Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 17: Ngầm thừa nhận thích Hà Anh




Đứng đó làm gì? Thôi mau vào đi Hà Anh! Là Nguyên Bảo giục cô.

Hà Anh cố gắng niềm nở mỉm cười thật tươi đi vào.

Cô nghĩ hiện tại ngay lúc này trông mình thật là giả tạo quá đi!

Hoàng Hân nhìn Tử Thiên một lúc lâu .

" Bao nhiêu năm rồi , cái thói này vẫn chưa chịu bỏ à?Có chồng ngay cạnh đây mà cái não để đi chỗ khác."

Ý anh tự nhận mình điển trai ư? Này tự mãn nó vừa thôi, không nghiệp lại quật vào thân , lúc đó có hối hận cầu xin thì cũng không kịp đâu.

" Xin lỗi anh đang nói người ngay cạnh anh đúng không? " Hoàng Hân ôm chồng chọc tức Tử Thiên.

Tử Thiên quay đầu lại thì thấy Hà Anh đứng ngay cạnh mình, anh đang nghĩ không biết cô có hiểu lầm anh không nhỉ.

Tự dưng Tử Thiên xám xịt mặt lại, ngộ nhỡ lời nói đùa lại trở thành lời đàm tiếu thì chết dở.

" ....."

Hà Anh không hiểu gì tưởng Tử Thiên nói xấu mình.

Con bé này được , dám chơi anh.

" Hà Anh ! Mau ngồi xuống đi!" Nguyên Bảo lên tiếng.

Nhìn xem Hoàng Hân với Nguyên Bảo kìa , họ không ngừng mời Tử Thiên dùng cơm troá. Định tính khiêu khích ai? Có Hà Anh ở đây tiện thể thử cô xem sao.

" Hà Anh ! Em mau ngồi xuống đi! Đứng lâu mỏi chân đó."

Lời của anh nói như rỏ mật ong vào tai Hà Anh, khi nghe xong Hà Anh cứ như bị tan chảy vậy.

Cảm giác này thật sự rất tuyệt vời, ước gì crush của mình ga lăng đến thế. Nếu không chỉ cần một chút thôi cũng được.

" Dạ vâng!" Hà Anh như người vô hồn nghe theo lời của Tử Thiên.

“ Phải ! Là anh đang nói người bên cạnh anh." Tử Thiên nói một cách chắc chắn.

Thì ra đây chính là cách Tử Thiên công nhận tình cảm giữa anh và Hà Anh?

Nhưng cách này có gây ra một chút hiểu nhầm nha.

Nhưng từ nãy đến giờ Hà Anh nghe không đầu không đuôi nên chẳng hiểu anh em nhà họ nói cái gì cả.

Quả thật lần này Hà Anh thật sự có chút ngốc nghếch.

Thật sự khi bên cạnh Hà Anh, Tử Thiên có cảm giác an toàn vừa có cảm giác thân quen.

Hà Anh ngoan ngoãn ngồi một cách im lặng.

Mặc kệ anh có nói gì vào trêu ghẹo, Hà Anh vẫn tin vào năng lực của mình , cố gắng dụ dỗ để đẩy hàng.

Nhưng cô không muốn lừa dối anh, lỡ đắt quá bọn hốt hoảng về giá cả thì sao?

Nhưng nếu họ đã gọi thì chứng tỏ họ chi trả được.

Sau khi đợi món, cuối cùng phục vụ cũng lần lượt mang lên,nhưng họ chỉ dùng có bằng này, không gọi thêm bất cứ thứ gì.

Ô thế chỉ mượn rượu để khuây khỏa tâm trạng thôi à?

Vừa nghĩ xong Hoàng Hân lôi một chai rượu vang mở ra trước, lần này Hà Anh coi như xong đời rồi.

Cô không còn nào nữa, không thể từ chối được họ , vì họ quá lạm dụng quyền lực.

" Hôm nay! Em nói rồi, không say , không về!" Hoàng Hân tuyên bố.

Vẫn là câu nói đó vừa nói cách đây không lâu bây giờ lại nhắc lại.

" Em uống vừa thôi nhé!" Nguyên Bảo khuyên nhỏ vợ yêu của anh.

" Em biết rồi! Anh yên tâm đi!"

Nguyên Bảo biết cô chỉ đang hứa xuông , nhưng cũng vì vợ nên anh chỉ còn cách lắc đầu.

Hoàng Tử Thiên hôm nay có tâm trạng, có phải là do sáng nay Hạ Nhi đến gây chuyện và làm phiền anh,Khiến anh tức giận .Mọi tin tức cô ta và Tử Thiên vẫn đang diễn ra và không như mọi người nghĩ.

