô Túy: "..."

Đây là tâm trạng không tốt à?

Giang Hoài ngồi ở trên giường, dưới mông đắp chăn, quanh miệng còn sót lại dấu vết đồ ăn vặt, ôm chăn đắp lại: “Tôi không làm gì cả!”

Lục Vô Túy: "..."

Hắn từng bước một đặt khay cơm lên bàn trước ghế sofa, đôi chân dài và cánh tay dài duỗi ra, dễ dàng lấy ra đồ ăn vặt mà Giang Hoài giấu sẵn.

Lục Vô Túy cắn răng nói: "Giang Điềm Điềm."

Giang Hoài ngước mắt lên, đáng thương nhìn hắn, rụt người lại, giọng điệu bất mãn nói: “Được rồi, tôi đang ăn vặt trên giường, anh có thể trừ tiền của tôi.”

Lục Vô Túy dừng lại.

Nhìn kỹ lại, mới phát hiện Giang Hoài kỳ thực có chút bơ phờ, xác thực tâm trạng không tốt.

Trong sự im lặng gần như đông cứng, Lục Vô Túy đặt đồ ăn vặt trong tay xuống.

Ngồi ở trước mặt Giang Hoài, hắn ôn nhu nói: "Không vui?"

Phải biết, hắn Lục Vô Túy đã lớn như vậy, số lần hắn dỗ người ta có thể đếm trên đầu ngón tay.

Việc thể hiện bằng hành động đã là giới hạn của hắn.

Chân chính dỗ người khác, thật sự có chút..,.

Giang Hoài mím môi không nói gì.

“Ăn đi, hôm nay tôi sẽ cho cậu làm càn, tôi ăn cùng cậu.” Lục Vô Túy biết một khi đã mềm lòng sẽ khó có thể mà khóa lại “ Cũng sẽ không trừ tiền của cậu.”

Tuy rằng không phải tiền của Giang Hoài, tất cả đều là tiền của hắn.

Mềm lòng thì mềm lòng thôi.

Ánh mắt Giang Hoài lập tức sáng lên.

Lục Vô Túy tự tay mở túi khoai tây chiên cho cậu, từng miếng nhét vào miệng cậu.

Giang Hoài ăn xong, tâm trạng dần dần tốt hơn.

Nhìn thấy cậu mỉm cười, Lục Vô Túy dần dần thở phào nhẹ nhõm.

Hắn chưa bao giờ biết cảm giác tâm  mình đặt trên một người khác là cảm giác như thế nào.

Nhìn thấy người  đó suy sụp, lòng hắn cũng thắt lại theo, hận không thể dùng cơ thể mình chịu những nỗi đau ấy. Khi người đó vui vẻ, cảm giác thắt chặt trong lòng dần dần tiêu tan, hắn đã có thể thở phào nhẹ nhõm.

Lúc Lục Vô Túy đang suy nghĩ, tay hắn đột nhiên bị đẩy ra.

Khi hắn định thần lại thì thấy Giang Hoài đang nói với hắn: “Anh cũng ăn đi.”

Lục Vô Túy sửng sốt, ánh mắt tập trung ở môi cậu.

Giang Hoài không biết tại sao.

Lục Vô Túy nói: "Giang Điềm Điềm."

Giang Hoài Hoài nghe được hắn gọi cái tên này, theo bản năng ngẩng đầu, đụng phải Lục Vô Túy đang lướt tìm đôi môi.

Đôi môi nóng bỏng lướt qua mắt cậu và đậu xuống chóp mũi.

Giang Hoài sửng sốt.

Lục Vô Túy cứng ngắc mà mấp máy môi, hô hấp có chút khó thở.

Hôn rồi sao?

Hình như là hôn rồi?

Tại sao không có cảm giác như môi? Tại sao Giang Hoài không phản ứng?

Lục Vô Túy cứng ngắc nói: “Trên miệng cậu có vụn khoai tây chiên, tôi giúp cậu lau đi…”

“Ồ,” Giang Hoài cũng co rúm người lại, ngơ ngác nói: “Nhưng vừa rồi là cái mũi.”

Lục Vô Túy: "..."

Hắn liền nói nó trông không giống môi.

"Ừ, tại sao phải dùng môi lau?" Giang Hoài vẫn có chút không hiểu, "Dùng tay không phải tốt hơn sao?"

Lục Vô Túy chớp chớp mắt, ráy tai đỏ bừng trước những câu hỏi khác nhau của Giang Hoài.

Giang Hoài lại hỏi: "Mảnh vụn ở đâu? Tại sao tôi không sờ được?"

