Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 20




Hôm sau, sau khi tan ca, Thịnh Văn Ngôn hẹn với Lâu Ngưng, hai người cùng nhau đi tìm tiệm làm khung ảnh.

Tiệm này chuyên làm đồ gỗ thủ công, có nhận đặt làm, giá cả rất mắc. Nghe Thịnh Văn Ngôn nói muốn đặt một cái khung thủ công, nhân viên báo một cái giá mà ngay cả Lâu Ngưng cũng cảm thấy quá cao, nhưng cô không hề chớp mắt đã đồng ý ngay.

Lâu Ngưng kéo bạn mình qua một bên: “Nhiêu đây tiền đủ cho mày mua mấy cái túi xách đấy. Sao thế, đính kim cương à?”

“Ây sao mày biết? Tao phải đặt một cái để tặng cho người ta, phải gắn nhiều kim cương nữa.”

Độ chịu chơi của Lâu Ngưng sức mấy bằng Thịnh Văn Ngôn, mỗi lần thấy bạn mình mua mấy món đồ kỳ quái thì đều rất khó chấp nhận.

“Không phải, ý là tặng cũng được thôi, nhưng làm gì đến mức này? Có người muốn tặng mày một tấm ảnh đẹp à?”

Thịnh Văn Ngôn cười cười, rút một tấm ảnh từ trong túi xách ra: “Đúng là ảnh đẹp, nhưng không phải tao. Hôm qua tao làm vỡ khung ảnh của chú Thẩm Tại, cho nên giờ mới làm cái khác để đền.”

Mặt Lâu Ngưng đầy kinh ngạc, rút tấm ảnh ra khỏi tay cô: “Trời má… chú Thẩm Tại lúc này còn trẻ ghê.”

“Mày cầm cẩn thận đó. Ảnh cũng xưa lắm rồi, coi chừng rách.”

Lâu Ngưng thấy Thịnh Văn Ngôn nâng niu tấm ảnh như miếng vàng, nghi ngờ nhìn cô: “Mày muốn đền cho chú ấy nên mới chịu cái giá này?”

“Đúng đó, mua đại một cái thì không bày tỏ được thành ý hối lỗi của tao.”

Lâu Ngưng: “Nhưng mày không có tiền mà?”

“Thế mày trả đi.”

“…”

“Tao lãnh lương trả lại mày.”

Lâu Ngưng: “?”

Đù! Mấy tháng tiền lương của mày mới trả hết được!

Đồ đặt làm nên cần thời gian. Hai người ra khỏi tiệm, đến quán cà phê ngồi một lát.

“… Ý mày là hôm qua Trịnh Kỳ ở trước mặt nhiều cố ý bêu xấu mày, sau đó mày ngồi xe Thẩm Thụ Diệc về nhà?”

Thịnh Văn Ngôn khinh bỉ nhìn cô ấy: “Mày nắm sai trọng điểm rồi. Tao nói là Thẩm Tại ra mặt giúp tao, sau đó tao và chú ấy vào phòng sách, tao không cẩn thận làm rơi đồ của chú ấy, sau đó…”

“Chuyện chính của tao là Thẩm Thụ Diệc đưa mày về nhà! Từ đầu đến giờ mày chưa từng kể tao nghe!”

Thịnh Văn Ngôn thản nhiên nói: “Hôm qua trùng hợp thôi, lúc ấy tao không đi xe, vừa hay cậu ta là người tiễn khách.”

“Lạ ghê nha, Thẩm Thụ Diệc sợ chung một chỗ với mày mà, sao đột nhiên lại chủ động nhỉ?”

“Tao đâu có biết.” Thịnh Văn Ngôn nói: “À tao kể mày nghe này, hôm qua chú ấy che cho tao, tay bị bầm tím, tao nhìn đã thấy đau —— “

“Dừng dừng dừng, tao cảm thấy mày rất chính xác khi không thích Thẩm Thụ Diệc nữa, nhưng mày cũng không nên thay đổi mục tiêu chứ? Mục tiêu thay đổi làm tao hơi bất ngờ! Mày, mày vậy mà…”

“Vậy mà sao?”

“Vậy mà thích chú Thẩm Tại?!”

