Edit: Pinkie
Hai học sinh nam trong đội tuyển của trường giật mình, họ không nghĩ chỉ đôi ba câu nói chuyện phiếm sau giờ học lại đụng ngay phải người trong cuộc. Sau khi nhất thời giật mình, bọn họ cầm đồng phục của đội, không kịp đóng vòi nước đã bỏ chạy suýt nữa té ngã lộn nhào.
“Đứng lại!” Sắc mặt Phó Dương Hi khó coi đến đáng sợ, lao ra định bắt người lại nhưng bị Kha Thành Văn giữ lại.
“Đợi đã, đợi đã, anh Hi, tháng này cậu đã bị thầy chủ nhiệm mắng bao nhiêu lần rồi, còn vào đồn cảnh sát! Tỉnh táo! Tỉnh táo lại nào!”
Hai bạn nam kia không dám quay đầu lại, sợ bị Phó Dương Hi nhìn thấy rõ mặt, hốt hoảng chạy xuống khỏi tòa nhà dạy học.
Phó Dương Hi căn bản không có cách nào tỉnh táo lại, trong đầu đều là đoạn hội thoại của hai đứa kia.
“Cái gì mà theo đuổi tên họ Thẩm kia tới mức chết đi sống lại? Cái gì mà ‘có thể làm hòa’ hả?”
“Bọn nó nói thái tử gia Phó thị tớ là gì? Nói khẩu trang nhỏ lợi dụng tớ để cho tên họ Thẩm kia ăn dấm sao?”
Phó Dương Hi giống như nghe được những lời vô căn cứ, quay đầu nhìn Kha Thành Văn: “Đám người này đúng là dùng quá nhiều não rồi!”
Kha Thành Văn đi qua vặn vòi nước lại, môi mấp máy, nhìn cậu một cái nhưng mặt lộ vẻ khó khăn, không dám nói lời nào.
Không khí nhất thời yên tĩnh trở lại.
Phó Dương Hi dừng lại một chút: “Cậu có ý gì?”
Trong lòng cậu bỗng có một dự cảm không lành.
Cậu nhìn chằm chằm Kha Thành Văn: “Rốt cuộc cậu có cái gì giấu diếm tớ, cho cậu cơ hội cuối cùng.”
“Là, chính là ——” Kha Thành Văn hoàn toàn không biết nên nói thế nào.
Phó Dương Hi: “Mau nói!”
“Lúc Triệu Minh Khê vừa mới chuyển lớp, không phải cậu bảo tớ đi tìm người điều tra người trong nhà cậu ấy, sở thích, bạn bè trước kia của cậu ấy sao?”
Kha Thành Văn gấp gáp, sống chết nói: “Cậu ấy đúng là đã theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu! Chính là Thẩm Lệ Nghiêu của lớp bên cạnh! Con nhà người ta! Là Thẩm Lệ Nghiêu mấy năm nay liên tục nhận được huy chương vàng, không thèm để ai vào mắt!”
“Thẩm Lệ Nghiêu rất nổi tiếng, chỉ có anh Hi thường ngày lên lớp đều ngủ, tên giáo viên chủ nhiệm cũng không nhớ rõ, cho nên mới không nghe qua mà thôi! Dáng dấp lại đẹp trai, lần trước cậu cũng gặp qua ở thư viện rồi đó ——”
“Nhưng cậu ấy nói chỉ là bạn bè bình thường.”
Kha Thành Văn lầm bầm: “Con gái da mặt mỏng, không thể nói với chúng ta là cậu ấy đã theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu. Huống hồ khi đó anh Hi ngày nào cũng muốn đuổi cậu ấy đi, cậu ấy đối với chúng ta cũng không có ấn tượng tốt đẹp, cho nên nói cho chúng ta biết để làm gì.”
Phó Dương Hi không thể nào hiểu được tình hình trước mắt, trong lòng cậu như có một cỗ lửa giận nóng bỏng. Cậu không hiểu đó là độ kị hay là thứ gì khác. Thẩm Lệ Nghiêu, rất đẹp trai, mấy năm liên tục đều đạt huy chương vàng, con nhà người ta.
