Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 37: Bữa tối thật là bất ổn.




Mấy tháng này từ khi mẹ cô biết sự xuất hiện của anh, bà vừa mừng vừa lo, liệu nó đến cạnh chàng trai giàu có này thực sự hạnh phúc, hoá ra con gái định cho bà một bất ngờ. Cứ ngỡ là con bé nó ở vậy. Thôi ! Quyết định vẫn là ở con bé, chúng nó lớn cả rồi, cuộc sống riêng tư của giới trẻ bà không tiện can thiệp vào.

" Nào ! Hai đứa vào nhà đi!"

" Dạ vâng ạ!" Cả hai đồng thanh đáp.

Cứ thế gia đình nhỏ này vui vẻ hạnh phúc trước mặt ai đó.

Hạ Nhi vẫn ngồi trong xe trông chờ mẹ con nhà Hà Anh cùng Tử Thiên vào trong nhà hẳn.

Tại sao lại như này? Anh đã quên những gì mà tôi đã làm cho anh ư?Được ! Vậy tôi sẽ toại nguyện ý hai người. Hạ Nhi nắm chặt lấy vô lăng mà vô cùng ghen tức.

Tối đến bà Thư nấu một bữa ăn thịnh soạn mời con rể quý, tuy dù chỉ là bữa cơm canh đạm bạc không hề có sơn hào hải vị ở đây. Mong anh có thể dùng bữa vui vẻ.

Hà Anh ái ngại , liền vào bếp phụ giúp mẹ một tay.

" Mau ăn cơm thôi! Anh Tử Thiên! Anh mau ngồi vào bàn đi."

Tử Thiên đi đến bàn ăn theo lệnh của Hà Anh.

" Bác gái ơi! Bác mau ra ăn cơm đi." Tử Thiên cất giọng lên tiếng.

" Hai đứa mau ăn trước đi, bác dở tay một chút xíu." Giọng bà Thư vọng từ bên trong căn bếp.

" Thôi kệ bà ấy đi, anh mau ngồi xuống. Bà ấy lúc nào cũng như thế. Anh đừng bận tâm." Hà Anh mặc kệ mẹ.

Thật ra mẹ cô lúc nào cũng làm mấy việc quanh quẩn linh tinh truớc giờ ăn, thành ra là toàn dùng bữa không đúng giờ. Trước kia cô đi làm bồi bàn thì sự chênh lệch giờ giấc là rất lớn nên hiếm có cơ hội được ăn chung, bây giờ nghỉ ở chỗ sếp Ninh Gia Thành rồi mọi việc thay đổi nhanh chóng , tối đến cô toàn đợi cơm mẹ, hôm nay có anh ở đây , là vì sợ anh đói nên mới để anh ăn trước.

" Cứ đợi bà ấy thêm chút đi." Hoàng Tử Thiên vẫn kiễn nhẫn chờ đợi.

" Không sao đâu, anh đợi bà ấy chắc tầm khoảng hai tiếng nữa."

" Tại sao?" Tử Thiên thắc mắc hỏi.

" Mẹ em đang dở tay chuẩn bị hàng cho ngày mai kịp bán , nên là anh cứ ăn đi."

" Mẹ ơi! Hay mẹ ra ăn cùng chúng con đi. Cái đó mẹ để đó làm sau đi." Hà Anh không ngừng gọi vọng lại.

" Hai đứa cứ ăn đi! Mẹ sang nhà bác Trọng ở nhà bên một tí, sang thăm vợ ông ấy bị bệnh. Các con cứ ăn đi, đừng lo cho mẹ."

Rồi cứ thế bà Thư đi vụt mất trong tích tắc.

Thế là lại có khoảng trống riêng tư rồi?

Thấy bà đi gấp lên là Tử Thiên không còn nói nữa.

" Haizz! Đúng là mẹ tôi!" Hà Anh lắc đầu bất lực.

" Xem ra, là mẹ em đang cho anh cơ hội đó."

Xem kìa ! Xem kìa! Nụ cười anh trông thật là gian xảo. Lần nào cô cũng bị anh trêu đùa suốt ngày rồi, đến nỗi trên trán dán nguyên hai chữ khổ sở .

" Cơ hội?! Anh chỉ nghĩ thế là nhanh thôi. Mẹ em sang bên nhà hàng xóm một tí chắc chắn sẽ quay trở lại trong ít phút. Anh đừng hòng mà bắt nạt được em." Hà Anh hùng hổ nói chuyện.

Hà Anh không còn e thẹn như mấy buổi đầu, thay vào đó là sự tự tin và thoải mái. Điều này thấy rõ về sau.

Người của anh đào tạo , sao không thể như thế này được chứ!

" Em nghĩ mấy phút đó nó trôi nhanh như mấy giây sao? Được thôi! Anh đang bấm giờ nè!" Tay anh không ngừng chỉ vào đồng hồ trong tay.

Hả? Anh làm cô muốn oải ra đây mất!

Hai người cứ thế đùa cợt với nhau cho bầu không khí thêm sôi động hơn.

--------------

Đêm về Hạ Nhi không thể tài nào ngủ được, cô ta vẫn suy nghĩ mẹ Hà Anh đã từng gặp ở đâu đó rồi?

Thật sự không thể nhớ nổi , cô ta còn nghĩ hay là do mình nhớ nhầm.

" Rất quen! Người đó luôn luôn xuất hiện trong giấc mơ của mình. Chẳng lẽ do mình ảo tưởng."

" Không! Cảm giác này rất là chân thực. Và nó cứ lặp đi lặp lại không ít lần."

" Là ai ta?"

Mặc dù không muốn nghĩ nữa , nhưng Hạ Nhi không thể xoá gạch được.

Cô ta mất ăn mất ngủ chỉ vì một đối tượng.

Hôm sau , bà Thanh mang sữa ấm đến buổi sáng, khi thấy con gái đang trang điểm liền vui vẻ cầm lấy cốc sữa ấm mang đến.

" Con gái định đi đâu đây?"

Mặc dù Hạ Nhi vẫn còn băn khoăn về thân thế người lúc trước nhưng mà cô ta không hề chia sẻ một chút khúc mắc nào, kể cả người thân.

" Con không sao ạ, Hôm qua con về muộn quá nên hơi mệt."

" Không sao đâu con gái! Mẹ gửi con cốc sữa này , mau uống đi cho ấm."

" Dạ vâng ạ!"

Chẳng hiểu sao hôm nay cô ngoan ngoãn lễ phép vâng lời đột ngột như thế này vậy?

Hạ Nhi đón lấy cốc sữa, chờ mẹ đi ra rồi nhờ một vài người theo dõi và điều tra kĩ thân phận của cô.

Hạ Nhi nghi ngờ mẹ Hà Anh đã từng tiếp xúc ở đâu đó và để một ấn tượng khó có thể phai nhoà, mà còn hiện rõ ngay trước mặt.

Rõ ràng đó chỉ là vô tình chạm mặt vào ngày hôm qua?