Thịnh Văn Ngôn mắc nghẹn, mém chút nữa ngụm cà phê nghẹn ở cổ họng. Cô ho khan, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, hồi lâu mới nói: “… Mày nói cái quái gì vậy?”

“Mày nói xem! Ba câu gần nhất của mày đều nhắc đến Thẩm Tại, lúc nói đến chú ấy thì hai mắt sáng lên đó, mày biết không?” Lâu Ngưng sợ hãi nói: “Má Thịnh Văn Ngôn, theo sự hiểu biết của tao, mày thế này nghĩa là thích Thẩm Tại đó!”

Mặt Thịnh Văn Ngôn đờ ra, vốn nên phản bác, nhưng cô lại đột nhiên im lặng.

Cô chống tay suy nghĩ, dạo này cô hay nhắc tới Thẩm Tại lắm à? Được rồi, cô không thể chối bỏ gần đây đầu óc cô đều xuất hiện hình bóng Thẩm Tại, nhưng… Lúc cô nhắc tới anh thì hai mắt sáng rỡ thật sao?

“Văn Ngôn? Thịnh Văn Ngôn? Thiệt hả mày?”

Biểu cảm của Lâu Ngưng hơi lố, khiến cô cảm thấy hơi hoảng loạn, dù là thật thì đáng sợ đến vậy ư?

“Sao, không được hả?” Thịnh Văn Ngôn bình tĩnh lại, liếc nhìn bạn mình.

Lâu Ngưng mím môi: “Mày điên à?”

“… Tao rất khỏe mạnh.”

“Không phải, tao thừa nhận Thẩm Tại rất đẹp trai, nhưng chú ấy không giống những đứa đẹp trai không có đầu óc kia đâu.”

Thịnh Văn Ngôn: “Tao đâu có nói chú ấy không có đầu óc.”

Lâu Ngưng: “Đừng đừng, mày thế là không được, Thẩm Tại không phải là Thẩm Thụ Diệc… Đúng rồi, chú ấy có biết không?”

Cô còn chưa biết, sao thẩm Tại biết được?

Điên rồi!

Lâu Ngưng thấy cô không nói nên lời thì thở phào nhẹ nhõm: “Không biết là tốt, nếu chú ấy biết, chắc chắn mày sẽ bị đuổi.”

Mặt Thịnh Văn Ngôn đen đi: “… Tại sao?”

“Có gì đâu mà tại sao, chưa kể đến chuyện, tất cả mọi người đều biết chuyện mày theo đuổi cháu chú ấy, chỉ tính chuyện mày là cấp dưới, còn là con gái của bạn thân thì sao chú ấy có tình cảm với mày được?” Lâu Ngưng phân tích: “Mày không biết cách làm việc của Thẩm Tại à, nếu chú ấy phát hiện thư ký có tình cảm với sếp, chẳng lẽ không đuổi cổ?”

Cô không nghĩ nhiều vậy đâu, nhưng Lâu Ngưng nói thế, cô cảm thấy rất có lý, có lý đến mức khiến cô… Không hề thoải mái!

Lâu Ngưng thấy biểu cảm muốn giết người của cô, nhỏ giọng nói: “Tao muốn nhắc nhở mày một chút, với người thành công, trưởng thành, đã trải đời như Thẩm Tại, không thể áp dụng mấy biện pháp thiếu thực tế như trai trẻ được…”

——

Trong công ty IZ không được phép yêu đương, đây là quy định Thẩm Tại đặt ra, anh không thích chuyện tư ảnh hưởng đến công ty.

Thịnh Văn Ngôn quên bén mất chuyện này, bởi vì trong phòng chủ thịch chỉ có mình cô là phụ nữ, không ai cạnh tranh, vậy nên cũng không ai cho cô lời cảnh báo.

Bây giờ bị Lâu Ngưng làm cho rối ren lên, cô mới nhớ ra điều này đã được phổ biến trong buổi đào tạo nhân viên vào công ty.

Thế nên… Cô không được thích Thẩm Tại? Nếu như Thẩm Tại biết cô thích anh, cô sẽ bị đuổi? Cô không muốn bị đuổi đâu…

Chờ đã, bây giờ cô phải tự hỏi là cô thật sự thích Thẩm Tại sao?

“Sếp Thẩm.” Giọng của Trần Siêu truyền tới, Thịnh Văn Ngôn lập tức ngẩng đầu nhìn qua.

