Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 34: Thất nghiệp.




Hà Anh hùng hổ đi đến nhà hàng, mặc dù giờ này đã về đêm nhưng cô phải đến làm cho ra nhẽ.Gia Thành đã đợi sẵn cô ở trong phòng vip rồi.

Thấy căn phòng vip tối om, cùng với ánh đèn đường phố chiếu vào cửa kính, Hà Anh bật điện lên chất vấn.

" Anh Gia Thành! Chuyện này rốt cuộc là sao?"

Trên bàn có biết bao nhiêu là giấy cùng với vài tệp tài liệu. Rất khó hiểu tại sao xảy ra chuyện này.

" Em biết rồi mà còn hỏi." Gia Thành nhìn Hà Anh bằng ánh mắt u tối.

" Em không có gian dối! Hình như anh hiểu lầm em thì phải?" Hà Anh định thanh minh cho bản thân.

" Tại sao rượu , nước lại thiếu như thế này?"

Hà Anh bất ngờ , vốn dĩ việc này là do quầy bar xử lí hằng ngày tại sao có thể thiếu được nhỉ?

Vốn là phục vụ thì việc này đâu liên quan gì tới cô?

Nói rồi Gia Thành đưa cho cô bảng kiểm kê hai tháng trước phơi bày cho Hà Anh xem.

" Không thể nào!"

Cô chỉ biết bưng miệng mà cảm thán. Ôi trời vụ này nghĩa là sao?

" Không đúng ! Cái này em không có biết."

" Tại sao em lại trả lời anh như thế! Em là giám sát mà."

" Nhưng em vừa mới lên chức giám sát, mọi việc em vừa mới tiếp quản, tại sao anh có thể nói em như thế được."

Gia Thành càng tức giận, có ngày cô cũng bật lại anh.

" Bộp!"

Hà Anh giật mình đứng hình, cô chưa kịp phản ứng gì thì Gia Thành mắng thêm.

" Em có biết , em đang nói chuyện với ai không?"

" Em biết!" Hà Anh không kém cạnh thẳng thừng đáp trả.

Tại sao cái vụ rượu nước này nó có thể bị hao hụt một cách vô lí thế nhỉ.

" Được! Dạo này có người tố cáo em qua lại bất chính với khách, còn nhận tiền tip của khách nhưng không hề nộp số phần trăm vào quỹ chung. Vấn đề này em định giải thích thế nào?"

Hừm! Hoá ra cô bị người ta hãm hại, chẳng trách nào .... Hà Anh thất vọng nhìn sếp tổng, cười nhạt hỏi.

" Anh Gia Thành! Chúng ta quen nhau biết bao lâu rồi?"

Gia Thành lạnh lùng thẳng thừng trách móc.

" Đây là chúng ta đang bàn về công việc. Em đừng có đặt tình cảm cá nhân của mình làm ảnh hưởng đến công việc được không."

Đến nước này rồi Hà Anh thật sự buồn bã, cô thật sự mệt mỏi giải thích với người không tin mình. Những lời khi nãy chẳng khác nào là đang sỉ nhục cô.Lòng người luôn thay đổi, rất khó đoán.Người ta thường nói nơi lạnh nhất đó chính là Bắc Cực nhưng hoá ra không phải, mà nơi lạnh nhất đó chính là lòng người.

Hà Anh không bao biện , không giải thích gì thêm vì cho dù có giải thích thì cũng chỉ là thừa thãi mà thôi.

" Vâng! Thưa quản lí , nếu anh cho rằng em là người như vậy thì anh có thể nộp đơn truy tố em. Nhưng em nói thẳng, mấy ngày này em có xin anh nghỉ và việc kiểm kê hàng ngày cũng như cuối tháng vừa rồi là em không can thiệp. Còn chuyện em ăn chặn tiền tip sử dụng với mục đích cá nhân thì em không hề, không hề! Em biết là anh cũng vì doanh thu cũng như lợi ích của mọi người , em hiểu, từ trước tới giờ em cũng luôn sẵn sàng cống hiến cho nơi này. Em cũng đoán được là anh nghe người nào đó tố sau lưng em. Em bị oan và em sẽ cố gắng chứng minh bản thân trong sạch. Tạm thời em sẽ nghỉ vài hôm để tường trình lại mọi việc. Em cũng cảm ơn quản lí trong suốt thời gian qua đã giúp đỡ em. Không còn chuyện gì nữa em xin phép đi về."

