Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 24: Hà Anh mời Tử Thiên đến chơi nhà.




Thấy Hà Anh vẫn còn chần chừ , Tử Thiên gọi thêm một chai bia.

Còn mấy món anh giao cho Hà Anh tự chọn.

Nhưng cô thấy toàn là món ngon , không biết nên ăn bắt đầu từ đâu?

Đành chọn tử vài món đánh giá xem sao.

Nhân viên mang cốc nước lọc đã gọi lên trước.

Trông hai người họ đẹp đôi quá!

Nhưng khi nhìn thấy tử Thiên vẫn còn đang dỗi, Hà Anh có một cái cảm giác gì đó lạ lắm, cứ như kiểu cô đang mắc lỗi với anh vậy.

Hay là..... Ngày mai bên mời anh một bữa để tạ tội vậy.

Hà Anh đâu có biết rằng chỉ có mỗi cô đang suy nghĩ linh tinh mà thôi.

" em chọn đi em ăn gì anh ăn đó!"

" Không phải chứ! Là anh đang giận em sao!"

" không có!" Em tốt và một câu nói lạnh ngắt.

Hu hu !giọng của anh là biết rồi đó, Hà Anh mắt sáng lên tự dưng nảy ra một ý định nào đó.

" Anh! Em mượn tay anh!"

Tử Thiên Không biết Hà Anh mượn tay anh để làm gì, nhưng bất giác vẫn nghe theo.

Tử Thiên đưa một tay của mình ra cho Hà Anh.

Hai bàn tay Hà Anh nắm lấy tay của Tử Thiên.

" để cho tổng giám đốc được nguôi giận, Hà anh trịnh trọng tuyên bố: trưa ngày mai Trần Hà Anh đích thân xuống bếp nấu một bữa cơm thịnh soạn mời Hoàng tổng dùng để tạ tội anh."

Tử Thiên đang uống nước suýt bị cô làm sặc, cô vừa nói cái gì?

Hà Anh mời anh mai đến nhà cô?

Sao hôm nay cô chủ động thế!Đây là chính miệng Hà Anh nói nhé.

Tử Thiên dựa ghế nhìn Hà Anh một lúc lâu rồi ngồi hẳn dậy gật đầu đồng ý,

" Được!"

Hà Anh vui sướng mừng thầm trong lòng, cuối cùng anh đồng ý rồi mà lại là một câu chắc nịch chứ. Tưởng Hoàng tổng đây sẽ chê nhà cô , nhưng .... không phải thế.

Là cô không hiểu hết về anh rồi! Nhưng nói đi cũng phải nói lại con người anh nội tâm phức tạp, cho dù Hạ Nhi là người tình lâu năm của anh cũng không thể hiểu hết về con người Tử Thiên được nữa .

Hừm! Đúng là một trong những con người khó chiều mà.

Không sao, không sao, Hà Anh tự tin mình có thể thuyết phục được khách hàng khó tính, riêng Tử Thiên cô chấp luôn.

" Hoàng tổng, sao anh biết chỗ này hay vậy. Anh từng đến đây sao?" Hà Anh đặt hai tay lên chống cằm nhìn anh một cách âu yếm.

Tử Thiên cũng nhìn cô , hai người hai đôi mắt đối diện nhau , Hà Anh có chút rùng mình.

" Em đoán xem!"

Ah, sao lần nào cũng để cô tò mò thế nhỉ? Còn ra vẻ ta đây thần bí nữa.

" Em.... Anh nói đi!"

Hà Anh vẫn mong chờ câu trả lời của Tử Thiên.

" Em đói rồi đúng không?"

Hà Anh nhẹ nhàng gật đầu.

" Ồ, em nên nghĩ xem , ngày mai em cho anh ăn món gì nào?"

Ây ya ! Vấn đề này cô chưa kịp nghĩ tới đó, nhưng chuyện này để tối về Hà Anh sắp xếp xem ngày mai ăn gì nào.



" Hi hi! Ngày mai....ngày mai....thế trưa mai , anh qua nhà em được không? Chứ buổi tối là mẹ với chị em có nhà." Hà Anh gượng cười trả lời Tử Thiên.

" Được, anh nghe em. Chỉ cần em thấy thoải mái là được."

Nghe anh nói tới đây thôi là Hà Anh thở phào nhẹ nhõm lại. Cô cứ nghĩ anh sẽ chạm mặt bà Thư.

" Nếu như mẹ em ăn cơm cùng thì càng tốt!"

Ah! Vừa vui mừng chưa được bao lâu, Hoàng Tử Thiên anh được lắm, dám lật kèo với Trần Hà Anh cô.