Vậy còn cậu.
“Tớ không tin.” Phó Dương Hi hít sâu một hơi, giữ cho bản thân tỉnh táo hơn, “Khẳng định bên trong có gì đó hiểu lầm.”
Cũng bởi vì Thẩm Lệ Nghiêu ưu tú, có quen biết với khẩu trang nhỏ, cho nên khẩu trang nhỏ mới đưa bánh ngọt cho cậu ta. Đám người này cứ như vậy bịa chuyện thành khẩu trang nhỏ theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu sao? Vậy cậu có thể vứt Thẩm Lệ Nghiêu ra đường, có thể dùng tiền đập chết Thẩm Lệ Nghiêu không, như vậy có phải là đủ ưu tú không nhỉ? Khẩu trang nhỏ còn chưa đưa bánh ngọt cho cậu được một tháng đâu đấy.
—— Đám người này làm sao không bịa chuyện cậu và khẩu trang nhỏ?
Phó Dương Hi phát hiện thậm chí mình cũng ghen ghét với mấy lời đồn đại nhảm nhí này.
Triệu Minh Khê nói là bạn bè bình thường, cậu sẽ tin tưởng là bạn bè bình thường. Cậu không thèm để ý những người này nói nhảm.
Kha Thành Văn thấy cậu như vậy thì cũng không còn cách nào khác: “Vậy chúng ta về trước đi? Anh Hi, hôm nay cậu về biệt thự hay về chung cư?”
—— Không, làm sao cậu có thể không thèm để ý?
Cậu vô cùng để ý.
“Về cái rắm, làm rõ mọi chuyện trước đã.”
Phó Dương Hi bỗng nhiên co cẳng chạy ra ngoài. Kha Thành Văn cho là cậu muốn đi tìm hai người nói lời đàm tiếu kia để tính sổ nên vội vàng đi theo. Thế nhưng cậu lại phát hiện Phó Dương Hi chạy về hướng tòa nhà thông tin.
Phó Dương Hi xông vào phòng thông tin, nơi này thầy giáo còn chưa tan làm, thấy cậu đi vào thì vô thức đứng dậy. Phó Dương Hi không nói lời nào đã vọt vào phòng lưu trữ điện tử. Kha Thành Văn đi theo sau, vội vàng đóng cửa lại. Chờ đến khi Kha Thành Văn đi tới thì Phó Dương Hi đã gõ bàn phím ba lần, đăng nhập vào trang web nội bộ của trường.
Trang web nội bộ sẽ đăng rất nhiều hình ảnh các hoạt động trước đó theo dòng thời gian. Hình ảnh về các trận đấu bóng rổ hàng tuần hoặc lễ chào cờ cũng sẽ được chụp và đăng lên trêи này. Phó Dương Hi trực tiếp lọc các hình ảnh chụp trong khuôn viên trường của cả năm ngoái. tất cả ảnh chụp trêи máy tính đều hiện ra, nhiều manh mối xuất hiện đã biết ngay.
Trong mỗi trận bóng rổ mà Thẩm Lệ Nghiêu xuất hiện thì đều có Triệu Minh Khê. Triệu Minh Khê cầm nước đứng đó. Ngày kỷ niệm thành lập trường năm ngoái, Triệu Minh Khê và Thẩm Lệ Nghiêu cũng xuất hiện trong ảnh chụp lớp của đối phương. Lúc chiêu mộ tân học sinh năm ngoái, Triệu Minh Khê cũng bận rộn giúp đỡ Thẩm Lệ Nghiêu, lúc đó cô còn đeo khẩu trang.
Thì ra, Phó Dương Hi biết khẩu trang nhỏ, thì Thẩm Lệ Nghiêu cũng biết, thậm chí còn sớm và lâu hơn cậu.
