Em Chỉ Không Muốn Gặp Gỡ Người Khác

Chương 32: Bệnh viện ghi lại




Lúc Lộ Thừa Hữu và Tô Thiển Oanh đến bệnh viện, Lạc Diệc Minh đang chơi đùa cùng An Minh, Lạc Diệc Minh nhìn hai người một cái, theo bản năng liền đi ra bên ngoài.



Tô Thiển Oanh trừng mắt nhìn Lạc Diệc Minh, đi theo anh ra ngoài.



Lộ Thừa Hữu đi đến bên cạnh giường, nhìn An Minh đang trợn đôi mắt to đánh giá lại anh, ánh mắt này vô cùng giống với Tô Thiển Oanh.



An Minh xem xét một lúc lâu, thấy Lộ Thừa Hữu không nói gì, liền chu miệng nhỏ của mình lên: “Con không có bệnh.”



Lộ Thừa Hữu gật gật đầu, sau đó ngồi xuống bên cạnh An Minh: “Ba biết.”



Anh Minh chớp chớp mắt: “Ba Lạc nói chỉ cần con sinh bệnh, mẹ sẽ mang ba ba đến, ba là ba ba của con sao?”



Lộ Thừa Hữu gật đầu.



Ánh mắt của Tiểu An Minh đã có chút ướt át: “Ba Lạc nói ba ba không biết đến sự tồn tại của con, có đúng không?”



Lộ Thừa Hữu ôm lấy An Minh, cẩn thận nhìn cái mũi nhỏ của cậu bé: “Nhưng hiện giờ ba đã biết rồi.”



Tiểu An Minh vẫn nhìn anh chăm chú: “Con đã có ba ba, đúng không?”



Lộ Thừa Hữu gật gật đầu: “An Minh, ánh sáng bình an?”



“Mẹ nói như vậy.” Tiểu An Minh bĩu môi.



Lộ Thừa Hữu thở dài, nắm lấy tay của Tiểu An Minh: “Mẹ con đặt tên cũng rất hay.”





An Minh lập tức nở nụ cười: “Ba Lạc nói tên này của con rất khó nghe, nói ba ba cũng sẽ thấy khó nghe.”



“Khó nghe cũng là con của ba.”



An Minh chui ra từ trong ngực của anh: “Trong tưởng tượng của con thì ba ba không giống như thế này.”



“Thế giống như thế nào?” Lộ Thừa Hữu cười hỏi.




“Giống như trên ti vi ấy, ba sẽ vội vã hớt hải chạy tới, gắt gao ôm lấy người con, sau đó tình cảm mãnh liệt dâng lên, cảm động đến rơi nước mắt.”



“Con muốn như thế sao?” Lộ Thừa Hữu sờ sờ đầu của An Minh, nhẹ nhàng vỗ về.



An Minh lắc đầu: “Không muốn, con hi vọng có ba ba, vĩnh viễn có ba ba, có thể đến đón con lúc đi học ở nhà trẻ về, cuối tuần có thể giống như nhà các bạn của con, mọi người cùng nhau đi chơi, lúc con học bài ở nhà, có thể chỉ bảo giúp con hoặc là lúc rảnh rỗi có thể chơi đùa với con.”



Lộ Thừa Hữu gật đầu: “Ba ba có thể làm như thế.”



An Minh bĩu môi: “Mẹ làm đồ ăn rất khó ăn, mẹ phải đi làm nữa, không có ai chơi với con cả, có một lần con ở nhà không may bị nước sôi bắn vào, mẹ lại không có nhà, lúc ấy con đã nghĩ nếu như có ba ở đây, có thể lập tức đưa con đến bệnh viện, phải biết rằng khi đó con rất đau.”



An Minh nắm tay lại, chỗ đó có một mảng da màu sắc không giống với những chỗ còn lại.



Lộ Thừa Hữu sờ tay vào mảng da kia, mặt dán vào trên mặt Tiểu An Minh: “Là ba ba không tốt, cái gì cũng không cho con được.”



Tiểu An Minh nhìn anh: “Mẹ cũng rất vất vả, mỗi ngày đều phải đi làm, đều không có thời gian đi chơi, ba Lạc nói mẹ là một người cực kỳ ham chơi, nhưng vì sinh con ra, nên muốn chăm sóc con thật tốt, vì thế mà không dám đi chơi.”




Lộ Thừa Hữu gật gật đầu: “Về sau sẽ không như thế nữa, bởi vì đã có ba ở đây rồi.”



Mà sau khi Tô Thiển Oanh cùng Lạc Diệc Minh đi ra ngoài, liền trực tiếp đá cho anh một cái: “Đám gạt em, anh không muốn sống nữa à?”



Lạc Diệc Minh bày ra dáng vẻ đáng thương: “Em thật thông minh, đã bị em nhìn ra rồi.”



Tô Thiển Oanh bày ra biểu cảm muốn nôn mửa.



Lạc Diệc Minh còn cố ý vỗ vai cô: “Cẩn thận một chút, mang thai thì không được tức giận.”



Tô Thiển Oanh vô cùng buồn bực: “Vì sao lại gạt em? Có phải cảm thấy lừa gạt được em, anh sẽ thấy mình rất thông minh?”



Lạc Diệc Minh đen mặt: “Trí tưởng tượng của em còn có thể phong phú hơn nữa không?”



Thế nhưng, cô cũng không phải nổi giận thực sự, rất tốt, An Minh không có chuyện gì, cô có thể an tâm, thế nhưng nhìn thấy người đàn ông trước mặt mình lại cảm thấy vô cùng chán ghét: “Anh gạt em, còn không thừa nhận đi.”




“Chuyện này đâu có liên quan đến anh, là sai lầm của bác sĩ, anh ra nói tương tự như bệnh bạch cầu, anh cũng nói với em trong điện thoại như vậy, là tương tự, tương tự chứ không phải chắc chắn giống.”



Tô Thiển Oanh nghĩ ngợi: “Anh có nói tương tự? Sao em lại không nhớ ra?”



“Lúc ấy em đang vui vẻ quá mức, biết người trong lòng em không hề muốn cưới người khác, ánh mắt thấp như vậy còn để được ai vào chứ, làm gì có nghe rõ anh nói gì.”



“Anh nói lung tung thì có!” Tô Thiển Oanh buồn bực: “Ánh mắt của anh mới thấp, rất thấp, cực kỳ thấp, vô cùng thấp một cách độc ác.”




Lạc Diệc Minh gật đầu, dáng vẻ vô cùng tiếc nuối: “Không tồi, ánh mắt của chồng em cũng như vậy.”



“. . .”



Tô Thiển Oanh khinh bỉ nhìn anh.



Nhưng qua một lúc lâu sau, sắc mặt của cô lại thay đổi: “Lạc Diệc Minh?”



“Ừ?”



“Vừa rồi, sau lưng anh, cách đó không xa. . .”



“Ừ?” Lạc Diệc Minh cảnh giác nhìn cô.



Tô Thiển Oanh thở dài: “Có một nữ sinh đứng ở đó, mà biểu cảm còn rất quái dị.”



Lạc Diệp Minh lập tức xoay người qua, nơi đó đã không còn ai.



Tô Thiển Oanh thấy dáng vẻ của anh khẩn trương như vậy, có chút tò mò: “Người đó đi rồi, anh còn muốn tìm gì nữa?”



Lạc Diệc Minh đi hai bước tới, sau đó dừng lại: “Không cần.”



Tô Thiển Oanh cười đến mờ ám: “Đã ý thức được người đó sẽ không có khả năng yêu anh rồi hả?”