Thẩm Tại đã trở lại. Hôm nay anh ăn mặc như thường ngày, tây trang cà vạt, chỉnh tề lại cao quý, khuôn mặt cũng nghiêm túc, thờ ơ như mọi khi.

Từ khi bị Lâu Ngưng chỉ điểm, cô cảm thấy mình hơi lạ lẫm. Rõ ràng anh vẫn như trước, nhưng mỗi khi nhìn thấy anh là trái tim bình tĩnh của cô bỗng dưng nhảy loạn lên.

Bình bịch, mạnh mẽ, mãnh liệt.

“…”

Thích một người chẳng phải chuyện xa lạ gì với cô. Bởi vì thấy trai đẹp là hoocmon trong người cô lại tăng vọt.

Nhưng hiện tại nhìn Thẩm Tại, cô cảm thấy hoàn toàn khác lạ, khác ở đâu thì cô không nói được. Đầu óc sản sinh ra hoocmon, nhưng tâm lý lại hốt hoảng… Đúng, là hốt hoảng.

Cô chưa từng bị như này khi đối mặt với đàn ông.

“Lịch làm việc chiều nay.” Lúc đi ngang qua chỗ cô, Thẩm Tại mở miệng hỏi, nhưng anh không dừng lại mà đi thẳng vào trong phòng.

Thịnh Văn Ngôn căng thẳng, vội vàng đứng lên đi theo.

Âm thầm điều chỉnh nhịp thở xong, cô đứng cạnh anh, nói sơ qua lịch làm việc: “Lúc hai giờ, anh có cuộc họp với ba tổ điện ảnh, bắt đầu dự án đã được duyệt. Bốn giờ, nhân viên bên công ty Tài Thánh sẽ tới, lần này vẫn là Chu Linh Vận dẫn dắt… Bốn giờ mười phút sẽ mở cuộc họp về dự án khu suối nước nóng ở phòng họp lớn, sau đó đi ăn cơm tối với bọn họ, đã chọn địa điểm, ở khách sạn Nam Tước…”

Thẩm Tại cởi áo khoác vest, hôm nay anh mặc áo sơ mi màu tối, còn thâm trầm nam tính hơn cả khi mặc áo trắng, sau đó tiện tay đặt áo khoác lên ghế sô pha, kéo cà vạt: “Tôi biết rồi, cô ra ngoài trước đi.”

Thịnh Văn Ngôn không nhịn được cứ nhìn dáng người ẩn sau lớp áo sơ mi và quần tây kia, rất hợp mắt… Cũng không có gì lạ khi cô lỡ thích Thẩm Tại.

“Còn gì nữa không?” Thẩm Tại thấy cô chưa đi, nghiêng đầu hỏi.

Thịnh Văn Ngôn bất ngờ, thôi không nhìn nữa: “À… Chuyện là buổi trưa anh chưa ăn gì, để tôi đi chuẩn bị cơm trưa.”

“Không cần, mọi người ăn đi.” Nói xong, Thẩm Tại đi vào phòng nghỉ.

Lại không ăn cơm trưa… Ngày hôm qua cũng không ăn.

Người này đang giảm cân hay gì? Nhìn đâu có mập.

Thịnh Văn Ngôn ra khỏi phòng làm việc.

Trần Siêu hỏi: “Buổi trưa sếp ăn gì, để tôi đi mua.”

“Sếp ngủ, nói không ăn…” Thịnh Văn Ngôn có hơi thất thần, lẩm bẩm: “Sao lại không ăn chứ? Giờ không ăn, buổi chiều lại toàn họp với họp, vậy là chết đói đó. Hay để tôi đi mua phần cơm đơn giản rồi đem vào cho sếp.”

Trần Siêu ngăn lại, nói: “Sếp nghỉ ngơi rồi thì thôi cô đừng làm phiền. Sếp không thích ai làm ồn khi ngủ.”

“Anh ấy chưa ăn cơm mà?”

“Dạo này công việc chồng chất, dự án lại có vấn đề, đoán chừng sếp hơi mệt nên mới như vậy.”

Thịnh Văn Ngôn cau mày: “Cứ kệ thôi à? Lúc trước thư ký Lâm sẽ làm gì?”

