Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 10: Hạ Nhi và Tử Thiên chia tay?




Hạ Nhi coi như đã chút giận được cho bản thân, nhưng cô ta không yên tâm , vẫn sợ Hà Anh sẽ cướp Hoàng Tử Thiên khỏi tay cô ta mất.

Lần này Hạ Nhi đang định nhờ Khả An gây sự với Hà Anh tiếp. Khi biết Khả An bị đuổi việc Hạ Nhi không ngừng công kích Khả An.

Là vì Hà Anh nên Khả An mới bị đuổi việc , nên cô ta gieo rắc những thứ ác độc lên người Khả An.

Những hành động này một khi mà bị phát hiện thì chỉ có thể là mất hết tất cả.

Nhưng Hạ Nhi bất chấp mặc cho người đời chỉ trích.

Hạ Nhi giả tạo đi một vòng quanh người Khả An rồi vỗ nhẹ lên vai cô ta với vẻ mặt thương cảm.

" Không sao đâu, chúng ta cùng nhau xử lý cô ta!"

Lời nói này chẳng khác gì tiếp thêm dầu vào lửa.

Hạ Nhi nhếch môi cười nham hiểm rồi rời khỏi.

Hiện tại chỉ còn mỗi Khả An, trong lửa giận cô ta quyết tâm trả thù Hà Anh.

Mấy ngày này tâm trạng Hà Anh không được tốt, có lẽ là do ảnh hưởng chuyện vừa rồi.

Lần này Hà Anh đi mua đồ cùng Hải Lan , ngày mai chị ấy đi du lịch rồi.

Khả An đi mua đồ vô tình thấy có mỗi mình Hà Anh liền tiến đến gây sự .

Hải Lan mải chọn đồ mà lơ là mất em gái.

" Con yêu tinh, tại mày mà tao mất luôn cả việc!" Khả An từ đằng sau kéo tóc Hà Anh giật ngược lại.

Hà Anh không hề có sự đề phòng gì cả,

Thật không ngờ đến nước này rồi mà cô ta không hề biết hối cải.

Hải Lan quay người lại không thấy Hà Anh đâu liền đi tìm.

" Cô mau bỏ tôi ra!" Hà Anh hét lớn vì đau.

Hải Lan nghe thấy giọng hét lớn của Hà Anh thì vội vàng định vị giọng nói khi nãy mà đến.

Khi đến nơi Hải Lan thấy Hà Anh bị bắt nạt.

Không chần chừ thêm phút giây nào nữa Hải Lan xông vào túm tóc của Khả An giật ngược lại kéo ra.

Một bàn tay ma lực nào đó kéo cô ta tách ra khỏi Hà Anh, cô ta vì đau mà hét lớn mà buông tay ra.

" Buông ra...!"

"Hây! Dám giật tóc em gái tao, này tao cho mày cảm nhận lại nhé!"

" Con điên!"

" Ây ya ! Vẫn mạnh miệng? Được thôi, tao cho mày biết, bọn tao không phải là dạng vừa đâu, đừng đùa với bọn tao!" Hải Lan vẫn giữ lấy đuôi tóc của Khả An.

Cuối cùng Hà Anh như được tách rời khỏi Khả Anh, lần này cô phải làm cho rõ ràng.

Chơi bẩn thì chơi bẩn vừa thôi, chứ bẩn quá thì không tốt đâu.

Khả An không kém cạnh vẫn cố gắng đánh Hải Lan cho cho bằng được.

Nào ngờ Hải Lan kéo mạnh đuôi tóc ngược lại, cô ta không đứng vững mà ngã nhào xuống đất.

Không hiểu kiểu gì Mà Khả An sinh lòng đố kị đến nỗi hoá thành hận thù?

Thấy Hải Lan trông như giang hồ nên Khả An không dám làm gì cả.

Cô ta vội vàng đứng dậy bỏ đi.

Hải Lan định chặn lại nhưng Hà Anh ngăn cản.

