Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 31: Chạm mặt bố của Hạ Nhi.




Anh làm cô có chút lo lắng đó. Không biết đã xảy ra chuyện gì rồi nhưng anh có chút mệt mỏi. Haizzz khi nãy là cô không tốt, lại để anh phải suy nghĩ nhiều, đáng lí ra cô phải để anh nghỉ ngơi xong rồi mới rủ đi chơi. Mà từ nãy đến giờ cứ chọc anh hoài.

Bây giờ Hà Anh mới để ý Tử Thiên tiều tụy và có đôi chút mệt mỏi, đã thế lại còn kèm theo lời nói khó hiểu làm cho Hà Anh phải vặn óc suy nghĩ mà nghĩ mãi vẫn chưa thông. Mẹ anh mà thấy anh như này chắc bà ấy xót lắm đây.

" Xảy ra chuyện gì phải không ạ?"

" Không! Anh thấy em vui nên anh chỉ mong em mãi như này, nụ cười của em trông rất đẹp."

Chết mất ! Ngày nào cô cũng cười chắc hàm rơi ra khỏi miệng mất.

Những mong mỏi này của anh nó biến thành sự thật mất rồi. A hi hi.

Nghe có vẻ ngượng ngùng nhưng cũng khiến Hà Anh đỏ hết cả mặt.

Hôm nay không biết anh uống nhầm thuốc hay sao mà tác phong thay đổi một cách lạ thường.

" Anh! Hôm nay trời mưa rồi! " Đôi mắt của Hà Anh hướng về phía cửa kính.

Tử Thiên cũng thuận mắt mà cũng hướng theo .

Bên ngoài trời đổ mưa , chỉ là mưa phùn không phải là trời mưa rào , nó mang cho con người ta cảm thấy trong lòng chứa đầy tâm sự nhưng chưa thể nói ra.

Nặng như nước nhẹ như không khí nhưng không thể nắm được cũng không thể hoà chung với nhau được, đích thực chỉ có hai nguyên tố này.

" Năm nay đáng lý ra phải vào mới lạnh nhưng năm nay rét muộn, mấy hôm trước trời nắng nóng như mùa hè ,vậy mà sáng sớm hôm nay trời đổ lạnh. Đã thế lại còn mưa phùn nên trời càng thêm lạnh."

" Em nhớ chú ý giữ gìn sức khoẻ, em có biết em quan trọng thế nào đối với anh không? Chỉ cần em khoẻ mạnh bình an thì anh thấy vui rồi."

" Tử Thiên! Hôm nay anh lạ lắm nha! Anh đang phiền lòng chuyện gì đúng không?"

Từ Thiên cười trừ cô cảm nhận được sự bất ổn sâu bên trong lòng anh.

" Hôm nay , em ăn gì nào?"

Có vẻ Tử Thiên không muốn nói chuyện này với cô , nhưng chắc là do công việc nhiều thôi nên Hà Anh à, nghĩ nhiều làm gì nên cho dù anh có nói thì cô cũng chẳng hiểu gì đâu.

" Trời lạnh như này hay là chúng ta đi ăn lẩu đi. Nhưng hai người ăn lẩu thì cũng không ổn lắm hay rủ thêm ai nữa nhỉ?"

" À , để em rủ Hoàng Hân xem sao? Có khi chị ấy sẽ đồng ý." Chưa kịp cho Tử Thiên nói gì thì Hà Anh nói tiếp.

" Ừm!" Tử Thiên đáp nhẹ một tiếng.

Hà Anh vui vẻ tươi cười, hay cô rủ thêm Hải Lan nữa nhỉ? Nhưng mà liệu chị ấy vẫn còn nguôi ngoai chuyện cũ.

Tử Thiên thấy được tâm trạng tốt của cô gái trước mặt , anh rất vui. Tuy nhiên ngày hôm nay anh chỉ muốn dành cho nhau một không gian riêng nhưng cô lại phá tan tành mất rồi.