Lời vừa dứt thì Hà Anh rời khỏi không có một chút nuối tiếc gì mà bỏ lại Gia Thành ngồi một mình ở đó.Khi mở cánh cửa ra , cô cảm thấy có một bóng đen nào đó đang theo dõi mình. Nhưng vì quá muộn , sợ mẹ lo lắng nên Hà Anh không quan tâm mà đi về luôn.

Rõ ràng là có người đã gian lận trong vụ này mà, nhưng cô thật là ngây thơ lại để cho kẻ xấu lợi dụng và chơi xấu.

Cô cũng tính rồi, sau khi giải quyết xong việc này thì cô sẽ đi tìm công việc khác.

Gắn bó ở đây lâu vậy rồi, đột nhiên cô có chút không lỡ.

Gian lận rượu nước, ăn chặn tiền tip. Thật đúng là nực cười. Cô là con gái cần nhiều mấy cái chai rượu đó thì để làm gì cơ chứ?

Gia Thành một mình ở lại cùng với một đống giấy tờ và sổ sách trên bàn. Anh thật sự hối hận, rõ ràng anh biết Hà Anh là con người như thế nào, nhưng sao lại vô tình đối xử với cô như vậy.



Thật ra anh biết cô nghỉ mấy ngày nay, nhưng chẳng hiểu sao anh lại lôi vụ này lên đổ hết lên đầu Hà Anh, mặc dù biết rõ cô không phải.

Lấy lí do Hà Anh làm giám sát mà buông lỏng trong công việc, sử dụng tiền tip không đúng mục đích, gian lận rượu nước đó chỉ là bao biện. Thật ra lí do chính là......

Anh biết Hà Anh có qua lại với Hoàng Tử Thiên con trai của chủ tịch tập đoàn Hoàng Nghị, vốn lúc đầu tưởng bọn họ quý Hà Anh vì cô phục tốt, ai ngờ chính cô lại đang lọt vào mắt nhà bọn họ.

Gia Thành nóng người đột nhiên cơn tức nổi lên, anh cuộn tròn tay lại, vì khó chịu trong lòng mà hô hấp trở lên khó khăn. Hoá ra anh đang ghen, vốn dĩ anh thích Hà Anh từ khi cô bước chân vào làm rồi.

Hoá ra vì sự bốc đồng mà đẩy cô rời xa anh mãi mãi.

-----------------

Khi về đến nhà, Hà Anh buồn bã suy nghĩ . Trong đêm tối cô chẳng biết làm thế nào. Thật sự là khó chịu, đang yên đang lành cô gặp phải chuyện không đâu.

Định nhắn tin cho Tử Thiên làm niềm an ủi, nhưng.....thôi đừng làm phiền anh ấy. Ngày mai anh ấy còn phải đi làm.

Càng nghĩ càng điên người, đột nhiên thông báo gửi đến.

Hà Anh hững hờ cười khẩy một cái.

Thì ra là thông báo tạm định chỉ công tác. Cô chẳng bất ngờ gì mà tắt điện thoại quẳng ra một chỗ.

Đột nhiên cô ngồi một mình trong bóng tối mà khóc tu tu.

Chẳng hiểu lí do khóc là vì gì nữa!

Nhưng cô đâu có làm sai gì đâu mà bị đó xử như thế này. Thật sự là ác với cô mà.

Sáng sớm, Hải Lan dọn đồ rời khỏi nhà Hà Anh. Cũng đúng đến lúc chị ấy phải đi rồi. Vốn dĩ cả đêm suy nghĩ chẳng ngủ được, sáng sớm cô chị họ bật cái đèn lên phát là khỏi ngủ luôn.

" Chị nghĩ kĩ chưa?"

" Ừm! Nghĩ kĩ rồi! Mấy ngày này tớ ở đây chỉ đợi bố mẹ về quê thôi."

" Ừm! Thế thôi! Bai bai!" Hà Anh vẫn còn đang ngáp ngủ.

" Mi lỡ để tớ đi xa vậy à?" Hải Lan có một chút hờn dỗi.

" Không lỡ, nhưng cố níu kéo từ mấy ngày trước nhưng không thành nên đành buông tay."

" Thôi được rồi! Lần sau tớ về là cậu nhớ lấy."

" Ừm!"

" Vậy tớ đi đây! Anh ấy đang chờ!"

" Bai bai!"

Hải Lan kéo vali rời khỏi bỏ Hà Anh lại trong phòng ngủ .

Sáng dậy có chút đượm buồn, không được tại sao cô lại vì vấn đề nhỏ nhặt mà khiến mình trở lên thiếu sức sống thế này.