……
Có thể nói, có rất nhiều ảnh chụp có hai người cùng xuất hiện. Nếu như tải hết tất cả những ảnh chụp này xuống thì chỉ sợ phải tốn mấy thẻ nhớ. Còn có thẻ đăng ký thư viện, thẻ đăng ký phòng phát thanh, chữ ký của hai người cũng thường xuyên xuất hiện trước sau. Từng chút một, giống như quá trình thích lâu dài và nồng nàn.
Mọi thứ cứ như vậy, chân thật hiện ra trước mắt Phó Dương Hi và Kha Thành Văn.
……
Kha Thành Văn quả thực cũng không dám coi lại.
Sắc mặt Phó Dương Hi rất khó coi, ngón tay siết chặt con chuột, nhưng vẫn lướt hết bức hình này qua bức hình khác. Màn hình máy tính phản chiếu gương mặt cậu, Kha Thành Văn không biết tâm trạng của cậu như thế nào khi nhìn những thứ này.
Trước kia, Phó Dương Hi chưa bao giờ lên diễn đàn, những chuyện xấu không đâu trong trường đối với cậu mà nói chính là lãng phí cuộc đời. Lần trước để một đám đàn em bỏ phiếu vì Triệu Minh Khê cũng là lần duy nhất mà cậu lên diễn đàn, nhưng cậu cũng chỉ trực tiếp bỏ phiếu chứ không để ý tới những lời đàm tiếu trêи đó.
Nhưng lần này cậu lại không nhịn được phải lấy điện thoại di động ra, mở diễn đàn để xem. Thì ra liên quan đến tag của khẩu trang nhỏ, trêи diễn đàn đề cập đến khẩu trang nhỏ và Thẩm Lệ Nghiêu nhiều hơn so với khẩu trang nhỏ và cậu.
Có người đăng lên và hỏi:《Hoa khôi mới của trường chúng ta với Thẩm Lệ Nghiêu của đội tuyển trường sao? Có cảm giác đây là một câu chuyện xưa rất dài nha.》
Còn có người hỏi:《Bây giờ Triệu Minh Khê là hoa khôi trường, chuyện trước kia cậu ấy theo đuổi Thẩm Lệ Nghiêu cũng bị đào lên. Lúc ấy còn nghĩ làm sao cậu ấy lại có dũng khí như vậy, thì ra là do bản thân xinh đẹp nha ~》
《F (Không thể đề cập tên) rốt cuộc đóng vai trò gì nhỉ? Rõ ràng Thẩm Lệ Nghiêu là chính thức, lợi dụng cậu ta để Thẩm Lệ Nghiêu ăn dấm sao?》
Phó Dương Hi thấy huyệt Thái Dương của mình nhảy thình thịch. Khẩu trang nhỏ từng theo đuổi người khác, vì sao cả thế giới đều biết, chỉ có cậu là không biết gì cả?! Ghen tỵ giống như một con trùng không biết tên, gặm nhấm trái tim cậu, làm cho cậu cảm thấy vô cùng dày vò.
“Anh Hi! Đừng xem.” Kha Thành Văn nhịn không được phải nói.
Cậu sợ sau khi Phó Dương Hi phát hiện chuyện này, chính là sợ tình cảnh của ngày hôm nay. Với tính tình của anh Hi, mặc dù không quan tâm tới những lời đàm tiếu, nhưng nếu nhìn thấy người khác nói Triệu Minh Khê có thể vì để cho Thẩm Lệ Nghiêu ăn dấm nên mới tiếp cận cậu ấy thì chẳng phải cậu ấy sẽ lập tức nổ tung sao?
Cho nổ trường học cũng có thể.
Kha Thành Văn dùng đủ kiểu ngăn cản nhưng không nghĩ tới, điều gì nên đến vẫn phải đến.
Không biết qua bao lâu, Phó Dương Hi đóng lại máy tính, hít một hơi thật sâu, cố gắng để cho mình tỉnh táo lại.
Cậu đứng lên, tay nắm thành quyền: “Từng thích tên họ Thẩm kia thì có quan hệ gì? Tớ cũng không phải là đồ cổ thời nhà Thanh, quan tâm đến chuyện này làm gì cơ chứ.”
