Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 1: Nguy kịch




Tại bệnh viện X.

" Bác sĩ! Con tôi hiện giờ sao rồi?" Một người phụ nữ tầm tuổi tứ tuần tên Thanh Lam đứng dậy tiến gần đến bác sĩ hớt hải hỏi.

"Hiện tại bệnh nhân mất máu quá nhiều. Nhưng bây giờ trong bệnh viện gần hết máu để phòng cho trường hợp xấu xảy ra ,không biết người nhà mình có ai trùng với nhóm máu bệnh nhân không?”Bác sĩ vội vàng hỏi người nhà bệnh nhân.

" Vậy lấy máu của tôi này!"

" Không biết cô thuộc nhóm máu gì? Bệnh nhân thuộc nhóm máu AB (rh+)."

"Hả? Vậy tôi....tôi thuộc nhóm máu A." Người phụ nữ đó vỗ ngực ý chỉ chính mình.

" Người nhà mình có ai thuộc nhóm máu AB không ạ." Bác sĩ hỏi.

Người nhà ai cũng lắc đầu, mọi người lo lắng tại sao anh có thể mang nhóm máu hiếm được.

" Mọi người cố gắng hỏi thêm có trùng với nhóm máu bệnh nhân không, và vả huy động thêm người khác chắc chắn sẽ có xác suất cao. Chúng tôi sẽ cố gắng hết sức cứu chữa và giúp đỡ mọi người nên mọi người giữ bình tĩnh đừng lo lắng."

Ông Hoàng Nghị bố của Hoàng Tử Thiên cũng chính là bệnh nhân đang được cấp cứu trong phòng đứng lên ngồi xuống không thôi , tâm trạng tràn đầy sự lo lắng.

Hoàng Hân trấn an bố mẹ rồi vội vàng nhờ sự giúp đỡ.

Thật không ngờ cả nhà chỉ có mỗi Hoàng Tử Thiên mang nhóm máu này.

Nếu theo quy tắc truyền máu thì bất cứ ai có thể truyền máu cho người có nhóm máu AB. Nhưng hiện nay các bệnh viện chỉ truyền nhóm máu nào cho nhóm máu đó để tránh rủi ro khi gặp phản ứng không đáng có.

Rồi xong thế là phải tìm được người có cùng máu mới được.

Hoàng Hân nghĩ xong như muốn vặn cả não xuống, biết đi đâu tìm bây giờ?

Vốn là IT nên Hoàng Hân tìm đến sự trợ giúp của cộng đồng mạng. Và cũng không ngừng hỏi mọi người trong bệnh viện có ai trùng nhóm máu với anh trai mình.

Trần Hà Anh vào chăm sóc mẹ đang bị bệnh, mới vừa rồi mẹ cô trải qua cuộc phẫu thuật nhưng chi phí cao mọi trách nhiệm đều dồn hết vào đôi vai nhỏ bé của cô.

Khi vừa bước chân vào thang máy chuẩn bị lên tầng đột nhiên có một người phụ nữ vội vàng bước ra ngoài va phải Hà Anh.

Hoàng Hân vừa đi vừa nói chuyện điện thoại.

" Vẫn chưa tìm được người có nhóm máu AB sao?"

Cô gái này không biết tìm người có nhóm máu đó để làm gì chứ? Bỏ qua chuyện đó đi, Hà Anh đang định bước chân vào thang.

" Thế thì mọi người cố gắng mình với. Mình cần gấp nếu không anh trai mình không qua khỏi mất!" Hoàng Hân lo lắng thúc giục đầu số bên kia.

Đột nhiên nhiên không hiểu sao Hà Anh quay lại đến gần thăm hỏi Hoàng Hân. Có lẽ là vì tình thương người đang trỗi dậy bên trong cô

" Cô đang tìm người mang nhóm máu AB?"

Hoàng Hân không nghĩ ngợi gì nhiều mà trả lời.

" Dạ vâng ạ. Chị là...."

" Thật trùng hợp mình cũng mang nhóm máu AB..."

