Em Chỉ Thích Mặt Của Anh

Chương 37




Thịnh Văn Ngôn bẩm sinh đã sở hữu đôi mắt động lòng người. Lúc cười tình ý thầm kín, quyến rũ, khiến người khác không thể rời mắt, lúc tủi thân nhu nhược đáng thương thì hơi nước lan tràn, giống như nếu người khác nói nặng thêm một câu nữa cũng là họ sai.

Thẩm Tại ngẩn người, bất động dời tầm mắt.

“Lấy luận văn ra để nói dối, chơi vui không?” Anh hỏi.

Cô vội lắc đầu: “Không vui, không vui chút nào!”

“Vậy sao cô còn làm?”

“Không phải đâu, tôi chỉ muốn tìm cơ hội để ở cùng với anh thôi…” Dứt lời Thịnh Văn Ngôn bị anh lạnh lùng nhìn thoáng qua, cô cắn môi dưới, vẫn kiên trì nói tiếp: “Thật đấy, lúc đó tôi nghĩ mượn chuyện này để lấy chút sự đồng tình từ anh, để anh ra ngoài ăn bữa cơm với tôi thôi. Ai mà ngờ… Anh thật sự giúp tôi đọc luận văn. “

Thẩm Tại bật cười đáp lại: “Ý cô là tôi sai?”

“Tất nhiên là không rồi.” Thịnh Văn Ngôn nắm lấy tay áo anh lắc lắc: “Không ngờ anh lại quan tâm đến luận văn của tôi đến vậy, tôi thật sự rất cảm động, cho nên đã nhận thức sâu sắc sai lầm của mình. Tôi đúng là đại nghịch bất đạo, tội ác tày trời! Thẩm Tại, nếu không tôi nợ anh lần này nhé? “

Thẩm Tại ngước mắt nhìn cô: “Tôi thấy bây giờ cô chẳng để tôi vào mắt mà.”

Cô chớp chớp mắt, phản ứng lại: “Ồ… Sếp Thẩm, ông chủ! Tôi mời anh ăn cơm nha, bày tỏ lời xin lỗi của tôi.”

Tâm tư cô rõ như ban ngày.

Thẩm Tại ngả người ra sau, lười biếng lại uy nghiêm: “Không cần xin lỗi, cô lo làm việc chăm chỉđi, đừng có làm ba cái trò diêm dúa nữa là được.”

“Tôi sẽ làm việc chăm chỉ.”

Nhưng trò diêm dúa, tôi còn muốn, còn dám làm!

Thịnh Văn Ngôn giả vờ ngoan ngoãn: “Vậy bây giờ anh không giận tôi nữa chứ?”

Thẩm Tại: “Đi ra ngoài.”

“Anh không giận chứ?”

Anh lắc đầu: “Ừ, không giận nữa, cô đi ra ngoài đi.”

“Ồ! Được!” Mặt mày cô lập tức hớn hở: “Sếp Thẩm, có thời gian thì cùng nhau ăn bữa cơm nha. Không làm phiền anh nữa, tôi đi trước.”

Có thời gian cùng nhau ăn bữa cơm? Tối nay cô ở đây, không phải đã ăn cơm chung rồi sao?

Thẩm Tại cảm thấy mạch não của cô gái nhỏ khiến anh khá bối rối. Cánh cửa đóng lại, sau khi Thịnh Văn Ngôn rời khỏi phòng sách, nơi này cũng trở nên yên tĩnh.

Anh định tiếp tục làm chuyện của mình, nhưng sự chú ý lại dời đến chiếc bánh cô vừa đem lên, mà lại không mang đi. Chiếc bánh màu đỏ, ở giữa có một quả dâu tây, vẻ ngoài trông rất đáng yêu, mùi bơ ngọt ngào thoang thoảng bay lên. Anh nhìn một lúc, sau đó vươn tay kéo chiếc đĩa qua.

“Tôi tự làm đó.”

Lời nói của cô còn đọng trong tâm trí anh, Thẩm Tại cầm lấy dĩa, cắn một miếng. Vị ngọt mềm mại tan ở đầu lưỡi, lập tức xâm chiếm mọi vị giác…

Anh nghĩ đây không phải khẩu vị của mình.

——

Hôm nay có Thịnh Văn Ngôn nên Triệu Thuận Từ bảo nhà bếp làm thêm vài món để chăm sóc khẩu vị của cô.

Cơm nước xong xuôi, Thịnh Văn Ngôn và Triệu Thuận Từ ngồi ở khách phòng nói chuyện. Đến hơn tám giờ, cô mới chào tạm biệt bà, chuẩn bị đi về.

“Hôm nay con không lái xe đến phải không?” Bà hỏi.

Thịnh Văn Ngôn: “Dạ, gần đây con sống ở ngoài, bình thường cũng ít lái xe.”

“Vậy để dì gọi người đưa con về.”

Thịnh Văn Ngôn: “Con đi nhờ là được. Sếp Thẩm…”

“Đúng ha, đi nhờ xe.” Triệu Thuận Từ lập tức nhìn Thẩm Thụ Diệc: “Thụ Diệc cũng về nhà, vừa lúc có thể chở con.”