Ấy vậy mà một nhóm trong công ty lại đồn đoán bên ngoài anh ra có bạn gái lan đến khắp nơi. Đặc biệt là nếu để ông Hoàng Nghị biết được sợ ông tức giận lên mất.

Đáng sợ nhất là mấy lời đàm tiếu không hay, từ trước đến nay nhà họ Hoàng coi trọng về vấn đề danh dự , nếu như ai mà cố tình bôi xấu thì tự xác định lấy.

Tử Thiên không quan tâm, nếu như ai gây sự ảnh hưởng đến Hoàng Nghị thì anh sẽ không tha cho người đó.

Tử Thiên nhìn Hà Anh một cách trầm tư.



Sao anh cứ nhìn cô hoài vậy? Anh có thể đổi sang nhìn món ăn được không?

Hà Anh ngồi im như bức tượng tạc, cô không dám nhúc nhích kể cả ngồi cũng không dám thở.

Hà Anh ơi! Hà Anh mi làm gì mà để người ta nhìn như nhìn mi mãi đến như thế?

Đâu có gì che mắt được cô em gái này, Hoàng Hân chứng kiến và nhìn thấu tất cả.

Có lẽ giữa anh và Hạ Nhi xảy ra mâu thuẫn nên mới có chuyện xảy ra như lúc sáng.

Tạm gác lại vấn đề đó, tối nay nhân vật chính mới là Hoàng Tử Thiên và Trần Hà Anh kìa.

Bị hai người kia chọc tức Hoàng Tử Thiên cũng chẳng kém cạnh với Hoàng Hân, hình như hai anh em nhà họ đang sức nhau ai lãng mạn hơn ai.

Chỉ tiêu gia đình hạnh phúc chính là đây.

" Hà Anh! Em cứ tự nhiên đi đừng căng thẳng!"

Hoàng tổng à! Anh có thể như mọi khi được không, anh như này khiến Hà Anh này có chút run run đó.

Cái cảm giác nghe khó chịu quá. Anh hãy quay trở lại với trạng thái như ban đầu đi.

Ngượng ngùng khiến Hà Anh mặt đỏ hết cả lên, trên lưng cô có lấm tấm vài giọt mồ hôi.

Không khí bỗng trở lên căng thẳng.

" Chậc! Hai người này , đúng thật là.... Sao im lặng vậy? Làm bọn em hoang mang quá." Hoàng Hân phá nát bầu không khí tĩnh lặng này

" Hì hì! Mọi người mau thử đi, món này ngon lắm! Hì hì." Hà Anh lên tiếng.

Rõ ràng bảo là một ngày vui mà sao trầm lặng đến như thế này nhỉ.

Hà Anh lặng lẽ ngồi ăn , nhìn nhà họ vui vẻ nâng ly.

Anh em họ ngồi đến hết giờ thì mới về, Tử Thiên không quên đợi Hà Anh trên xe.

Chiếc xe Mercedes đen của anh vẫn đậu ngay trước cửa nhà hàng.

Hà Anh vừa bước ra thì anh tài xế đợt nọ kia đứng chặn cô lại

" Không biết anh tìm tôi có việc gì không?"

" Mời cô Hà Anh lên xe!"

Hà Anh đứng đờ người ra, tự chỉ tay vào chính mình rồi Hỏi lại lần nữa.

" Anh.... Đang bảo tôi ư?"

" Dạ phải!"

Hà Anh im lặng một hồi lâu, cô phải đợi mọi người về hết rồi mới dám bước lên chiếc xe đó.

Anh làm cô giật mình, lỡ…. người quen nhìn vào thì họ hiểu nhầm thì sao?

Nhưng họ cứ như là nhà tư bản Đang bóc lột dân nghèo như cô.

Thấy mọi người cứ nhìn chăm chăm vào Hà Anh và anh chàng điển trai đối diện. Mọi người lại thêm chuyện để bàn tán.

“ người đó là người yêu của Hà Anh sao? Trông cũng đẹp trai đấy chứ!”

“ chẳng trách, số Hà Anh may mắn lắm! Toàn gặp những anh đại gia thôi!”

“ Ước gì mình cũng được gặp may mắn giống y như cô ấy!”

“ thôi nào đi về còn đi người ta hẹn hò với nhau nữa chứ!”

Không biết bọn họ đang nói gì nhưng có lẽ họ đang hiểu lầm cô rồi.

Bọn họ cuối cùng cũng giải tán ra về.

Hờ anh nhìn anh tài xế Đối diện bằng ánh mắt cầu khẩn.