Hà Anh vừa uống nước vừa cười trừ.

Giữa cô và anh chỉ mới là bắt đầu ,mẹ cô mà biết được và đặc biệt thân phận cao quý của cậu ấm nhà họ Hoàng đây chắc mẹ cô cấm cửa mất.

Lần nào đi ăn cùng với Tử Thiên cũng thế, cũng chịu sự bất ổn này từ sát khí trong người anh.

Sau khi dùng bữa xong Tử Thiên đi về công ty luôn chứ không về nhà.

Còn riêng Hà Anh, Tử Thiên dặn Khánh đưa cô về trước đồ đạc của anh đều giao cho cô bảo quản.

Hà Anh có chút thắc mắc nhưng mà không dám hỏi.

Khi đứng ở bãi đỗ xe, Tử Thiên nhẹ nhàng dặn Hà Anh.

" Đồ của anh trưa mai anh qua nhà em lấy. Em giữ hộ anh."

Vừa dứt lời anh dặn Khánh chờ sẵn ở bãi đỗ xe tầm mấy phút trước.

Khổ cho Khánh, anh ta đi đi lại lại mặc cho cậu chủ điều khiển.

" Nhưng ...." Hà Anh ngập ngừng định hỏi.

" Tối nay anh ở công ty nên không tiện mang mấy đồ này đi được. " Tử Thiên đặt hai tay lên hai bên vai cô.

Hà Anh gật đầu nhận lệnh.

" Mau lên xe đi"

Hà Anh cũng gật thêm cái nữa.

Ấy chết, Hà Anh cầm đồ của anh về nhà ? Sao cô có thể ngu ngốc đến thế nhỉ? Lỡ như... Chị Hải Lan với mẹ cô sẽ tra hỏi thì cô biết trả lời sao? Đang yên đang lành sao anh không về nhà.

Quả thật lại xách thêm một gánh nặng mà!

Haizz biết làm sao bây giờ, cô lỡ hứa với Tử Thiên rồi, đã thế lại còn hứa bảo quản cho tốt nữa chứ. Xem ra cô ngốc thật.

Hà Anh lên xe , đột nhiên Tử Thiên đóng cửa xe lại khiến Hà Anh có chút khó hiểu.

Ủa? Anh không lên xe à?

Vừa nghĩ xong Khánh lái xe rời đi.

" Này anh Khánh! Anh bỏ quên ông chủ của anh rồi kìa. Tử Thiên vẫn chưa lên xe." Hà Anh vội vàng kêu Khánh dừng xe lại.

" Cô yên tâm! Đây là ý của cậu ấy! Cô không cần phải lo lắng đâu." Khánh vẫn thản nhiên lái xe mà từ tốn nói với Hà Anh.

Hả? Là ý của anh ấy? Nghĩa là .... Ơ ! Hai người... Làm cô xấu hổ quá đi à!

Hà Anh tự nhận chính bản thân cô quê thật.

Sao hai người không nói sớm, nhưng có thể đi cùng nhau mà. Thật không hiểu anh đang nghĩ gì nữa.

Sau khi chiếc xe của anh rời khỏi. Tử Thiên quay lại vào nhà hàng đó.

Thì ra đối tác của anh vô tình lại dùng bữa ở đây, nên Tử Thiên bảo Khánh đưa Hà Anh về trước sau đó anh ở đây tiếp khách.

Nhưng chẳng ai biết rằng vị đối tác này lại là bố của Gia Thành- ông Ninh Duy Khải chủ tịch của tập đoàn AIC group.

Trên đường về nhà Hà Anh lo lắng không biết xử trí cái vali của Tử Thiên này ra sao.

Cho dù có nghĩ trăm phương ngàn kế thì cũng không thể nào che được cái vali vừa to vừa nặng này được.

Nhưng khi về đến nhà Hà Anh thở phào nhẹ nhõm vì ở nhà mọi người nghỉ ngơi hết rồi.

Hà Anh từ từ kéo nhẹ cái vali này tránh gây tiếng động , không lỡ mọi người tỉnh giấc là mọi thứ coi tan tành.



Ngày hôm sau như đúng như lời hứa Hà Anh đích thân đi chợ mua đồ về trổ tài.

Lâu rồi Hà Anh không nấu ăn, sợ nấu không được ngon như trước.

Hôm nay Tử Thiên không đi làm, anh bảo Khánh chở anh ghé qua nhà Hà Anh, đích thân xem cô nấu ăn như nào.