“Cậu ấy đúng là đã từng thích —— Nhưng bây giờ chắc chắn là không thích nữa.”
Bây giờ, Triệu Minh Khê thích cậu, đúng vậy, chính là như thế. Cậu chính là người mà cậu ấy thích bây giờ. Nhưng cho dù đọc đi đọc lại mấy lần, Phó Dương Hi càng ngày càng không xác định, dấu chấm hỏi trong lòng càng lúc càng lớn.
……
Cậu cảm thấy hình như mình đã hiểu sai điều gì đó.
Là chính cậu đã tự mình bịa ra một giấc mơ tự lừa dối mình. Mà bây giờ giấc mơ đẹp này đã vô tình xé toạc một lỗ hổng, lộ ra sự thật khiến cho cậu như rơi vào hố băng.
—— Lỗ hổng này có thể càng ngày càng lớn.
Phó Dương Hi không biết mình có nên tìm tòi nghiên cứu chuyện này đến cùng hay không. Nếu như đáp án là một đòn cảnh tỉnh thì cậu nên làm gì bây giờ?
Phó Dương Hi chợt nhớ tới ông nội bảo luật sư Trương đưa cho anh một xấp ảnh chụp.
Ông nội nói cậu yêu đơn phương ——
Có cái gì đó trong mấy bức ảnh kia sao?
……
Tim Phó Dương Hi đập thình thịch.
Cậu nhanh chóng gửi tin nhắn cho luật sư Trương, nhờ ông ấy gửi đồ đến phòng VIP của KTV gần trường. Sau đó Phó Dương Hi đi ra khỏi phòng thông tin. Chân tay cậu cứng ngắc, trong đầu ong ong, cũng không biết làm sao cậu rời khỏi trường.
Nửa giờ sau, tại phòng VIP của KTV bên ngoài trường học.
Không có tiếng hát, trong phòng VIP yên lặng vô cùng. Phó Dương Hi không nói tiếng nào ngồi đó, sắc mặt ảm đạm không rõ ràng, xem từng bức hình mà ông nội đưa cho cậu. Kha Thành Văn ở bên cạnh cũng không dám nói câu nào.
……
Bức ảnh đầu tiên, là khẩu trang nhỏ đuổi theo muốn giúp cậu đổ rác. Hai người nói chuyện trong lối đi nhỏ, lối đi nhỏ này ở đối diện tòa nhà dạy học, họ Thẩm kia đứng trêи lầu năm, xa xa nhìn hai người bọn cậu. Cho nên lúc đó, Triệu Minh Khê xông lên muốn giúp cậu đổ rác, là bởi vì Thẩm Lệ Nghiêu đang nhìn sao?
Bức ảnh thứ hai, là trước kỳ thi tháng, khẩu trang nhỏ đột nhiên nắm lấy tay cậu. Camera trong phòng học xuất ra một góc hình chụp, có thể nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Lệ Nghiêu đang đi ngang qua —— Cho nên cô đột ngột nắm chặt tay cậu là do sau khi đã nhìn thấy Thẩm Lệ Nghiêu sao?
Bức ảnh thứ ba, thứ tư, thứ năm, là một loạt ảnh từ camera thư viện. Ngày đó, trước khi cậu đến thư viện, khẩu trang nhỏ rõ ràng đã cãi nhau một trận với Thẩm Lệ Nghiêu, nhìn vẻ mặt của hai người thì có vẻ tương đối quen thuộc. Thế nhưng cô lại nói với cậu rằng bọn họ chỉ là bạn bè bình thường.
Ngoại trừ nhiều ảnh chụp như vậy, thì còn có ghi chép về việc khẩu trang nhỏ xin chuyển lớp.
Thì ra từ đầu, khẩu trang nhỏ không phải muốn chuyển đến lớp quốc tế, càng không phải vì vừa gặp đã yêu với cậu cho nên mới chuyển tới lớp quốc tế.