" Nhưng hôm khác chúng ta mới rủ họ. Hôm nay chỉ hai chúng ta đi ăn cùng nhau thôi."

Nghe Tử Thiên nói xong , hi hi hình như .... A! Cô biết sai rùi, thật sự xấu hổ quá đi. Đi hẹn hò mà sao cứ phải rủ thêm người thứ ba, cô đang sợ anh ăn thịt cô sao?

Hà Anh không nói gì chỉ biết gật đầu cho qua chuyện.

Sau một hồi nói chuyện trong quán cà phê thì hai người cũng sang nhà hàng đối diện .

Tử Thiên đi trước còn Hà Anh lẽo đẽo theo sau anh, wow! Mọi thứ thật là đẹp. Thật không ngờ cách bày trí của họ trông thật độc đáo đến như vậy.

Hà Anh quan sát mọi thứ xung quanh rồi tập trung vào chủ đề chính.

" Tử Thiên! Nơi này gần công ty anh chắc rất nhiều người quen ăn ở đây nhỉ?"

Tử Thiên không nói gì , anh vẫn im lặng tiến về phía trước chỗ quầy lễ tân.

Xem ra cô hỏi thừa rồi.

Không thể để bị bỏ lại phía sau, Hà Anh lẽo đẽo theo anh cùng đến quầy lễ tân.

Đúng lúc này bố của Hạ Nhi cũng đến đây , ông Khánh nhìn thấy hai người đang khoác tay nhau trông rất là thân mật, trông thấy vậy trong lòng ông rất khó chịu.

" Dạ em mời anh chị lên tầng 2 giúp em với, trên đó sẽ có bạn dẫn anh chị vào phòng." Nhân viên lễ tân nói.

" Anh đặt phòng riêng hở?" Hà Anh nhẹ nhàng hỏi anh.



" Ừm!"

Nói rồi hai người dắt tay nhau lên phòng.

" Hoàng Tử Thiên ! Cậu giỏi rồi , dám làm cho con gái tôi bị tổn thương. Hôm nay còn lén lút hẹn hò với người phụ nữ khác. Cậu coi chúng tôi như là trò đùa à?"

Trên khuôn mặt ông Khánh hiện lên một nụ cười tà ác.

" Tôi xem hai người vui vẻ được bao lâu?"

" Wow! Hôm nay là ngày gì thế chắc không phải là ngày hẹn hò với nhau chứ!" Hà Anh cảm thán mà thuận miệng hỏi.

" Theo em , hôm nay là ngày gì?"

Thật là ngu ngốc quá đi, nhưng đã đang ở trên đỉnh núi rồi thì hãy trông núi này nhìn núi nọ kiểu gì sẽ được mở tầm hiểu biết thôi.

" Sinh nhật của anh?" Hà Anh vui vẻ đáp nhưng cũng ẩn chứa câu hỏi.

Thấy Tử Thiên không nói gì Hà Anh dõng dạc tuyên bố .

" Vậy là đúng rồi đúng không? Em đoán ngay mà, hôm nay chắc chắn là ngày đặc biệt này."

Có vẻ Tử Thiên muốn nhận nhưng anh vẫn muốn bản thân mình được trải nghiệm sự bất ngờ.

Ý !không nói là đúng rồi, nhưng mà anh dẫn cô tới đây .... Thôi xong , liệu cô sẽ trả tiền bữa này? Nhưng nếu vượt quá mức cho phép thì phải làm sao?

Không biết nhà hàng có áp dụng giảm giá sinh nhật cho khách không nhỉ? Nhưng mà ít nhất phải báo trước cho đối phương hoặc là đặt bàn trước phải dặn khách.

" Đợt trước , bố anh hỏi em, em vẫn chọn làm ở nhà hàng?"

Hà Anh không nói gì chỉ gật nhẹ một cái.