" Tại sao cô ta lại giật tóc em?" Hải Lan tức giận hỏi.

Đối diện trước sự tra hỏi của chị họ Hà Anh không biết nên nói bắt đâù từ đâu.

" Cậu không nói vậy thì để tớ nói chuyện với mẹ cậu!"

Hả ? Đừng mà! Mẹ mà biết hết thì bà ấy sẽ buồn lắm.

Cuối cùng Hà Anh vẫn phải thú nhận sự thật.

-----

Bên này Khả An thất bại tay trắng ra về đến nhà gặp Hạ Nhi.

" Cô Hạ Nhi, tôi xin lỗi. Nhưng tôi không xử lý được Hà Anh!" Khả An cúi gằm mặt xuống nhận lỗi.

" Tại sao?" Hạ Nhi vẫn ung dung thưởng thức cà phê.



" Tại cô ta may mắn hơn tôi."

Hạ Nhi đột nhiên tức giận đặt mạnh ly cà phê xuống bàn.

" Cái gì? Cô ta may mắn hơn? Ai nói với cô thế?"

Khả An biết mình chỉ là công cụ lợi dụng nên cô ta nói tiếp.

" Ông trời nói với tôi như thế!"

Câu nói này làm cho Hạ Nhi tức sôi máu lên. Thật không thể ngờ cô ta có ngày bị chơi lại.

Hạ Nhi đứng bật dậy tiến đến tát cho Khả An một cái bạt tai.

Nhưng Khả An đâu phải là dạng vừa, cô ta đâu phải là Hà Anh mà thích bắt nạt thì bắt nạt.

Khả An đỡ lấy tay Hạ Nhi định tát ả, miệng cười khẩy khinh bỉ một cái.

" Những chuyện cô làm , đừng tưởng không ai biết. Này! Cô lừa tôi dụ Hà Anh đến phòng chỉ để trút giận cô ta vì cô sợ người mà cô yêu bị tuột mất. Nếu vấn đề này mà bị người yêu cô phát hiện được , cô không sợ bị mất anh ta sao?"

Hoàng Tử Thiên đứng ở bên ngoài vô tình nghe thấy hết mọi chuyện.

Anh tính để Hạ Nhi bất ngờ nhưng anh mới là người bất ngờ.

Chưa dừng lại ở đó Tử Thiên vẫn cố gắng đứng đó vẫn lặng lặng nghe hết toàn bộ.

Bên trong vẫn đang tranh cãi nảy lửa nên không chú ý bất thường bên ngoài.

" Cô hất nước nóng vào người cô ta , sao cô không hất luôn axit vào mặt Hà Anh luôn đi!" Khả An công kích thêm.

" Cô.... ! Sao tôi không nói sớm hơn?"

Càng nghe Tử Thiên càng thấy thật kinh tởm. Vậy những ngày vừa rồi Hà Anh tránh mặt anh, tránh mặt gia đình anh là vì chuyện này?

Càng nghe anh càng tức giận nhưng cũng càng cảm thấy có lỗi vì đã liên lụy đến Hà Anh.

Tử Thiên quyết xử lý mọi chuyện cho ra lẽ.

Lần này anh không để cho Hà Anh phải chịu ấm ức nữa.

Có điều Hà Anh sẽ phải đối mặt với nguy hiểm từ bọn họ.

Nhưng tốt nhất là nên rõ ràng đừng để vấn đề này trôi dạt mập mờ như thế.

" Rồi có một ngày , axit sẽ phá hủy toàn bộ khuôn mặt của cô ta!" Hạ Nhi tuyên bố trước mặt Khả An.

" Anh không ngờ em là một người độc ác đến như thế!" Hoàng Tử Thiên đứng ngoài cửa lạnh lùng nói.

Lời nói nhẹ nhàng này khiến người ta không rét mà run.