Dĩ nhiên Tử Thiên đến vào lúc người nhà cô đều bận hết. Anh cũng giữ đúng lời hứa chứ bộ. Khi đến nhà Hà Anh thì thấy nhà cô khoá cửa, Tử Thiên tuy khó chịu nhưng anh vẫn kiên nhẫn đứng chờ trước cổng nhà và bảo Khánh về trước, Khánh lo sợ mọi người biết thân phận của anh rồi chụp trộm quay nén rồi tung lên mạng , nhưng Tử Thiên vẫn bỏ ngoài tai, anh mặc kệ người ngoài nghĩ gì. Chính có chiếc xe sang này của anh ở đây mới là chủ đề bàn tán. Khánh không đồng tình nhưng vẫn bó tay chấp nhận.

Đúng lúc Hà Anh đi chợ về tới, cô khệ nệ xách một đống đồ trong tay. Cô khá là ngạc nhiên khi thấy Tử Thiên đến sớm đến như thế. Không biết Hải Lan đi làm có thấy gì không ta?

" Hai người đến sớm thế? Em còn chưa kịp làm gì hết." Hà Anh vội vàng xách đồ chạy đến bên cạnh Tử Thiên.

" Cô mua nhiều đồ vậy?" Khánh đón lấy xách đồ giúp Hà Anh.

" Hi hi! Cảm ơn anh nha!" Hà Anh vui vẻ đáp.

Hà Anh ơi là Hà Anh! Cô không để ý ánh mắt u ám người đàn ông ngay cạnh cô sao, người ta đang nổi ghen tới nơi rồi đó.

Tử Thiên nhanh chóng giật lấy túi đồ của Hà Anh trên tay Khánh khuôn mặt điển trai của anh đổ đùng đầy sát khí.

" Cậu! Đi về đi!" Tử Thiên lạnh lùng quăng cặp mắt sắc lạnh lên người Khánh.

" Dạ?"

Khánh ngơ ngác không hiểu chuyện gì xảy ra.

" Sao anh lại đuổi anh Khánh về?" Hà Anh ngây thơ hỏi Tử Thiên.

Tử Thiên quay sang liếc nhìn Hà Anh một cái rồi quay sang nhìn Khánh.

" Cậu ấy bận rất nhiều việc, tiện thể cậu mang xe về giúp tôi."

" Dạ vâng!" Khánh chỉ biết ngoan ngoãn nghe lời.

" Ơ ! Khoan đã ! Ở lại ăn cơm tôi nấu đã rồi hãng đi!"

Hà Anh vẫn cố gắng níu giữ Khánh lại. Nhưng anh ta lại lái xe rời mất tiêu rồi.

Tử Thiên nhìn cô với cặp mắt sắc bén.

Hà Anh nhìn Tử Thiên, hình như cô nhận ra được điều gì đó.

Anh đâu nhất thiết phải thế đâu chứ.

" Sếp tổng! Anh đâu cần nghiêm túc đến mức đó chứ? Anh xem anh kìa, tội nghiệp người ta không chứ!" Hà Anh nũng nịu bên Tử Thiên.

" Em tội nghiệp cho cậu ta?" Tử Thiên lạnh nhạt đáp.

" Em.... Giờ em mới để ý, anh là người hay so đo đến vậy luôn."

Tử Thiên như được châm thêm dầu vào lửa tức tối chèn cô vào cổng.

" Em biết được thì càng tốt, anh đỡ mất công phải nói."

Hả? Cái gì chứ, anh..... Chiêu này đúng là như một đòn chí mạng vậy. Thật là nham hiểm, quả đúng thật là nham hiểm.

" Hì hì! Hôm nay là em mời anh đến đây không nhất thiết phải căng thẳng đến thế chứ!" Hà Anh vừa dỗ dành vừa nhẹ nhàng gạt tay anh ra.

Đúng là tên tổng tài ác ma mà. Chẳng hiểu sao cô lại đồng ý với anh nữa

Hà Anh nhẹ nhàng quay người lại mở cổng rồi dẫn Tử Thiên vào nhà.

Căn nhà nhỏ hẹp này khiến Tử Thiên trầm tư suy nghĩ hồi lâu.

Hai mẹ con cô từ trước đến giờ vẫn ở đây một cách thoải mái ư?

Tử Thiên đi vòng quanh nhìn ngắm ngôi nhà nhỏ hẹp này của Hà Anh.

Đột nhiên anh vô tình thấy bức ảnh gia đình đông đủ cả bốn người đông đủ thành viên của gia đình Hà Anh được treo trên tường gần kệ tủ phòng khách.

Đột nhiên ,Trong lòng anh như đang cuộn trào một thứ gì cảm giác gì đó rất là khó chịu.

Tự dưng anh cảm nhận được trong tấm ảnh có gì đó rất là quen thuộc, hình như có gì đó liên kết với anh lại.