Từ khi anh gặp Hà Anh chỉ muốn cô bên cạnh, thật ra anh không thích quản lý nơi cô đang làm cho lắm, hình như anh ta đang có ý với cô.

Có thể là anh đã ghen rồi, nhưng đàn ông mà, sĩ diện của họ cao lắm , làm gì có chuyện người ta dám nhận đâu chứ. Nếu có nhận thì mọi chuyện xảy ra không suôn sẻ , mọi chuyện đi quá xa, người đàn ông đó sẽ tìm cách níu kéo cho bằng được nếu họ yêu bạn.

Nhưng đích thực , công việc của cô mang tính chất thay thế cao, cô cũng từng tuổi này rồi cũng không thể như thế này mãi được, phải có bước chuyển mình.

Tử Thiên không ràng buộc, nếu cô thích thì anh có thể chiều theo ý cô. Cũng có thể là điều tốt, anh có thể đến gặp cô mỗi ngày mà không cần lí do.

Nhưng hôm nay thì được tính nào? Không phải là cô cố tình không nhớ sinh nhật anh mà vì không biết hôm nay là sinh nhật anh , hai người mới chính thức tìm hiểu nhau mà.

Thấy Hà Anh cứ nhìn anh mãi , có thể là cô vânx còn khúc mắc chuyện khi nãy .

" Đúng vậy, hôm nay là sinh nhật . Không biết , em có món quà bất ngờ nào tặng cho tôi?"

Trời ơi! Đột xuất thế này thì làm sao cô kịp chuẩn bị, sao anh không nói anh sinh vào ngày nào . Thôi bỏ qua, từ giờ đến tối kiểu gì cũng sẽ có quà cho anh.

" Chúc mừng sinh nhật anh. Chúc anh thêm một tuổi mới , sự nghiệp vươn lên một cao mới. Chúc anh luôn vui vẻ và bình an...."

Hà Anh vui vẻ trổ tài văn vở, thấy anh chỉ khẽ cười cô tự dưng dừng lại hỏi anh.

" Sếp lớn! Anh cứ cười em mãi thế? "

" Cảm ơn em là người đầu tiên chúc mừng sinh nhật anh nha."

" Không, em muốn là người cuối cùng." Hà Anh đáp lại.

" Được!"

" Vậy em sẽ chúc lại anh vào 23h 59' tối nay."

Tử Thiên bật cười nhưng anh cũng đồng ý.

" Được"

Hai người đang trò chuyện vui vẻ trong bàn vip , còn ông Khánh đi gặp đối tác cũng ngồi ngay bàn bên cạnh.

Thật sự người phụ nữ này cũng không phải dạng vừa.



Ông Khánh vừa bàn chuyện vừa để ý chuyện khi nãy.

Thật trùng hợp Tử Thiên và cô đi ra đã chạm mặt ông Khánh đứng ngay quầy lễ tân thanh toán.

Tử Thiên hờ hững không lấy làm lạ, trong lúc dùng bữa anh cũng nghe được giọng ông ở phòng kế bên.

Ông Khánh chủ động tiến đến về phía hai người.

" Cháu chào bác!" Tử Thiên chào người đàn ông trước mặt.

" Lời chào của Hoàng tổng cao thượng, lão già như tôi không dám nhận."

Mở đầu chạm mặt mà đã nói những từ ngữ ẩn ý khó hiểu rồi. Hình như hai người họ có quen biết nhau từ trước rồi thì phải.

" Cháu chào bác!" Hà Anh cũng niềm nở chào hỏi.

Tuy nhiên , ông Khánh không thèm để ý .

Tử Thiên để ý thấy người của mình đứng lập lờ phía trước khuôn viên nhà hàng.

Anh nắm tay Hà Anh kéo xích về cạnh mình coi như là tuyên bố trước mặt ông Khánh.

Anh càng làm vậy đối phương càng tức, ngay lúc này ông chỉ muốn vò nát anh nhưng nào Tử Thiên đâu có yếu thế

" Đây là người yêu cháu còn đây là bố của Hạ Nhi."