Năm ngoái, lần đầu tiên cô đăng ký là lớp chuyên của Thẩm Lệ Nghiêu ở bên cạnh, chẳng qua là lúc đó thành tích không đạt nên không được phê chuẩn, năm nay mới xin tới lớp quốc tế.
……
Phó Dương Hi nắm chặt mấy thứ này, các khớp ngón tay trắng bệch, máu huyết dồn lên đỉnh đầu, làm cho cậu phát run cả người. Ông nội thần thông quảng đại, cậu cũng không biết được từ đâu mà ông có được những thứ này. Cậu chỉ biết, thì ra rất nhiều chuyện từ lâu đã có manh mối, chỉ là cậu tự mình rước lấy nhục, lừa mình dối người.
……
Lúc cô xông lên thay cậu chạy tám trăm mét, mọi người trong lớp bên cạnh đều biết tất cả, sắc mặt Thẩm Lệ Nghiêu cũng rất khó coi.
Khi đó, cậu đóng vai gì? Là công cụ sao?
Sáng hôm nay cô đột nhiên muốn bôi thuốc lên vết thương của cậu, có phải cũng là do Thẩm Lệ Nghiêu đúng lúc đi ngang qua.
Bảng khoanh vùng phạm vi cho cuộc thi liên trường mà cô sử dụng thì ra cũng là Thẩm Lệ Nghiêu cho cô.
Còn có, lúc cô từ chối Lý Cá Voi, nói phải học tập cho thật giỏi mà không phải là đã có người thích —— Biết rõ cậu đang ở bên cạnh cửa sổ lắng nghe.
Lúc ấy cậu còn cảm thấy kỳ lạ.
Thì ra, thì ra là như thế.
……
Phó Dương Hi không biết làm sao hình dung được tâm trạng của mình vào lúc này…… Tức giận, phẫn nộ, thậm chí cậu còn không đủ sức lực để bộc ra những tâm trạng này, Một khi có những cảm xúc này, thì sẽ xuất hiện cảm giác hận, nhưng cậu hận không nổi.
Bây giờ, cậu vô cùng luống cuống, giống như chính mình đã tự tay đâm thủng giấc mơ mà mình đã dệt nên, đồng thời phát hiện mình chỉ là một trò đùa. Cho dù có bị lợi dụng hay không, cậu cũng không thèm để ý. Trong đầu cậu chỉ một một giọng nói ác ý liên tục lặp đi lặp lại ——
Khẩu trang nhỏ không thích cậu.
Thì ra khẩu trang nhỏ không thích cậu.
Sau khi cô nắm tay cậu ở thư viện, cậu chưa từng tưởng tượng qua về khả năng này. Giọng nói này như đẩy cậu xuống vực, cả người không khỏi run rẩy.
……
Cho nên, cô có nhớ sinh nhật của cậu không?
Trong đầu Phó Dương Hi nảy ra duy nhất một suy nghĩ này.
Giống như cậu bắt được cọng cỏ cứu mạng, trong lòng nghĩ, nếu hết thảy những thứ này là hiểu lầm? Trêи đời này làm gì có nhiều chuyện trùng hợp như vậy! Đúng lúc cô đối xử tốt với cậu thì có Thẩm Lệ Nghiêu xuất hiện ở bên cạnh! Nếu như vì vậy mà cậu hiểu lầm, cố tình đi gây sự thì đúng là bị bệnh tâm thần!
Cô yêu thích Thẩm Lệ Nghiêu, điều này có gì quan trọng? Bây giờ cô hoàn toàn không có bất kỳ liên lạc gì với Thẩm Lệ Nghiêu, cậu cũng sẽ không để ý điểm này! Chỉ cần bây giờ cô thích cậu, ngày mai cậu sẽ giả vờ như hôm nay chưa xảy ra bất cứ chuyện gì!
“Tớ không tin ai cả, tớ muốn nghe chính miệng cậu ấy nói.” Phó Dương Hi vuốt mặt, bỗng dưng đứng dậy, móc di động ra đưa cho Kha Thành Văn: “Cậu gọi điện thoại cho cậu ấy đi.”
