Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 15: Kí ức




Bà Thư lo lắng không biết bao giờ thì con gái mình cho bà lên chức nữa đây.

Nhưng Hà Anh không quan tâm, tuổi trẻ này cứ phải cháy hết mình, cứ hưởng thụ những tháng năm thanh xuân này.

Một phần cũng vì lo cho sức khỏe của mẹ mình nên Hà Anh vẫn luôn trì hoãn trong việc này.

Bà Thư bất lực đi ra khỏi phòng Hà Anh.

Đêm đến Hà Anh không ngủ được vì cô đã ngủ vào buổi chiều mất rồi. Nằm trên giường Hà Anh boinf chồn nghĩ ngợi về chuyện buổi trưa.

Quá khứ 16 năm trước xuất hiện trong đầu cô.

Năm Hà Anh chín tuổi , cô đi ra đầu làng mua đồ tại quán tạp hoá , trên đường trở về nhà thì thấy có anh thanh niên tầm khoảng 14 tuổi kêu cứu ở giữa hồ, vốn cậu cũng biết bơi, do bị chuột rút nên cậu không thể bơi được.

" Cứu với! Cứu tôi với! Có ai không?" Người đó thất thanh cầu cứu.

Lúc đó Hà Anh hoang mang không biết phải làm gì , định nhảy xuống cứu cậu nhưng vốn dĩ cô đâu có biết bơi.

Nhưng chỉ chậm một giây phút thôi là tính mạng người ta đang bị đe doạ.

Hà Anh rối bời ,chân tay run rẩy , nơi này hoang vắng ít người qua lại, chẳng còn cách nào khác Hà Anh liền chạy đi tìm người lớn nhờ sự giúp đỡ.

Hà Anh chạy ngược về phía đầu làng khi nãy thì đúng lúc bố Hà Anh đi từ trên tỉnh về. Thấy bố như thấy thêm sự trợ giúp cô bé liền vội vàng gọi bố và kể hết mọi chuyện.

Không chần chừ thêm một phút giây nào ông Hùng bố của Hà Anh liền đi đến hồ khi nãy.

Rất nhanh sau đó hai bố con Hà Anh cũng tới nơi vì cái hồ này gần ngay đầu làng thôi.

Ông Hùng thấy có người với tay ở giữa hồ liền nhảy xuống cứu.

Sau khi Hùng kéo người đó về bờ thì thanh niên này đã bất tỉnh nhân sự rồi.

Chuẩn bị sơ cứu cho cậu thì ông Hùng nhận được cuộc điện thoại.

" Alo!"

" Chồng ơi mau về nhà đi con bé Hạ Nhi lại ngất rồi!" Giọng nói truyền từ đầu dây bên kia truyền đến tai ông nghe vô cùng thảm thương.

Ông Hùng lo lắng cho con gái đầu nhưng vẫn không quên sơ cứu cho cậu thanh niên này, có điều ông thử mọi cách sơ cứu kia không được, lo lắng không thôi cuối cùng ông vẫn chọn về nhà cứu con gái bỏ mặc thanh niên này giao cho Hà Anh.

" Này con! Bố phải về trước đưa Hạ Nhi lên bệnh viện trước , con ở lại đây chạy ra đầu làng nhờ người cứu giúp ."

" Dạ vâng!" Hà Anh ngoan ngoãn nghe lời.

Lời vừa dứt ông Hùng đi chiếc xe đạp cũ rời khỏi.

Hiện tại chỉ còn mỗi cô và anh.

Khi thấy anh trai này vẫn chưa chịu tỉnh Hà Anh cũng dùng cách khi nãy bố cô áp dụng liền thực hành luôn.

Cô bé ngây thơ bắt chước trong phim truyền hình cùng với bố cô áp dụng vào thực tế, cô hít một hơi lớn áp môi mình chạm vào môi cậu để truyền khí vào , cứ liên tục như vậy nhưng thấy anh chàng thanh niên này vẫn chưa chịu tỉnh.

Thấy khi nãy bố cô ấn ngực Hà Anh cũng bắt chước theo, thấy kết quả vẫn y như vậy Hà Anh bất lực bèn chạy đi tìm người lớn giúp đỡ.

Sau khi nhờ được người đàn ông gần đó, chú này chạy đến vác ngược anh lên để dốc hết nước và đưa cậu lên trạm xá.

Việc giúp người tới đây là kết thúc Hà Anh quay trở về nhà xem tình hình của chị gái mình.

Thật không ngờ người đó chẳng ai khác lại là Hoàng Tử Thiên.

Hà Anh nằm vật óc ra suy nghĩ.Liệu , cô có nên cho anh biết chuyện này hay không?" Và anh biết rồi thì anh có tin cô?

Vậy mà một cách nào đó anh lại có thể nhận nhầm ân nhân cứu mạng được.

Nghĩ đi nghĩ lại vấn đề này thôi mà mất gần hai tiếng .

Hiện tại lúc này đây là hai người sáng.

" Thôi! Mau ngủ đi, không mai dậy muộn là khỏi đi làm bây giờ."

Anh không nhận ra cô cũng được , coi như lần này chúng ta quan nhau lại từ đầu.