Haizz , sau khi mọi người về hết thì hả anh mới dám lên chiếc xe Mercedes Màu đen đó.

“ hi hi! Dạ chào Hoàng tổng." Hà Anh chủ động chào hỏi.

Thấy Tử Thiên dựa ghế nhắm hờ đôi mắt, có vẻ như anh ấy không thèm quan tâm tới cô.

Hả anh chỉ biết cười gượng rồi im lặng.

Có vẻ là do khi nãy uống rượu nên cũng cô có chút chủ động.

Nhưng điều mà Hà Anh đang băn khoan ngay lúc này là, con nên nói sự thật của mười mấy năm trước hay không?



Cho dù có say, Hà Anh nhất quyết không hé nửa lời, Để tránh lời thị phi không đáng có.

Nhưng…. Trong lòng Hà Anh tràn đầy thổn thức,cô không nói thì không thể chịu được.

Nhưng thấy anh mệt rồi, Hà Anh chỉ còn cách lặng yên cho anh nghỉ ngơi.

Cô quay đầu về hướng cửa kính ngắm nhìn bầu trời đêm tối của thành phố.

Cuối cùng chiếc xe đã lăn bánh rời khỏi nhà hàng.

Trên đường đi cả hai không nói chuyện với nhau dù chỉ một chút.

" dừng xe!" Là giọng của Hoàng Tử Thiên.

" Kíttttt..!"

Chiếc xe phanh gấp làm cho Hà Anh ngồi không vững .

" Ui da!" Hà Anh kêu lên.

"Em có sao không?" Tử Thiên lo lắng hỏi cô.

" Dạ! Em không sao."

Ngoài miệng Hà Anh nói là không sao nhưng trong đầu cô thầm mắng tên tài xế kia.

Nhưng rõ ràng là Tử Thiên bảo tài xế dừng lại mà. Có trách thì cứ trách anh.

Tên tài xế cũng vội vàng hỏi Hà Anh.

" Xin lỗi cô! Cô có sao không?"

" Tôi không sao đâu." Hà Anh mỉm cười trấn an.

" anh ra ngoài đợi tôi một lúc." Tử Thiên bảo tên tài xế đó ra ngoài.

Ơ thế trong xe chỉ còn mỗi anh và cô sao?

Lần này anh định tính làm gì cô đây?

Tài xế liền hiểu nghe lệnh Tử Thiên rồi mở cửa xe rồi anh ta đứng ở bên ngoài.

Chưa kịp để Hà Anh phản ứng gì, Tử Thiên nhân cơ hội này cạnh bên Hà Anh.

Đôi bàn tay to lớn mạnh mẽ kia cố ý nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn của cô.

Đây là lần đầu tiên có người đàn ông chủ động lắm lấy tay Hà Anh.

Tìm Hà anh đập loạn xạ hết lên lồng ngực phập phồng như muốn nổ tung vậy.

Tử Thiên vừa nắm vừa xoa đôi bàn tay nhỏ nhắn của Hà Anh.

Hà Anh định thầm anh là đồ biến thái, nếu như đổi lại là người đàn ông khác, cô nhất quyết không cho người ta động chạm đến mình.

Nhưng mà chẳng hiểu sao cô lại nhắm mắt cho qua.

Có điều! Cái cảm giác được người khác giới nắm tay.... Thích thật.

A..... Hà Anh ơi tự bản thân đi kìa. Chắc đây cũng chỉ là giấc mơ mà thôi, nhưng mà nó Chân thật quá đi!

chưa dừng lại ở đó Tử Thiên cầm tay cô dơ lên hỏi.

" Em!"

" Dạ!" Hà Anh đáp lại trong vô thức.

Theo em, em thích mẫu người bạn đời như thế nào?"

Hà Anh bối rối không biết trả lời sao với anh, vốn dĩ cô đâu có người yêu, sao mà có không có kinh nghiệm để trả lời mấy cái câu hỏi hóc như thế này.

Nhưng tại sao anh lại hỏi cô?

Hà Anh vặn xoắn cả bão ra suy nghĩ, Tử Thiên vẫn bình tĩnh kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời từ Hà Anh.

Câu trả lời này có thể quyết định số phận của cô! Nên hãy suy nghĩ kỹ trước khi trả lời.

Hà Anh tròn mắt nhìn Tử Thiên từ từ nói.

" tổng giám đốc Hoàng à! Chắc anh hỏi em chỉ để tham khảo thôi đúng không? Nếu vậy em xin phép trả lời."

" Em nói đi!"

Trời ạ! Đừng có dồn dập hỏi người ta như vậy chứ! Sếp cứ bình tĩnh, không Hà Anh hoang mang ra đây mất.