Lục Vô Túy nhịn không được nữa, lấy ra một miếng khoai tây chiên, trực tiếp nhét vào trong miệng cậu.

“Câm miệng, ăn đồ ăn vặt đi.”

*

Giang Hoài hoàn toàn rảnh rỗi.

Tuy nhiên, cũng không hoàn toàn nhàn rỗi.

Ở một mức độ nhất định, cậu không thích người khác vi phạm quy tắc của mình, nhưng sau khi vi phạm quy tắc, cậu lại là người thuận theo hoàn cảnh và không bận tâm quá nhiều đến thế giới bên ngoài.

Dù trong hoàn cảnh nào, cũng có thể tìm được một lối sống thoải mái.

Bây giờ các quy tắc đã bị phá vỡ, liền thiết lập lại các quy tắc khác.

Như bây giờ.

Vào ngày thứ hai sau khi rảnh rỗi, cậu bắt đầu nhận đơn đặt hàng và kiếm tiền.

Cậu nhận một đơn hàng, có thể bằng người khác nhận mười đơn, nhưng cậu chưa bao giờ muốn vẽ theo ý muốn của người khác nên không nhận nhiều đơn hàng.

Thực ra, rảnh rỗi cũng không có gì là không tốt cả.

Giang Hoài vốn không thích nhịp sống gấp gáp, cậu thích tận hưởng nhịp sống nông thôn hơn là chạy ào ào.

Vì mục đích học tập và vì có thể học thêm kỹ năng vẽ tranh ở trường nên cậu không bỏ buổi nào.

Hiện tại không thể tiếp tục được, vì vậy lại có thể bình tĩnh và tận hưởng cuộc sống.

Trong khi Giang Hoài đang vẽ tranh, cậu lại có một phát hiện khác.

Bức tranh cậu tặng cho Lục Vô Túy trước đó đã được Lục Vô Túy treo lên, chắc là đã sẵn sàng để treo trên tường.

Không phải đâu?

Giang Hoài không phải là người ngu dốt, trái lại cậu rất hiểu biết và có trực giác bẩm sinh đối với nghệ thuật.

Nếu không, đã không nhặt chiếc bình đắt tiền nhất và đánh rơi nó ngay ngày đầu tiên chuyển đến.

Vì vậy, cậu biết những bức tranh treo trên tường Lục gia đắt giá đến mức nào.

Hiện tại, Lục Vô Túy cũng tính treo tranh của mình lên đó!

Giang Hoài Hoài không phải cảm thấy mình không xứng đáng, mà là cảm thấy, đứng chung một bức tường với nhiều đại sư như vậy, ít nhiều gì cũng có chút hưng phấn giống như được đứng trên bục vinh quang.

Hai ngày nay, cậu vẫn đang suy đoán xem Lục Vô Túy muốn treo tranh của mình lên bức tường nào.

Treo trên bức tường có tranh của các họa sĩ trừu tượng của thế kỷ trước?

Hay bức tường treo tranh của các của họa sĩ mới nhận được giải thưởng trong thế kỷ mới?

Giang Hoài rất mong chờ, thậm chí còn nóng lòng muốn hỏi Lục Vô Túy.

Một ngày sau, các công nhân cuối cùng cũng đến.

Giang Hoài vẻ mặt ủ rũ nhìn bọn họ chuyển bức tranh vào bức tường trống của phòng ngủ, bắt đầu làm động tác.

...Đoán sai hết rồi.

Là bức tường trống thế kỷ mới.

*

Sau khi Lục Vô Túy tan sở về, hắn nhìn bức tường trong phòng ngủ, cảm thấy có chút đau lòng.

Thật ra hắn không quan tâm bức tường giá bao nhiêu, chỉ là không quen treo đồ trang trí trong phòng ngủ.

Những bức tranh và bức tường của hắn khá đắt tiền. Bức tường sau khi bị hư hại dù có sửa chữa cũng không thể khôi phục lại được hình dáng như trước.

Nhưng những nỗi đau này cuối cùng đã được gột rửa bởi sự hài lòng.

Buổi sáng vừa mở mắt ra, là có thể thấy bức tranh này.

Giang Hoài hỏi: “Sao lại treo ở chỗ này?”

Chẳng lẽ Lục Vô Túy cảm thấy thực lực của mình không bằng những đại sư kia, cho nên mới tìm cho một bức tường trống?

Lục Vô Túy sững sờ.

