"Hàn Kỳ anh khéo tay quá." Cô ăn thử món ăn trên bàn.
Hàn Kỳ tháo chiếc tạp dề xuống. Trông anh mặc đồ gì cũng đẹp.Là đàn ông nhưng anh lại rất giỏi việc bếp núc, còn khi ra ngoài anh là một chủ tịch mẫu mực, dịu dàng nhưng nghiêm khắc. Cô chống tay lên cằm ngồi ngắm nghía.
Hàn Kỳ nhìn cô rồi lại gần.
" Á..." Cô bị anh búng một cái lên trán mới giật mình nhìn lên.
" Nghĩ ngợi gì mà đăm chiêu thế? Em không cần đưa Lâm Trạch đến trường đâu, anh sẽ đưa..." Anh quay ra lấy chiếc áo khoác vào.
Khi Hàn Kỳ đưa Lâm Trạch đi. Trương Vân Nhi mới sửa soạn lại chỉnh trang để chuẩn bị đi làm.
" Hôm qua mình uống nhiều quá, đến giờ đầu vẫn đau. "
Cô mặc một chiếc váy bò ôm sát thân và chiếc áo sơ mi kín cổ, cô thắt thêm một chiếc nơ đen nhỏ lên cô áo. Ngắm nghía xong xuôi, cô xuống bếp uống một cốc trà gừng nóng Hàn Kỳ pha sẵn rồi đóng cửa đi làm.
Nhà bên cạnh có người mới chuyển đến nên cô định sau khi đi làm xong sẽ trở về sớm vì rất có thể là họ sẽ sang làm quen, cô nghĩ nên tạo ấn tượng tốt đẹp với hàng xóm. Nghe nói, người mới là một cô gái tài gỏi, xinh đẹp nên cô cũng muốn làm quen tạo ấn tượng đẹp và cũng muốn giúp Hàn Kỳ với cô ấy thấu hiểu và có thể đến với nhau. Đó là cách cô cảm ơn anh kiếm cho anh một người phụ nữ thật xứng đáng với anh
Cô lái xe ra khỏi ngõ thì đụng phải xe của một anh chàng, anh mở cửa xe đi xuống. Anh ấy cũng sống ở gần nhà cô tên Lục Bình.
" Xin lỗi cô, tôi đang vội."
" Không sao, cũng tại tôi không để ý"
" Ừm, vậy cô đã có chồng chưa " Lục Bình nhìn cô chăm chú.
" À, tôi chưa"
" Vậy tối nay tôi mời cô đi ăn được chứ."
" Hôm khác được không, hôm nay có lẽ tôi không đi được"
" Vậy hẹn cô sau nhé."
Cô mỉm cười rồi rời khỏi. Anh ta mở cửa xe đi vào, ở ghế đằng sau Lâm Dương lên tiếng:
" Cậu lại nói gì với cô ấy vậy? "
" Hỏi cô ấy có chồng chưa rồi làm quen, mình hẹn cô ấy tối mai đi ăn đấy, đi không?"
" Hừm..., vớ vẩn tại sao tớ lại phải đi ăn cùng hai người."
" Vậy tớ phải lợi dụng cơ hội này rồi "
Lâm Dương cau mày nhìn Lục Bình.
" Cậu mà léng phéng với cô ấy thì mìn không tha đâu."
Lục Bình cười đùa rồi hỏi:
" Vậy cậu không định thành thật với cô ấy à?"
" Mình làm rồi, chả có nghĩa lí gì cả, con Hàn Kỳ cậu ta cứ thường xuyên lui tới tán tỉnh cưa cẩm làm sao mình hành động được. Cô ấy tổn thương như vậy đều là do mình..."
" Đúng, cậu vô tâm như thế làm sao cô ấy tha thứ cho cậu được, Lâm Dương cậu thật sự không có bản lĩnh gì cả"
Lâm Dương đưa tay lên chống cằm, hai chân buông xuống nghĩ ngợi:
" Mình thật sự không có bản lĩnh sao?"