Hàng ngày cô đi làm đi trong bộ dạng tươi sáng, khuôn mặt tràn đầy sự quyến rũ, bộ tóc dài mượt mà rủ xuống đến ngang lưng.
" Hôm nay sắc mặt em hơi kém đó, Trương Vân Nhi"
" Em không sao chỉ hơi mệt thôi "
Tự nhiên cô mắc nghén, cô chạy vội đi vào nhà vệ sinh thì gặp Lâm Dương . Anh ta không thèm nhìn cô lấy một cái. Thấy Diệp Lạc chạy lại, anh ta nói:
" Có chuyện gì xảy ra?"
" Tự nhiên Trương Nhi bị ói, em lo..."
" Cô ta không sao đâu, em vào đi..."
Diệp Lạc đi khỏi. Lâm Dương quay lại chỗ Trương Vân Nhi.
" Cô mang thai sao?"
" Đúng vậy, là do tôi bất cẩn"
" Phá đi"\- Anh ta lạnh lùng nói.
" Không, lúc trước tôi định phá nhưng bây giờ nó quan trọng với tôi hơn bất cứ điều gì. Xin anh hãy tha cho mẹ con tôi, anh dày vò tôi như thế đủ rồi"
" Tha ư, không thể tôi vẫn chưa chơi đã cô đã sợ bỏ chạy sao. Cô nợ tôi tiền thì phải trả bằng thân...". Anh ta tiến lại đưa tay vướt nhẹ lên gương mặt cô, amh khẽ đặt môi lên cổ và bắt đầu hôn.
Toàn thân cô run lên, cô không thể chống cự được. Chân cô mềm nhũn, cô không còn đứng vững nữa. Anh ta luồn tay qua áo, chân kẹp lấy chân cô. Cô hoàn toàn bị chìm đắm trong anh.
Tiếng mở cửa... Diệp Lạc bước vào.
" Hai người.... hai ...người đang làm gì vậy?"
Lâm Dương thả Trương Vân Nhi ra, khuôn mặt bình thản bước ra ngoài. Trương Vân Nhi đối mặt với Diệp Lạc, chị ta rất tức giận nhưng cố kìm nén:
" Trương Vân Nhi, sao em lại đối xử với chị như vậy. Chẳng lẽ em lại định dành bồ của chị , em nói đi tại sao..."
Diệp Lạc nước mắt tuôn trào , mím môi, đôi môi tái nhợt, khuôn mặt sa sầm xuống nhìn về phía Trương Vân Nhi.
" Sự thật là, em không có dành thứ gì từ chị cả. Vì tiền, vì ba em... nên, em thấy vô cùng có lỗi với chị. Em sẽ cắt đứt mối quan hệ này.... Em xin chị.."
Diệp Lạc kìm nén những giọt nước mắt.Không ngờ có ngày cô lại chứng kiến cảnh người mà cô coi như em gái quấn quít bên người tình của mình. Cô nói trong những tiếng nấc:
" Vậy hãy đi đi, đi thật xa, chị không muốn nhìm thấy em nữa..."
Diệp Lạc chạy ra ngoài, bây giờ chỉ còn Trương Vân Nhi, cô bây giờ thực sự đã bị đẩy xuống vực thẳm, không ngoi lên được. Cô đã làm mất đi lòng tin của chị. Cô thu người lại trong góc, thế gian này nợ cô quá nhiều.
Diệp Lạc quyết không buông Lâm Dương, mặc dù chị đã từng bị lừa dối rất nhiều, còn anh ta miệng luôn luôn nói yêu chị nhưng tình yêu quá mờ nhạt.