Hạ Nhi giật mình quay người nhìn Tử Thiên đứng phía sau, sợ hãi không biết phải làm thế nào, bây giờ cô ta có hàng trăm cái lưỡi thì cũng khó thoát được.

Tự rước hoạ vào thân thì tự chịu thôi, ai bảo cô ta mạnh miệng làm chi.

" Anh...Anh Thiên! Nghe em nói đã."

" Cô là nhân viên phục vụ trong nhà hàng đó?"

Khả An run rẩy miệng lắp ba lắp bắp nói không ra chữ.

" Nói!" Anh gầm lên khiến tim cả hai như muốn nhảy ra ngoài.

Thật sự bây giờ anh đang rất giận dù có nói cái gì đi chăng nữa thì anh không nghe lọt tai một chữ nào cả.

Và sự thật cũng chứng minh, Tử Thiên cũng có tình cảm với Hà Anh. Điều này khiến Hạ Nhi rất buồn, cô ta ứa nước mắt hỏi anh.

" Có phải là anh thích cô gái đó rồi đúng không? Cũng chính vì vậy mà anh không yêu em nữa?"

Tử Thiên như đứng hình lại, tâm anh như đang có tảng băng đè vào người, công nhận cô gái đó khiến anh có cảm tình nhưng anh vẫn từ chối câu hỏi của Hạ Nhi.

" Chúng ta chia tay đi !" Anh lạnh lùng tuyên bố.

Lời nói này chẳng khác gì con dao đâm vào tim Hạ Nhi, cô ta đau khổ không biết nên nói gì mà cũng chẳng biết cô ta làm nên tội gì mà phải chịu cảnh này. Nhưng, Hạ Nhi biết nguyên nhân tại sao hai người phải bước đến con đường này.

" Là vì Hà Anh?"

Hoàng Tử Thiên im lặng không nói lời nào.

" Anh yêu Hà Anh mất rồi! Không còn yêu em nữa!" Hạ Nhi đau khổ hét lớn.

" Tôi yêu Hạ Nhi chứ không phải là Hà Anh mà càng không phải là cô!" Cơn tức giận của anh bộc phát.

Hạ Nhi sững người , anh vừa nói cái gì?

Nghĩa là cô chỉ là người thay thế?

Và anh chỉ yêu cô ta chỉ vì cô ta tên là Hạ Nhi?



Khả An thấy tình hình căng thẳng liền nhân cơ hội này mà bỏ trốn.

Nhưng nào đâu có dễ, người của Tử Thiên đứng chặn bên ngoài rồi.

" Chào em! Em đang định đi đâu?" Một người đàn ông to lớn mặc áo đen ,đeo kính đen lên tiếng.

Khả An sợ hãi không nói gì liền quay trở lại vào trong.

" Tôi yêu Hạ Nhi trước kia, đơn thuần ,trong sáng. Chứ không phải là người ích kỷ , độc ác giống như cô."

Hạ Nhi quỳ xuống vội vàng vớt vát lại một chút chỉ mong nhận được sự tha thứ.

" Em xin lỗi, anh tha thứ cho em với. Em hứa em sẽ thay đổi tính nết sẽ trở về như ngày xưa!"

" Trở về? Hạ Nhi ngày xưa khác Hạ Nhi bây giờ khác. Hai người cùng một tên nhưng cả đều là hai con người khác. Cô không giống!"

Một chút mặt mũi giả dối này đều bị Tử Thiên vứt bỏ không thương tiếc. Đáng tiếc cho một hồng nhan , nhưng nhân phẩm lại kém quá. Đấy là do ăn ở không có đức nên một chút phúc cũng chẳng còn. Nên mong cô ta hãy về tu dưỡng lại nhân phẩm để phần cho con cháu sau này.

" Tôi và cô từ nay không còn gì để nói!"

Dứt lời anh lẳng lặng rời đi, trước khi rời khỏi anh không quên ghi nhớ lại khuôn mặt người phụ nữ bên cạnh, nến mà cô ta còn bén mảng xuất hiện trước mặt Hà Anh gây chuyện . Chắc chắn anh sẽ không tha.

