Em Chạy Trốn Khỏi Anh Sao?

Chương 27:Chap 27




" Ơ.. chị ơi..."


Tiểu Đồng mắc lại chiếc áo đến hỏi:


" Có chuyện gì sao?"


" À, chuyện công việc í mà, buồn thật đấy."


Tiểu Đồng vỗ vai nói:


" Không sao, mai đi chọn cùng mình cũng được mà, đằng nào mai cũng có hẹn"


Trương Vân Nhi với lấy chiếc túi xách:


" Vậy hẹn mai nhé, bây giờ mình có việc gấp về phải chuẩn bị, cậu chịu khó đi taxi về nhé."


" Ừm được rồi"


Trương Vân Nhi vội vã mở cửa xe, nhấn ga.


" Bực thật, tại sao lại xui vậy chứ, lại phải gặp anh ta"


Vì vội nên cô chỉ kịp chuẩn bị sơ qua, cô đánh chút son với xịt một ít nước hoa, mùi không quá nồng nhưng rất gợi cảm. Cô nhờ bà hàng xóm tốt bụng trông Lâm Trạch, rồi cô vội vã đến nơi hẹn.


Tại sảnh,


" Á... " Cô va phải một người đàn ông từ phòng vệ sinh đi ra.


" Cô có sao không?"


Cô cúi gập đầu xin lỗi anh chàng, cô không ngẩng mặt lên, anh ta cười rồi nói:



" Hóa ra là em à, Trương Vân Nhi"


Là Lâm Dương... Sao lại là anh ta, anh ta đến chỗ hẹn sớm vậy. Cô nghĩ nhưng cuối cùng vẫn phải ngẩng mặt đối diện với anh.


Thật khó cưỡng lại vẻ đẹp của anh ấy lúc này, thực sự anh ấy ngoài vẻ lạnh lùng khó hiểu thì ngoài ra anh không còn một thiếu sót nào cả


" Chào anh, xin lỗi vì sự cố, chúng tôi đến muộn một chút xin thứ lỗi"


Anh với tay kéo cô lại, đặt tay lên eo, nhấc hẳn người cô dựa vào người anh.


" Em định thứ lỗi như vậy là xong sao. Anh muốn hơn"


" Xin anh bỏ qua cho tôi"\- Trương Vân Nhi sợ co người lại, cố đẩy anh ra.



Nhưng càng đẩy anh lại càng ôm chặt hơn.


" Trương tiểu thư, đây đâu phải lần đầu chúng ta làm như vậy đâu. Sao cô lại ngượng ngùng vậy chứ, hay lâu không làm lại cô quên mất mùi vị như nào rồi"


Anh chuẩn bị hôn cô thì cô đẩy mạnh ra, thở dốc.


" Chúng ta đến bàn công việc không phải là làm mấy trò này. Anh nên nhớ cái gì cũng có giới hạn của nó đấy."


Nói xong cô đẩy cửa đi vào. Anh chỉnh trang lại trang phục, cười :


" Em vẫn như vậy, không hề thay đổi chút nào. Mùi hương trên người em thật sự rất quyến rũ"


Anh mở cửa đi vào thấy cô ngồi ngay ngắn trên bàn.


" Nào, em mời anh ăn gì thế"


Anh nhấc ghế, khoan thai ngồi xuống như một quý ông. Nhấp một ngụm rượu trong ly rồi nhìn cô.


Cô liếc anh một cái rồi thì thầm nói nhỏ:


" Lưu manh nhà anh "


Rồi cô mỉm cười :


" Anh muốn ăm gì cứ gọi, chúng tôi sẽ tiếp đãi anh tử tế."


" Cô, được không?"


" Dạ " Trương Vân Nhi thắc mắc hỏi.