Cô sửng sốt: “Dạ? Không cần không cần. Sếp Thẩm thuận đường với con, con đi ké xe của sếp là được ạ.”

Thẩm Tại phải đi thật, anh định nói gì đó đã bị Triệu Thuận Từ kéo lại. Anh nhìn sang thì nghe bà nói: “Dì có việc muốn nói với Thẩm Tại, con không cần chờ nó đâu. Thụ Diệc, con đưa Văn Ngôn về nhà đi.”

Thẩm Tại: “… Nói gì với con vậy?”

Triệu Thuận Từ lén lút trừng mắt với con trai mình: “Chuyện rất quan trọng.”

Cô sờ sờ mũi: “Thế ạ? Để con bắt taxi, không cần phiền phức đâu.”

“Phiền phức gì chứ? Ở đây khó bắt xe lắm, với lại Thụ Diệc cũng đi về, hai đứa tiện đường mà. Thụ Diệc, sao chưa đi lấy xe?”

Cậu cụp mắt xuống, cảm xúc sâu hút: “Dạ.”

Thịnh Văn Ngôn: “Thật sự không cần đâu…”

Thẩm Thụ Diệc: “Đi thôi.”

Màn đêm đã buông xuống, bãi đậu xe của nhà họ Thẩm được ánh đèn thắp sáng, xe đậu san sát nhau.

Xe của Thẩm Tại đậu bên cạnh xe của Thẩm Thụ Diệc. Màu đen nhám, giống như một con báo hoang đang ngủ say, kiềm nén hơi thở, vừa bí ẩn vừa nguy hiểm.

Thịnh Văn Ngôn ngồi ở ghế phụ, nhìn chiếc xe ngoài cửa sổ, trong lòng khẽ thở dài, hi vọng của cô lại tan vỡ rồi.

“Thắt dây an toàn.” Thẩm Thụ Diệc thấy cô lưu luyến không rời, đôi mắt đầy hình bóng mình bây giờ đã chuyển thành người khác thì vô cùng ảm đạm.

Cô gật đầu, thắt dây an toàn: “Cảm ơn cậu, làm phiền rồi.”

Cậu nói “Không có gì” rồi khởi động xe.

Chiếc xe thể thao màu trắng tuyết bắt đầu gầm rú, từ từ lái ra khỏi sân. Thịnh Văn Ngôn nhìn ngôi nhà đang xa dần trong kính chiếu hậu, thở ra một hơi.

Thẩm Thụ Diệc hết lòng chú ý tới Thịnh Văn Ngôn. từng cử động nhỏ của cô, cậu đều cảm nhận được. Thấy cô buồn bực không vui, cậu siết chặt tay lái, có hơi không nhịn được: “Chú ấy sẽ không thích cậu đâu.”

Cô đang suy nghĩ lung tung, đột nhiên cậu lại nói một câu như vậy, cô chưa kịp phản ứng: “Cái gì?”

“Thịnh Văn Ngôn, chú út … Chú út của tôi, sẽ không thích cậu đâu.”

Thịnh Văn Ngôn đang vui vẻ, đây là câu cô không thích nghe nhất lúc này, tức khắc lạnh mặt: “Cậu có ý gì?”

“Chú út và chúng ta là người của hai thế giới…” Thẩm Thụ Diệc nhỏ giọng, cũng không biết là đang thuyết phục cô hay tự an ủi chính mình: “Cậu và tôi là bạn học, nhỏ hơn chú út một thế hệ. Đối với chú ấy, cậu không hơn gì một đứa trẻ đâu.”

“Không sai, tôi và cậu là bạn học thì sao? Nhỏ hơn vài tuổi thì sao? Tôi là người trưởng thành, chú ấy cũng vậy, chúng tôi ở bên không hề phạm pháp.”

“Tại sao lại là chú ấy?” Thẩm Thụ Diệc nói: “Tôi không muốn chọc giận cậu, tôi chỉ muốn biết tại sao nhất định phải là chú út? Bởi vì chú ấy đẹp trai? Vậy có nhiều người đẹp hơn, cậu…”

Thịnh Văn Ngôn: “Chú ấy đối xử với tôi rất tốt.”

“…”

“Là người tốt nhất mà tôi từng gặp.” Ánh mắt cô hơi âm trầm: “Cho nên phải là chú ấy.”

Thật ra, cô đã từng tự hỏi bản thân câu này.

Một hai cứ phải là Thẩm Tại? Mẫu người lý tưởng của cô là hotboy vườn trường, sạch sẽ trong sáng, có hơi thở của học sinh. Ngay cả khi không phải là Thẩm Thụ Diệc, cô cũng có tìm được những anh chàng đẹp trai ở xung quanh, ngoan ngoãn và mạnh mẽ, chứ không phải người phúc hắc trong công sở như Thẩm Tại…

Sao lại là Thẩm Tại…

Cô nghĩ chắc là vì anh đối xử tốt với cô.