Khả An lần này ghi nhớ nhất định sẽ không động đến Hà Anh và mãi mãi tránh xa Hà Anh.

Còn Hạ Nhi coi như giữa anh và cô ta coi như chấm hết.

Trên xe Tử Thiên và tài xế - người khi nãy chặn Khả An đi đến nhà hàng của Gia Thành.

Anh gọi cho Hà Anh nhưng không được vẫn chỉ nghe thấy tiếng tổng đài máy móc. Anh nhất quyết gọi cho bằng được đến khi nào cô nghe máy thì thôi.

Là Hà Anh đang thách thức sự kiên nhẫn của anh.

Gọi mấy cuộc điện thoại vẫn cũng chỉ nghe thấy tiếng của tổng đài máy móc.

" Lập tức đến nhà hàng đó càng nhanh càng tốt!" Tử Thiên ra lệnh cho đồng bọn đang lái xe.

Hà Anh như đang thách thức Tử Thiên, ấy là do anh đang lo lắng cho cô?

Hải Lan đưa Hà Anh đi làm , trông Hà Anh lúc này chẳng khác gì như một đứa trẻ con đang bị bố mẹ kiểm soát. Mặc cho Hà Anh khuyên nhủ trấn an thế nào đi chăng nữa nhưng Hải Lan vẫn bỏ ngoài tai.

Ngày hôm nay Hải Lan nhất định canh chừng Hà Anh cho bằng được. Bó tay trước sự cương quyết , cứng đầu của cô chị nên Hà Anh phó mặc cô chị họ này muốn làm gì thì làm.

Chẳng bao lâu chiếc xe của Tử Thiên đã đến nhà hàng xx.

Hải Lan ngồi ngay quán nước bên cạnh thấy có người đàn ông bước ra từ chiếc xe Mercedes màu đen.

Có điều người đàn ông bước ra sau cùng trông rất quen mắt.

Nghĩ mãi không ra nên Hải Lan mặc kệ không thèm để ý.

Bây giờ Tử Thiên chỉ cần biết sự thật từ hai phía.

Anh và tài xế đùng đùng bước vào.

" Xin chào! Anh đã đặt bàn trước bên em chưa ạ?" Giọng nói quen thuộc của lễ tân.

" Chưa em. Bây giờ anh muốn đặt một phòng riêng."

người đàn ông đeo kính đen nói.

" Dạ vâng, hiện tại bên em còn một phòng trống. Em mời các anh đi theo em." Nói rồi lễ tân dẫn người của Tử Thiên lên trước.

Còn Tử Thiên từ từ đi sau, anh quan sát Hà Anh đang ở đâu?

Nhưng vẫn không thấy cô ở đâu cả .

Mãi sau anh mới lên tới phòng vip vừa đặt kia.

Hà Anh không hề biết khách mới tới khi nãy là Hoàng Tử Thiên.

Cô từ trong bếp đi ra bất giác đi đến hóng hớt.

" Này Hà Anh , mang trà vào cho bàn vip 3." Quầy bar bảo cô.

Hà Anh theo việc mà bưng trà mang vào , cô giật mình người ngồi ngay trước mắt không ai khác lại chính là Hoàng tổng.

Người cô trở lên nóng ran, hoang mang, tim trong lồng ngực đập mạnh như sắp muốn nhảy ra ngoài.

Hà Anh vẫn niềm nở đặt trà xuống bàn.

" Các người đi ra ngoài đứng một lúc." Anh ra lệnh cho tài xế ra ngoài.

Hả? Thế còn cô? Vậy ....người đó là ai? Từ nãy đến giờ Hà Anh cứ ngỡ đây là đối tác của anh?

Ánh mắt anh dành cho Hà Anh trở lên u sầu.

Áy náy không biết là nên bắt đầu câu chuyện từ đâu.