Trước tiên cô phải kiểm tra điện thoại đã.

Đột nhiên Hà Anh cười phá lên.

Thì ra Hoàng Hân gửi cô bức ảnh của Tử Thiên từ thời còn trẻ trâu.

Trông cũng ngộ nghĩnh ấy nhở.

Đang định tính trêu anh thì đúng lúc anh gọi đến.

Thiêng thật vừa nghĩ tới thôi mà đã thành sự thật rồi.

" Alo!"

Chẳng biết đầu dây nói gì khiến Hà Anh nổi hứng lên.

" Được! Em qua liền!"



Hà Anh tắt máy rồi bật dậy, lần này cô đến thử Hoàng Nghị xem sao.

Mặc kệ chuyện của ngày hôm qua, bên Gia Thành tính xử lí như nào thì xử thôi.

Khi cô đặt chân đến Hoàng Nghị, thì được người của Hoàng Hân cẩn trọng dẫn cô vào trong.

" Wao! Hoàng Nghị lớn thật!" Hà Anh vui mừng cảm thán thốt lên.

Khi nhân viên của Hoàng Hân đưa Hà Anh đến trực tiếp phòng phó tổng giám đốc.

" Công nhận trông thật là sang trọng!"

Nhưng có điều Hà Anh lo ngại, thật sự mọi chuyện cứ như là ở trong mơ vậy. Đột nhiên có tiếng mở cửa.

" Chị Hà Anh!" Hoàng Hân mở cửa vội tiến đến nắm tay cô.

" Chị đến lâu chưa? Này em dẫn chị đến một nơi!"

Chưa để cho cô nói gì thì lập tức Hoàng Hân kéo cô đi gặp tổng giám đốc Hoàng.

Tử Thiên chờ Hà Anh rất lâu, khi Hoàng Hân mở cửa thì thấy anh đang ngồi trên ghế xoay ngắm phong cảnh của toà nhà đối diện.

" Chào anh!" Hà Anh nhẹ nhàng lên tiếng.

Tử Thiên xoay ghế lại nhìn chăm chú vào cô.

" Này! Thế anh nói chuyện với chị ấy đi. Em ra ngoài xử lí công việc đây."

Vừa nói phát Hoàng Hân đóng cửa rời khỏi bỏ mặc cô ở lại cùng với tổng tài lạnh lùng.

" Em mau ngồi đi!" Tử Thiên điềm tĩnh mời cô.

Hà Anh có chút rụt rè. Ai biểu cô tự vác xác đến đây làm cái gì cơ chứ. Hiện tại cô chẳng khác gì thỏ con như được anh vờn đùa.

" Dạ....vâng!"

Hà Anh chỉ còn cách ngoan ngoãn nghe lời của anh.

Tử Thiên không ngần ngại tập trung vào chủ đề chính.

" Em đã suy nghĩ về vấn đề bố anh đã đề cập đến em chưa?"

Hả? Đề cập cái gì cơ? Hà Anh ngồi ngây ngốc gãi đầu cố vặn óc ra suy nghĩ.

Vấn đề gì nhỉ? Bố anh ấy..... bác ấy...... có nói gì ta?

Tử Thiên chăm chú nhìn cô, kiên nhẫn chờ đợi câu trả lời.

"Dạ.... chuyện đó...."

" Hửm?"

" Vấn đề đó... nhưng em....bằng cấp thì không có, năng lực thì có hạn thật sự...." Hà Anh thu hẹp bản thân nói những lời cực đoan.

Vốn dĩ cô vừa trải qua chuyện thực sự không thấy thoải mái cho lắm. Nếu để người ngoài biết được thật sự cô trở thành lời bàn tán tiếp theo.

Nhưng không tìm việc thì chỉ có thất nghiệp.

" Không có bằng cấp thì thi cho có bằng cấp. Năng lực có hạn thì phải chứng minh không phải dạng vừa . Chẳng có cái gì là không thể cả."

Hà Anh tròn mắt và cố nhặt từng chữ mà anh tung ra. Ôi thật sự khiến cô cạn lời luôn.

Nghĩa là , anh quyết thuyết phục cô vào bằng được Hoàng Nghị hở?

Cô chẳng biết nói sao nữa.

Thấy Hà Anh im lặng Tử Thiên vẫn chờ câu tiếp theo của cô.

Haizzz! Được người bao ăn bao học tội gì mà không đồng ý chứ. Nào ,không để mình rớt giá đến như thế được, nếu anh đồng ý giúp cô, đồng nghĩa cô sẽ phải làm ở đây cả đời đó.