Trần Siêu nói: “Thư ký Lâm có quân tâm, nhưng sếp nổi giận nên cũng không làm gì được. Cô đó, đừng đi để rồi bị mắng.”

Thịnh Văn Ngôn lầm bầm: “Đây là sự cố chấp của người lớn tuổi à?”

“Cô nói gì?”

“À, không có gì, không có gì.” Thịnh Văn Ngôn nói: “Vậy để tôi đi mua, anh ăn salad ức gà đúng không?”

“Ừ, cảm ơn.”

Nghỉ trưa xong thì bắt đầu cuộc họp nội bộ. Cuộc họp kéo dài lâu hơn dự đoán, sau khi kết thúc, nhân viên bên Tài Thánh cũng đến.

Chuyện này nối tiếp chuyện kia.

Hai bên ngồi xuống phòng họp lớn, Chu Linh Vận ngồi đối diện rất nhiệt tình, vui vẻ nói cho Thẩm Tại nghe về tiến độ xây dựng khu nghỉ dưỡng, nhưng khi nhìn thấy Thịnh Văn Ngôn bưng cà phê vào, mặt cô ta hơi đơ ra.

Thịnh Văn Ngôn nhìn cô ta cười, đặt cà phê xuống: “Mời cô Chu từ từ dùng.”

Khóe miệng Chu Linh Vận cong xuống, không trả lời.

Thịnh Văn Ngôn cũng không ngại, đưa cà phê cho tất cả mọi người xong, cô đặt ly cuối cùng bên cạnh Thẩm Tại, rồi ngồi xuống gần anh.

Cuộc họp chưa bắt đầu, Thẩm Tại cầm ly cà phê uống một hớp, nhưng chợt ngừng lại, vì trong miệng tràn ngập mùi sữa tươi, không phải là cà phê.

Anh nghiêng mắt nhìn Thịnh Văn Ngôn, người đó nhướng mày, hiển nhiên là cảm động.

Bình thường Thẩm Tại rất ít uống sữa, định nói cô đổi lại thì bỗng thấy tay cô xuất hiện dưới gầm bàn, khẽ đụng vào đùi anh.

Thẩm Tại sửng sốt: “Gì vậy?”

“Chocalate đen.” Thịnh Văn Ngôn che miệng nói: “Tôi tưởng họp với tổ điện ảnh xong, anh còn thời gian ăn cơm, nhưng xem ra không có rồi, nên tôi chuẩn bị một chút đồ ăn lót dạ.”

Cô nói rất nhỏ, còn quơ quơ thanh kẹo dưới bàn, khiến anh không tưởng tượng được, lại còn thấy hơi buồn cười, giống như hai đứa trẻ ăn vụng kẹo trong lớp.

Đợi cả đỗi lâu mà anh vẫn không cầm, Thịnh Văn Ngôn nhẹ kéo áo anh: “Anh mau ăn đi, lỡ lát nữa tuột huyết áp thì sao?”

Thịnh Văn Ngôn không quan tâm cách các thư ký trước làm, cô có ý riêng của mình. Cô nghĩ anh không thể “Tuỳ hứng”, không chịu ăn cơm, cho nên vừa nãy cô có chuẩn bị, chỉ là thời gian cuộc họp khá dài.

Bây giờ chỉ đành lùi một bước, để tiến thêm bước nữa thôi.

Bình thường lúc giảm cân, cô hay ăn chocolate để lót bụng.

“Anh mau ăn đi, chưa bắt đầu họp đâu.”

Cô chẳng để ý đến tông giọng nữa, không còn cung kính, ra vẻ ngoan ngoãn như ngày thường, thay vào đó là ra lệnh cưỡng chế.

Thẩm Tại ngẩn người, vốn định từ chối, nhưng không biết có phải bị vẻ mặt nghiêm túc của người này dọa rồi không, ấy mà lại vươn tay ra cầm lấy thanh chocolate trong lòng bàn tay cô.

Vỏ chocolate ma sát với đầu ngón tay, lúc này mới bừng tỉnh, đúng là dung túng cho cô quá rồi.

Lòng tay hơi buông lỏng, anh muốn trả chocolate lại, nhưng người bên cạnh lại nghiêng đầu, cười rạng rỡ: “Vậy mới ngoan chứ, có bận đến mấy thì cũng phải ăn.”