Hà Anh tròn mắt nhìn về phía anh nhưng cũng nhanh chóng đổi hướng nhìn sang người đàn ông trung niên đứng đối diện.

Thì ra từ nãy đến giờ ông ấy luôn mang vẻ mặt khó chịu đến như thế.

" Anh Thiên ! Hay em ra xe đợi anh trước, anh nói chuyện với bác trai một chút đi nhé."

Vừa dứt lời Hà Anh liền buông tay anh ra tiến ra ngoài cổng đứng đợi anh.

Tử Thiên gật nhẹ một cái rồi buông thả cho cô rời khỏi.

Dù sao đây cũng là chuyện riêng của anh, cô không tiện xen vào.

Xem ra sắp tới cô sẽ phải đối diện không ít rắc rối không đáng có rồi.

Khi Hà Anh rời khỏi , ông Khánh mới bắt đầu vào chủ đề chính.

" Hoàng Tử Thiên! Cậu hay lắm, cậu có biết vì cậu mà con bé Hạ Nhi nhà tôi nghĩ quẩn súyt chút nữa là tự tử không?"

Tử tử?

Không thể nào? Đây không phải là Hạ Nhi. Hạ Nhi sẽ không có gan tự làm hại chính mình đến như vậy đâu.

Thực chất Hạ Nhi không có tự tử, chỉ là ông Khánh cũng chỉ nghe người giúp việc tường thuật lại mà đánh bóng sự việc để người nghe cảm nhận tính nghiêm trọng thôi. Nhưng ông lúc đầu cũng tưởng Hạ Nhi tự tử thật.

" Cháu xin lỗi, cháu không biết là mọi chuyện đi quá xa thế này." Tử Thiên cũng rất lo nhưng hiện tại không thông thể giống như trước được nữa.

" Cậu chỉ nói vài ba câu xin lỗi là xong ư? Lần này tôi thấy được bộ mặt thật của cậu rồi. Đồ bắt cá hai tay. Cậu chính là thằng đàn ông xấu xa mà tôi từng gặp."

Ông Khánh mắng nhiếc Tử Thiên một cách thậm tệ , không nể nang đây là nơi công cộng. Hà Anh đứng chờ bên ngoài không biết hai người họ nói gì nhưng chỉ biết chờ sốt hết cả ruột.

" Bọn cháu không còn yêu nhau nữa , có thể quan điểm hai bọn cháu khác nhau nên sau một thời gian bọn cháu thấy không hợp. Hạ Nhi rất lụy tình , nên sau chuyện này chắc chắn cô ấy khó mà chấp nhận nổi."

" Cậu biết con gái tôi như thế, tại sao cậu lại để cho con bé phải chịu tổn thương?"

Từ nãy đến giờ Tử Thiên nói gần như là công cốc. Nhưng anh kiễn nhẫn nói ra quan điểm của chính anh.

" Cháu không có làm tổn thương Hạ Nhi, mà do cái tôi của cô ấy quá lớn, cô ấy luôn kiểm soát mọi thứ , lúc nào cũng hỏi cháu làm gì phải gọi video call để chứng thực, cháu không có ý chê bai nhưng là do chúng cháu không hợp nhau mà thôi."

Ông Khánh định hỏi thêm câu nữa nhưng đã bị Tử Thiên chặn lại nói tiếp.

" Trong thời gian này bác để ý giúp cháu với. Cháu đang có việc nên cháu xin phép đi trước." Lời vừa dứt thì Tử Thiên rời khỏi bỏ mặc ông Khánh đứng ngây người ở đó.

Mọi hành động của anh thật khéo léo, không gây hấn , không hành động lỗ mãng, tất cả đều qua thương lượng.

Sau cuộc nói chuyện này có lẽ ông Khánh và anh sẽ không còn gặp nói chuyện tử tế với nhau nữa.