" Tốt quá! Tốt quá rồi! Chị có thể hiến máu cứu giúp anh trai em được không? Nếu có thể ... Nhà em mang ơn chị suốt đời." Chưa kịp nói gì Hoàng Hân hớt hải nhờ cô, còn chưa chờ Hà Anh đồng ý đã vội vàng kéo cô vào trong phòng cấp cứu ngay phía sâu bên trong tầng 1.

Trần Hà Anh như hoàn lại hồn trở về với thân xác cô ấy vừa nói cái gì vậy? Sao cô không hiểu gì hết! Nghe mang mác là cứu ai đó.

" Bố mẹ! Con đã tìm ra người thích hợp rồi ạ."

Ông Hoàng Nghị và Thanh Lam đưa mắt nhìn về hướng hai người.

" Tốt quá! Tốt quá! Thế là con tôi được cứu rồi ." Bà Thanh Lam vui mừng thốt lên.

Hà Anh chỉ mới hỏi một câu mà bị kéo đến tận đây, cô như là người trên mây chưa hiểu chuyện gì xảy ra và vẫn đang cố gắng soát lại từng chữ vừa rớt ra khỏi đầu.

" Dạ ..... Cháu chào hai bác!"Hà Anh nhẹ nhàng từ tốn chào hỏi .

Bà Thanh Lam gật đầu vui vẻ, trông con bé này dáng vẻ được đó chứ, dáng người tao nhã, ăn nói nhỏ nhẹ êm tai mà khuôn mặt lại xinh xắn nữa chứ.

Bà như vớ phải châu báu liền cầm lấy bàn tay cô nhờ sự giúp đỡ.

" Cháu gái! Bác nhờ cháu một chuyện."

" Dạ bác cứ nói đi ạ."

" Chuyện là vừa rồi con trai đang đi trên đường thì gặp phải tai nạn, tình hình thằng bé đang gặp nguy cấp, bác sĩ vừa ra nói với bác là nó mất máu quá nhiều nhưng nhà bác người thì nhóm máu A người thì nhóm máu B , nhưng nó lại mang nhóm máu AB , thành ra chẳng có ai trùng với nhóm máu của thằng bé. Cháu mang nhóm máu AB cháu giúp bác với!"

" Cháu ,...."



Hà Anh có một chút đắn đo, chuyện này.....

Ai biểu cô tự đi kiếm chuyện làm chi.

Thấy Hà Anh vẫn đang chần chừ suy nghĩ, bà Thanh Lam vội vàng lay tay Hà Anh.

" Cháu giúp bác với. Thật sự nếu thằng bé nó mà.. . Thì thật sự là bác... "

" Mẹ!" Hoàng Hân cản bà nói những lời bi quan

Thấy vậy Hà Anh đã bị xao động cô không chần chừ đắn đo gì mà đồng ý.

" Dạ được ạ! Bác yên tâm, con trai bác sẽ tai qua nạn khỏi thôi ạ." Hà Anh trấn an bà Thanh Lam với lời nói chắc nịch.

Ông Hoàng Nghị thấy yên tâm phần nào liền bảo Hoàng Hân đứng ngay bên cạnh gọi bác sĩ.

Rất nhanh sau đó Hà Anh được các bác sĩ đưa vào xét nghiệm sàng lọc và lấy máu.

Một cô gái trẻ thế này vả lại ông sợ máu của cô không đủ nên ông Hoàng Nghị vẫn cho người đi tìm thêm người giúp đỡ.

Sau khi hiến máu xong Hà Anh mới nhớ ra mẹ mình đang chờ.

Nhưng các bác sĩ không cho cô đi vì vừa mới hiến máu xong cần phải theo dõi sức khỏe trong 15 đến 20 phút.

Một lúc sau Bà Thanh Lam vội vàng vào rối rít cảm ơn cô . Hà Anh vui vẻ cảm kích nhưng không tự mãn.

" Không có gì đâu bác ạ. Đây cũng là việc nên làm thôi. Bác không cần cảm ơn cháu nhiều đến thế đâu."