----------

Hôm sau Hạ Nhi đến tập đoàn Hoàng Nghị, lần này cô ta xách theo một túi quà sang trọng, mục đích chủ yếu là để lấy lòng ông Hoàng Nghị. Cô ta nghĩ có thể vớt vát lại một chút gì đó kể cả một chút hơi tàn cũng phải vớt lại. Thật không ngờ Hạ Nhi cũng có ngày hôm nay.

Hoàng Hân vừa đậu xe ngay trước cửa công ty thì thấy bóng dáng yểu điệu quen quen chắn ngay trước mắt.

Hoàng Hân bíp còi nhưng người đó hình như vẫn cố tình đứng đó.

Cô ta quay người lại thì ra là Hạ Nhi, cô ta đến đây làm gì cơ chứ?



Thấy cô ta đứng chắn không cô đi, Hoàng Hân chỉ còn cách này.

Hoàng Hân cứ vậy mà phóng xe tiến về phía trước, với bản tính ham sống sợ chết của cô ta kiểu gì mà chả nhường đường. Đúng như dự tính Hạ Nhi đành phải tránh đường cho Hoàng Hân, thế là Hoàng Hân thuận lợi đến hầm để xe.

Hừm! Vỏ quýt dày thì sẽ có móng tay nhịn, không tin là không có cách trị cô ta.

Mặc kệ thành phần dư thừa này đi, Hoàng Hân hờ hững không quan tâm.

" Hoàng Hân ! Cô cứ chờ lấy!” Hạ Nhi ghim vào trong lòng.

Hạ Nhi cũng mặc kệ không so đo với Hoàng Hân mà thực hiện kế hoạch mà cô ta vạch ra.

Khi đến quầy lễ tân Hạ Nhi lên mặt dừng chân hỏi.

" Cho tôi hỏi hôm nay Tử Thiên có đến đây không?"

Cô nhân viên lễ tân thấy lạ sao người phụ nữ này có thể gọi thẳng tên sếp ra được nhỉ.

" Không biết chị có hẹn trước chưa ạ?" Lễ tân từ tốn hỏi."

" Tôi mà phải đặt trước á? Này , người của Tử Thiên không phải các người muốn ngăn cản là ngăn cản được đâu." Hạ Nhi lên giọng tuyên bố.

Nói rồi cô ta đi đến thang máy không cần ai phải hướng , đợi lễ tân hướng dẫn chắc cô ta phải đợi đến ba kiếp sau mất.

Nhân viên lễ tân đứng hình nhìn cô ta, mấy nhân viên đứng đó cũng phải giật mình.

" Này chị ơi!" Nhân viên lễ tân vời Hạ Nhi lại.

" Chị ơi! Chị chưa lịch hẹn thì không thể vào được ạ."

Nhưng Hạ Nhi vẫn bỏ ngoài tai những lời nhân viên nói.

Hạ Nhi lên tầng nhân viên lễ tân cản không kịp.

Đúng lúc này Hoàng Hân bước vào sảnh chính , nhân viên lễ tân thấy cô vội vàng chạy ra báo cáo tình hình.

" Sếp Hân, sếp Hân ơi!"

Hoàng Hân hướng mắt nhìn về phía lễ tân đang chạy loạn lên.

Hoàng Hân dùng ánh mắt lạnh lùng ném thẳng vào cô gái đó.

" Dạ em xin lỗi chị, dạ thưa giám đốc . Khi nãy có người phụ nữ , muốn gặp tổng giám đốc. Nhưng em hỏi chị ta có hẹn trước chưa , nhưng chị ta cứ thế xông vào và còn nói ...không phải là người các người muốn ngăn cản được... Và chị ta đi lên rồi."

Hoàng Hân nhìn cô gái đằng trước trông mà tội nghiệp. Đoán trước người đó không ai khác lại chính là Hạ Nhi. Biết ngay cô ta đến đây gây sự mà, lại còn nói ra những lời vô lý. Nói mà không biết ngượng miệng , xem cô ta tự vả chính mình này. Tự nhận là người không dễ động vào, ông Hoàng Nghị mà biết được chắc tức điên lên mất.

Nhân viên dưới này đều biết hết rồi, bây giờ chỉ có chính chủ đứng ra tuyên bố thì mới giải quyết được hiểu lầm.

" Cô cứ làm việc của mình để, để tôi xử lý việc này."

" Dạ vâng!"

Hoàng Hân bình tĩnh đi vào, thật sự lúc này đây chỉ có Tử Thiên -anh trai cô mới nói được cô ta.

Thánh thần thiên địa ơi Hạ Nhi bình thản vào lộng hành như này chỉ mong cô ta đừng gây thêm hoạ.

Hạ Nhi cuối cùng cũng tìm được phòng tổng giám đốc.

" Cốc ! Cốc!Cốc!"

" Mời vào." Tử Thiên đang mải làm việc.

" Anh Thiên! " Hạ Nhi mở cửa vào trong.

Khi nghe thấy giọng của người phụ nữ này, anh càng thêm rợn người. Tử Thiên liếc phát biết ngay là Hạ Nhi đến tìm anh.Sao cô ta có thể tìm đến đây được chứ.