Tất cả mọi thứ khiến cô không muốn buông tay.

——

Sau lần chọc giận Thẩm Tại, cô ngoan ngoãn một khoảng thời gian, làm hết việc trong phận sự của mình.

Vào giữa tuần, bên Tài Thánh gửi thông báo đến. Biệt thự nước nóng đã được xây dựng xong, tuần sau sẽ bắt đầu đưa vào hoạt động thử, vì thế mời Thẩm Tại đến kiểm tra lần cuối.

Lần trước đến, khu suối nước nóng chưa mở nên cô cũng chưa cảm nhận qua. Biết được lại đến đó công tác ba ngày, Thịnh Văn Ngôn phản ứng rất tích cực, lập tức về nhà thu dọn hành lý.

Suối nước nóng đó nha… Đây không phải đi công tác, mà là tuần trăng mật.

Ba giờ chiều là bay, Thịnh Văn Ngôn xuất phát từ nhà nên đến sân bay sớm nhất. Nửa tiếng sau, Thẩm Tại mới đến. Thấy anh tiến vào từ phòng chờ VIP, cô đứng dậy vẫy tay với anh.

Thẩm Tại đang nghe điện thoại, nhìn thấy có người vẫy tay với mình cách đó không xa, anh dừng lại hai giây.

“Sếp Thẩm, ở đây ở đây.” Thịnh Văn Ngôn chỉ vị trí cho anh.

Thẩm Tại nhíu mày, nói với người bên đầu dây: “… Không sao, chờ tôi về rồi nói sau… Được, chuyện khác thì cậu tự quyết định đi. Ừ, cúp máy đây.”

Cô thấy anh đã cúp điện thoại, nhiệt tình nói: “Anh muốn uống gì không? Tôi lấy cho.”

Anh nhướng mắt nhìn cô, vẻ mặt lãnh đạm: “Cô đang mặc cái gì đó?”

“Đầm.”

Hôm nay cô mặc một chiếc đầm màu trắng bằng lụa mỏng.

Chiếc đầm hai dây, khoe ra cánh tay và xương quai xanh mảnh mai tinh xảo, trắng noãn mịn màng. Điểm nhấn của chiếc đầm là ở phần chân váy, xẻ tà cao, không hề lỗi mốt, lấp ló đôi chân dài miên man, vô cùng gợi cảm.

Ngoại hình của cô thế này, tầm mắt của những người đàn ông ngồi xung quanh cứ đổ dồn về phía cô, nhưng cô lại hồn nhiên không biết, hoặc có thể nói cô không hề quan tâm, đung đưa qua lại, giống như một chú bướm bay khắp nơi.

Thẩm Tại ném áo khoác ở bên cạnh cho cô: “Bảo cô đi công tác, cô mặc như này làm gì?”

Công ty không bao giờ hạn chế chuyện ăn mặc, cô mặc đầm thì có sao đâu?

“Đẹp không?” Thịnh Văn Ngôn giơ vạt váy lên, thờ ơ hỏi.

Thẩm Tại: “Trời hôm nay mười sáu độ, cô muốn lạnh chết rồi kiếm ít chi phí tai nạn lao động của công ty à?”

Cô ôm chiếc áo khoác trong tay, nói: “Lúc ở bên ngoài tôi có mặc áo khoác, vào đây có lò sưởi nên mới cởi ra.”

“Sân bay là sàn diễn chắc?”

Sân bay không phải sàn diễn của tôi, anh mới đúng là sàn diễn.

Chiếc đầm này cô lựa chọn rất kỹ lưỡng, không hề sexy. Vì sở thích của anh, tôi có sung sướng gì!

Thịnh Văn Ngôn nói: “Không phải đi biệt thự suối nước nóng sao? Lâu lắm rồi tôi chưa đến đó, tôi muốn thật đẹp trong kỳ nghỉ phép.”

“Ai cho cô nghỉ?” Thẩm Tại lạnh lùng nói: “Mấy ngày ở đó, cô phải viết một bản báo cáo trải nghiệm.”

“…”

“Còn ngây ngẩn gì nữa?”

Cô lập tức xụ mặt: “Ồ, xin hỏi ông chủ muốn uống gì? Để tôi đi lấy cho ông.”

Thẩm Tại: “Cà phê.”

“Được.”

“…”

Cô xoay người đi đến quầy đồ uống, ánh mắt của những người xung quanh cũng di chuyển theo cô. Anh khẽ nhíu mày, có chút tức giận không giải thích được: “Thịnh Văn Ngôn.”

Cô đứng lại, xoay người nhìn anh. Chỉ thấy Thẩm Tại đứng dậy, đôi chân dài đi vài bước đã đến chỗ cô.

“Anh muốn đổi cái khác à?” Cô hỏi.

“Về ngồi đi, tôi tự lấy.”

Thịnh Văn Ngôn bị anh làm cho khó hiểu: “Hả?”

Thẩm Tại nhìn cô, mặt không cảm xúc nói: “Về chỗ ngồi, mặc áo khoác vào.”