" Con bé này , lại còn ngại. Từ nãy đến giờ bác chưa biết tên của cháu, không biết cháu tên là gì nào?"

" Dạ cháu tên là Hà Anh."

" Hà Anh! Bác cảm ơn nhé!"

" Từ nãy đến giờ bác toàn cảm ơn cháu thôi. Cháu đã nói rồi bác không cần phải như thế đâu, việc này nên làm mà."

Hoàng Hân vội vàng chạy vào tìm mẹ.

" Mẹ ơi! Anh Thiên qua cơn nguy kịch rồi!"

" Thật sao? Tốt quá rồi! Tốt quá rồi! Con cảm ơn ông trời phù hộ độ trì cho nhà con tai qua nạn khỏi." Bà Thanh Lam chắp tay cảm tạ trời đất.

" Cảm ơn chị nha. Cũng may là nhờ có chị nếu không cả nhà em không biết phải làm thế nào."Hoàng Hân vui mừng nắm tay Hà Anh.

"Không có gì đâu mà!"Hà Anh cười gượng hùa theo niềm vui của nhà họ.

Sao họ cứ cảm ơn cô nhiều đến thế, nhưng điều này dễ hiểu mà. Nhưng họ cảm ơn rối rít đến như thế Hà Anh cũng hiểu nhưng cũng ngại ,không nghĩ ngợi gì nhiều chỉ khiêm tốn trả lời.

Hà Anh hoà mình vào không khí vui mừng của nhà họ Hoàng.

Ấy chết, còn mẹ nữa, mẹ cô đang ở giường bệnh đợi cô. Chắc là bà ấy đợi cô từ nãy đến giờ chắc cũng lâu lắm rồi, không biết có lo lắng gì không nữa.

Hà Anh vội vàng xin phép bà Thanh Lam rời khỏi, nhưng bàThanh Lam nhất quyết không chịu cho cô rời khỏi.

" Tạm thời cháu đang có viêc, bác có thể cho cháu xin phép rời khỏi đây được không ạ?"

" Có việc gì quan trọng thế cháu?"

" Thôi mẹ, nếu chị ấy có việc thì để cho chị ấy đi đi." Hoàng Hân kịp thời đỡ lời Hà Anh.

Sau khi rời khỏi phòng bệnh ngột ngạt kia ,Hoàng Hân vẫn theo sau cô.

" Ừm , chị cho em xin thông tin liên lạc, nếu có gì cần bọn em sẽ giúp."

" Ờ hờ có cần thiết không ạ ,nếu không khi khác có duyên mình gặp nhau vẫn chưa muộn à."

Hoàng Hân muốn xin số điện thoại của mình, chắc cô ấy không có ý gì đâu. Chỉ là chuyện này đâu đến nỗi quan trọng đến thế chứ?Là họ xem trọng mình rồi.

Hà Anh nghĩ một hồi tròn mắt nhìn Hoàng Hân một cái rồi mỉm cười ngây ngốc.

Cô gái này thật sự là chị không cần gì sao? Trên đời này tại sao có một cô gái tốt đến như thế, không mưu cầu giàu sang hay đổi đời, chỉ mong mọi thứ tốt đẹp diễn ra là đủ. Đôi lúc thiết nghĩ cô đúng là ngốc nghếch không biết nắm bắt gì hết.

Hoàng Hân coi như nhìn trúng người cho anh mình rồi. Nhưng mà làm sao để tách anh cô với Hạ Nhi gì đó bây giờ?

Nhưng nếu để lỡ mất Hà Anh thì thật là đáng tiếc, bà Thanh Lam cũng chấm điểm giơ phiếu ghi tên Hà Anh chẳng lẽ lại để cô rời đi một cách dễ dàng vậy sao?

Không được ! Không thể lỡ mất được.

Hoàng Hân cố gắng níu kéo lại dù chỉ một chút cũng được.

Có Cô em gái như Hoàng Hân tốt với anh trai thật, khi xưa như mèo với chó không ngờ lại bảo vệ che chở giúp đỡ nhau đến như thế.