" Cô mau đi ra ngoài!" Tử Thiên hững hờ nói.

" Anh nghe giải thích." Hạ Nhi tiến lại gần.

" Cô không nghe thấy tôi nói gì hay sao? Hay là cố tình không hiểu?"

" Em.... Sao anh có thể vô tình với em thế?"

.........

Vẫn không thấy đối phương nói gì , Hạ Nhi giả bộ đau khổ.

Cô ta nghĩ rằng là Tử Thiên sẽ mềm lòng như trước.

Nhưng không Tử Thiên muốn chấm dứt với Hạ Nhi rồi.



Ấy vậy mà cô ta bám dai như đỉa vậy, vẫn không chịu để anh yên.

" Thật sự sau khi xảy ra bao nhiêu chuyện. Cuối cùng em cũng hiểu ra rồi. Em xin lỗi! Mình làm lại được không?" Hạ Nhi mặt dày nũng nịu bên tai Tử Thiên.

" Lời của cô ,rốt cuộc , đâu là thật ,đâu là giả , sao tôi không phân biệt được vậy?" Tử Thiên lạnh nhạt hỏi.

Hạ Nhi như câm nín ý anh nói từ truớc tới nay. Cô ta toàn nói dối anh sao.

Dĩ nhiên là vậy rồi, nhưng Hạ Nhi đâu dám nhận, cô ta luôn phủ nhận mọi chuyện thôi.

" Được rồi! Cô không nói thì tôi cũng biết rồi. Mau đi ra ngoài !"

" Anh!"

" Sao? Là tự cô rời khỏi hay để đích thân tôi ra tay?"

Hạ Nhi biết sợ nên đành lẳng lặng đi ra ngoài.

Cô ta đóng mạnh cửa lại, khiến mọi người bên ngoài văn phòng bàn tán xôn xao.

Nhưng thấy trên mặt Hạ Nhi đùng đùng đầy sát khí nên họ chỉ dám nói sau lưng.

Hức! Tức chết đi được! Sao anh có thể lạnh bạc như thế chứ!

Hoàng Hân tiến gặp anh trai không ngờ lại thấy Hạ Nhi thất bại đi ra.

Hai người này cuối cùng đối diện trực tiếp với nhau.

Ồ không biết Hạ Nhi đây mang quà vào tặng ai?

" Không biết hôm nay là nhân dịp gì mà cô Hạ Nhi đến đây?" Hoàng Hân khiêu khích Hạ Nhi.

" Chuyện không liên quan tới cô!" Hạ Nhi tức tối muốn rời khỏi đây.

Mục đích của Hạ Nhi là chủ yếu đến nịnh ông Hoàng Nghị cơ mà. Muốn được mọi thứ như ý thì cách tốt nhất thuyết phục từ trên xuống. Nhưng có vẻ như mọi điều đang bất lợi cho Hạ Nhi.

Lần này cô ta không muốn sinh sự nên không thèm nói nửa lời mà rời đi.

Hoàng Hân nhìn theo bóng lưng bất lực của Hạ Nhi mà thấy hả dạ trong lòng.

Không biết anh trai cô đã nói gì rồi.

Hoàng Hân gõ cửa đi vào .

" Giữa tôi và cô coi như chấm dứt rồi. Sao cô còn quay lại làm gì?" Tử Thiên khó chịu mắng.

" Là em gái đây. Hân này!"

Tử Thiên giật mình nhìn Hoàng Hân nhưng chỉ hỏi nhẹ.

" Có chuyện gì không?"

" Nếu không có thì đến đây làm gì! Trông căng thẳng thế!"

Tử Thiên không nói gì vẫn tập trung vào đống tài liệu trước mặt kia.

" Bị nói trúng tim đen rồi đúng không? Ha ha, này! Anh với cô ta đang giận nhau à?" Hoàng Hân tò mò thăm dò.

" Em quan tâm làm gì?"

Lời nói sắc lạnh này cũng không khiến Hoàng Hân sợ hãi.

" Em là em gái anh , không quan tâm anh thì quan tâm ai?" Vẫn cố tình chọc anh cho bằng được.

" Chậc! Ra ngoài!"

Sao hôm nay cục súc thế, chưa gì đã đuổi người ta ra ngoài rồi.

Hình dạo này anh mình đang dỗi Hạ Nhi thì phải, đáng đời cô ta lắm.

Hoàng Hân không hiểu chuyện gì xảy ra, nhớ lúc anh nhờ vả dụ Hà Anh đến nhà chơi, sao anh có thể ngọt ngào với mọi người thế!

" Tối nay sang nhà hàng xx không? Em muốn đi sang bên đó."

Khi nhắc nơi làm việc của Hà Anh, Tử Thiên như bùng sáng hẳn lên, anh hỏi.

" Em muốn sang bên đó làm gì? " Tử Thiên thắc mắc hỏi.

" Thì em đi sang thăm bạn của em. Chẳng lẽ ..... Có liên quan đến anh?"

Ý của Hoàng Hân ám chỉ anh đều biết rõ, con bé này là đang cố ý trêu anh mà.