Trước đây hắn cho rằng tranh của Giang Hoài không thể treo chung với tranh của các  đại sư chứ đừng nói đến trong phòng ngủ.

Kết quả là bức tranh này đã vượt qua tất cả các đại sư và trực tiếp bước lên C vị.

Hắn cũng có chút xấu hổ.

Thế là ho khan một tiếng: “Muốn treo  lên thì treo, nơi nào mà chẳng vậy?”

Giang Hoài gật đầu hiểu ý.

Lục Vô Túy quay đầu tránh đi tầm mắt của cậu.

…Dù sao thì nó cũng được tặng cho hắn mà, phải không?

Hắn có thể làm những gì mình muốn.

*

Ngày hôm sau, thời tiết rất đẹp, Giang Hoài liền ra ban công vẽ tranh.

Không ngờ, khi đang vẽ tranh, Đường Bình Kiến nhiều ngày không ra khỏi cửa phòng ngủ, cuối cùng cũng chịu ra ngoài hít thở không khí.

Hôm đó là Giang Hoài chủ động nói chuyện với ông, nhưng bây giờ cậu lại đang vẽ tranh.

Vì vậy, cho dù Đường Bình Kiến đi tới bên cạnh, cậu cũng không có ý định nói chuyện.

Đường Bình Kiến nhìn một hồi, đột nhiên nói: "Thật đáng sợ, con trai ta còn tìm một nghệ thuật gia."

Người vệ sĩ của ông nói: "Ông thành thật một chút."

Đường Bình Kiến tức giận ngậm miệng lại.

Khi ông đứng bên cạnh Giang Hoài, toàn thân nồng nặc mùi rượu.

Xem ra lão phu nhân mặc dù đang tìm người bảo vệ ông, nhưng kỳ thực cũng không để ý lắm.

Dù sao thì ông cũng không phải con ruột của bà mà chỉ là con rể mà thôi.

Sau khi Giang Hoài hoàn thành nét bút cuối cùng, cậu nhìn thấy Đường Bình Kiến, lập tức giật mình.

Đường Bình Kiến thấy thú vị, bắt chước động tác giật mình của cậu, kêu lên: “Tôi ở đây lâu như vậy, cậu có thấy tôi không?”

Giang Hoài: "..."

Trước đây cậu nghĩ ông ấy không có điểm tương đồng với Lục Vô Túy.

Giờ không cần phải nói nữa.

Giang Hoài hỏi: “Sao người ông có mùi hôi thế?”

Đường Bình Kiến nói: "Tiểu tử, cậu bao nhiêu tuổi? Tại sao ngay cả mùi rượu cũng không biết?"

Giang Hoài nói: “Tôi đương nhiên biết là mùi rượu, nhưng trên người ông so với mùi rượu còn hôi hơn một chút.”

Đường Bình Kiến lúc này cảm thấy bối rối, nhấc quần áo lên, ngửi ngửi rồi nói: "Thật sao? Đây đã là bộ quần áo sạch sẽ nhất mà tôi có, nửa năm trước mới giặt một lần."

Giang Hoài: "..."

Cậu im lặng nhích xa Đường Bình Kiếm.

Thấy vậy, Đường Bình Kiến lại muốn tiến về phía trước, nhưng lại bị vệ sĩ bên cạnh ngăn lại, sau một lần cảnh cáo khác liền bỏ cuộc.

Hai người ở độ tuổi và vóc dáng khác nhau, đứng một ngồi cạnh nhau nhưng trông rất hòa hợp.

Trong thời gian còn lại, không ai trong số họ nói chuyện với ai.

Giang Hoài vẽ xong, nhìn những bông hoa nhỏ mình trồng, gần đây cậu thích một giống mới, nhưng giống này đặc biệt khó trồng.

Không chỉ  yêu cầu người trồng phải tưới nước kịp thời, phơi nắng kịp thời mà nếu lâu ngày không ra nắng cây sẽ bị thối rễ.

Giang Hoài chăm sóc nó rất lâu, mới mọc ra hai ba nụ hoa nhỏ.

Đường Bình Kiến khá có hứng thú, nhìn thấy Giang Hoài đang tưới hoa, liền chủ động tới gần hỏi: “Cậu sống khá tốt.”

Chỉ cần là lời khen, Giang Hoài sẽ hoàn toàn tiếp nhận, vui vẻ vì điều đó.

Cậu mím môi, khiêm tốn mỉm cười: “Cũng tốt.”

Đường Bình Kiến trầm mặc một lát, sau đó nói: "Tiểu bằng hữu, tôi có thể hỏi cậu một chuyện được không?"