Hà Anh lâm vào cảnh khó xử, không biết phải làm thế nào.

Là Hoàng Hân đang dồn cô?

Trời ơi là trời , ông có thể cử ai xuống giúp con với!

Hà Anh khấn trời cuối cùng cũng linh nghiệm, đúng lúc mẹ cô bước ra từ thang máy.

" Mẹ!"

Mẹ? Hoàng Hân sững người nhìn về người phụ nữ phía trong thang máy bước ra.

Người phụ nữ này là mẹ của Hà Anh?

" Cháu chào bác. Bác là mẹ của chị Hà Anh?" Hoàng Hân mỉm cười tiến đến đỡ lấy mẹ Hà Anh.

Bà Thư nhìn Hà Anh rồi quay sang nhìn Hoàng Hân.

Bà không hề biết đây là ai?

" Cháu...là.." bà Thư hỏi Hoàng Hân.

" Dạ cháu là Hoàng Hân! Bạn của chị Hà Anh."

" À thì ra là vậy."

" Bác bị bệnh ạ?"

Hình như câu này có hơi vô duyên, nói thế này có mà uống gáo nước lạnh à, chưa gì vô thẳng vấn đề rồi.

" À mẹ tôi vừa mới phẫu thuật ,đang trong thời gian hồi phục."

Hoàng Hân càng thấy vậy thì càng muốn trả ơn.

" Ôh, bác mau chóng hồi phục nha,có gì thỉnh thoảng cháu ghé sang chơi với bác."Hoàng Hân vui vẻ trò chuyện cùng với nhau.

Hà Anh gần như là bị họ cho ra rìa.

Bao giờ thì Hoàng Hân mới rời khỏi đây?

Thật sự là không cần thiết đâu mà cô chỉ hiến một chút xíu máu thế mà cả nhà họ gần như mang ơn cô cả đời thì phải.

Haizz nghĩ tới đây thôi Hà Anh thở dài một tiếng.

" Chị sao vậy?"

" À không có gì!"

" Cháu không cần phải quan tâm đến nó , con bé này nó chuyên gia thế!"

" Mẹ!" Hà Anh như là một đứa trẻ nũng nịu bên tay mẹ.

" Bác gái , bác vừa trải qua phẫu thuật bác đừng có đi lại nhiều để tránh ảnh hưởng đến vết thương ."

" Ừm, cảm ơn cháu đã quan tâm nha."

" Không có gì, khi khác cháu ghé qua. Chị mau đưa bác về phòng đi."

" Oh..Cô cứ vào trong trước đi!" Hà Anh đờ đẫn trả lời.

Hoàng Hân gật đầu rồi xin phép rời đi.

Sau khi Hoàng Hân rời khỏi Hà Anh như bị cái gì đó làm cho bỏng rát.

" Ui da! Sao mẹ lại đánh con."

" Mẹ hỏi con , sao giờ này mới tới mà dẫn bạn đến chơi không hề tiếp đón nồng hậu gì hết." Bà Thư đánh nhẹ vào tay vừa hiến máu xong khiến cho Hà Anh có chút đau.

May là Hà Anh mặc áo dài tay nên mẹ cô không hề biết nhưng chỗ khuỷu tay nó phồng ra khiến bà Thư chú ý tới.

" Tay con bị sao à?"

" Dạ không có, cái này mẹ đừng để ý làm gì , đã bảo là đừng có ra đây đợi con làm gì. Hôm nay là do tắc đường nên là con đến trễ một chút. Mẹ đừng có lo nghĩ gì nữa mau về phòng bệnh đi." Hà Anh rối rít che giấu.

Đúng là một pha xử hơi cồng kềnh quá mà, nói ngắn gọn xúc tích thì chả dễ hiểu mà không sinh ra nghi ngờ.

Hà Anh chăm chú nhìn xem mẹ mình phản ứng thế nào.

Thôi lần này Hà Anh không chần chừ gì mà đưa mẹ cô về phòng bệnh luôn.