Lý trí của Phó Dương Hi đã bị kéo căng đến sợi dây cuối cùng. Mặc dù khuôn mặt đã rất nhợt nhạt, đôi môi không còn chút máu, nhưng cậu vẫn duy trì một chút thể diện cuối cùng, cố gắng, cố gắng hết sức để giữ biểu cảm của mình, không để cho mình toát ra vẻ chật vật.
Cậu lấy lại bình tĩnh, gằn từng chữ một với Kha Thành Văn: “Cậu hỏi giúp tớ.”
……
Kha Thành Văn nhìn cậu một lúc, muốn nói rồi lại thôi, đành phải gọi điện thoại.
……
Giờ phút này, trong phòng VIP chỉ nghe thấy tiếng hít thở kìm nén.
……
Một lát sau, điện thoại đã được nối thông.
Kha Thành Văn không biết nên hỏi thế nào, nhìn sắc mặt của Phó Dương Hi, hỏi trước một câu: “Minh Khê, cậu ở đâu thế?”
“Ăn cơm với người nhà họ Đổng sao, được, ừ, chuyện là ——” Kha Thành Văn dừng một chút: “Cậu có nhớ sinh nhật anh Hi là ngày nào không? Chúng ta có nên làm cho cậu ấy một bất ngờ?”
Cách âm thanh đường dây điện thoại ồn ào, bên kia Minh Khê nói: “Muốn nha, đương nhiên là muốn bất ngờ rồi.”
Kha Thành Văn bật loa ngoài.
Sau đó Phó Dương Hi nghe Minh Khê hỏi: “Nhưng mà sinh nhật cậu ấy là ngày nào?”
Phó Dương Hi: “……”
…………
Không khí yên lặng như tờ.
Quả thực Kha Thành Văn không dám nhìn sắc mặt của Phó Dương Hi, lại hỏi tiếp: “Ngày mai tớ nói cho cậu, ngày mai tới trường chúng ta bàn bạc một chút, bí mật bàn bạc, đừng nói với anh Hi. Cậu tính tặng cái gì?”
Đầu bên kia điện thoại cũng chưa nghĩ ra, còn đang suy nghĩ thật kỹ.
Kha Thành Văn lo lắng đến mức tim đập thình thịch, cố gắng nói lời khách sáo: “Cậu cũng đừng tặng quà gì khoa trương, nếu không cả lớp chúng ta đều biết cậu thích anh Hi.”
Nói xong, trong lòng cậu hò hét cầu nguyện, Triệu Minh Khê mau biết điều đi, mau nói thích anh Hi đi! Nếu không thì ngày mai anh Hi thực sự sẽ cho nổ tung trường học! Những người khác cũng sẽ gặp nạn!
Minh Khê ở đầu bên kia điện thoại sững sờ.
Lập tức ý thức được, hành vi từ khi chuyển lớp đến nay của cô rất dễ làm cho người khác hiểu lầm, nghe giọng điệu này của Kha Thành Văn, giống như cho rằng cô đang theo đuổi Phó Dương Hi.
May mắn Phó Dương Hi không cho rằng như thế. May mắn Phó Dương Hi đơn tế bào, không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ xem cô như anh em, nếu hiểu lầm thành cô thích cậu ấy, đến lúc đó bạn bè còn không được làm. Giống như ngày đó được người ta đưa hạc giấy, cậu ấy sẽ cho là cô muốn ăn đòn.
Minh Khê không muốn mất đi Phó Dương Hi, vội vàng cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh, giải thích nói: “Không, không, không, cậu đừng nói mò, tớ xem anh Hi là lão đại, tớ sẽ không ——”
Minh Khê còn muốn nói mình sẽ không vượt giới hạn, nhưng không biết vì sao vừa mới nói đến đó thì điện thoại bên phía Kha Thành Văn đã ngắt kết nối.
Sau đó truyền đến âm thanh máy bận.
Hết pin sao……?