Bởi vì Đường Bình Kiến cũng không có làm gì tổn thương Giang Hoài, hơn nữa sau khi lên ban công, ông liền phi thường trầm mặc.

Giang Hoài nói: “Được, có thể hỏi.”

"Cậu cùng Lục Vô Túy làm sao biết nhau?" Đường Bình Kiến do dự một lát mới có thể nói ra một câu như vậy.

Giang Hoài nói: “Ở yến tiệc.”

“Không tồi,  mở đầu lãng mạn,” Đường Bình Kiến cổ vũ, “Lại yêu nhau như thế nào?”

Giang Hoài sửng sốt một chút, nói: "Ừ, chúng tôi... không thích nhau."

Đường Bình Kiến nhớ tới ánh mắt Lục Vô Túy nhìn Giang Hoài khi đang ăn.

Ông không tin: “Nói dối mũi sẽ dài ra”.

Giang Hoài Hoài cũng kể lại chuyện này, còn tin tưởng chắc chắn, sờ mũi khẳng định nói: “Tôi không nói dối.”

Đường Bình Kiến "chậc" hai tiếng.

Ông lại đổi câu hỏi: “Vậy trong thời gian sống với Lục Vô Túy, nó sống như thế nào…”

Có tốt không?

Những lời còn lại, đối diện với ánh mắt chân thành của Giang Hoài, ông không nói được lời nào.

Đường Bình Kiến thở dài, xua tay nói: “Chuyện muốn hỏi tôi đã hỏi xong rồi.”

Giang Hoài chớp chớp mắt, không hiểu hắn có ý gì, nhìn vệ sĩ cầu cứu.

Các vệ sĩ chỉ chịu trách nhiệm canh gác cho Đường Bình Kiến, những việc còn lại họ chỉ bỏ qua.

Thấy cậu lúng túng, Đường Bình Kiến chủ động đổi chủ đề: "Đúng rồi, cậu cũng không thô bạo như nam nhân bình thường, càng giống như một cô bé."

Giang Hoài càng kinh ngạc nhìn ông.

Một lát sau, cậu có chút không phục, nói: " Ông nói dối."

Cậu không giống một cô bé chút nào!

Đường Bình Kiến: “Tại sao tôi lại lừa dối cậu?”

Nói xong, hốc mắt Giang Hoài lập tức đỏ lên.

Cậu mím môi nhìn Đường Bình Kiến, một lúc sau toàn thân quay lưng về phía ông, không để ý đến nữa.

Đường Bình Kiến: "..."

Điều ông muốn nói là Giang Hoài đã gả cho con trai ông, mà đồng tính không phải đều rất nữ tính sao?

Hành vi của Giang Hoài được coi là tốt, chỉ là có phần ôn hòa.

Nhưng vẫn có vệ sĩ trông chừng, Đường Bình Kiến sợ bọn họ ném mình ra ngoài ban công, cười khổ nói: “Tôi không có trêu chọc cậu ta.”

Các vệ sĩ nhìn nhau cẩn thận.

Đường Bình Kiến:...oan.

*

Chờ buổi tối, lúc Lục Vô Túy về, người đầu tiên nhìn thấy chính là Giang Hoài mặt bị bôi đen.

Sau đó còn có Đường Bình Kiến thỉnh thoảng đứng ở một bên nhìn Tưởng Hoài.

Lục Vô Túy: "..."

“Đây là tạo hình gì?” hắn hỏi.

Giang Hoài lau thứ trên mặt nhưng lại lau không sạch, Lục Vô Túy đưa tay giúp lau từng chút một.

Sau khi lau sạch, nhận ra hốc mắt Tưởng Hoài vẫn còn đỏ.

Lông mày Lục Vô Túy chậm rãi nhíu lại, hắn liếc nhìn Đường Bình Kiến bên cạnh, tựa hồ nhìn thoáng qua.

Đôi mắt hắn lạnh lùng đến mức dường như người đối diện sắp chết cóng.

Sau khi lau đi vết sơn đen còn sót lại trên cằm Giang Hoài, Lục Vô Túy đứng thẳng người, đi thẳng về phía Đường Bình Kiến.

Sau đó không nói một lời, hắn túm lấy cổ áo Đường Bình Kiến, ánh mắt như dao, giọng điệu ngưng đọng: "Ông đã làm gì?"

Đường Bình Kiến, người ở trước mặt các vệ sĩ kêu oan, lúc này đã trở thành một hũ nút.

Chết tiệt, ông còn chẳng làm gì cả.