Em Chờ Anh Nhận Ra Em Từ Rất Lâu Rồi

Chương 6: Bữa cơm cùng với nhà họ Hoàng




Hà Anh đang nghĩ mình có nên vào hay là không.

Phía bên trong đang vui vẻ bàn tán chuyện công việc sáng nay.

" Thôi thôi, gác lại công việc sang hết một bên đi." bà Thanh Lam nghe đến nỗi chán chường.

" Đúng đó , đúng đó, À mà mẹ có mời Hà Anh vào đây ngồi ăn cùng chúng ta không?" Hoàng Hân hỏi.

" Mẹ có nói rồi nhé, còn xin luôn cả quản lý nhà hàng, nhưng không biết ý con bé thế nào?"

" Thế thì bà gọi bé vào đây đi!" Ông Hoàng Nghị lạnh nhạt nói.

Đúng là hai bố con họ Hoàng có khác đến lời nói cũng phải uy nghiêm.

Hoàng Tử Thiên vẫn chưa thấy có phản ứng gì.

Anh đang định rủ Hạ Nhi đi cùng nhưng mà nhớ lại thái độ của cô lần trước sợ lần này đem cô theo thì khiến hoà khí hai bên sẽ không tốt cho lắm nên ý định này anh đều từ bỏ.

Bà Thanh Lam và Hoàng Hân đang chờ câu trả lời từ anh.

Đúng lúc này Hà Anh bưng khay trà vào.

Ông Hoàng Nghị lúc đầu có nghi ngờ về Hà Anh nhưng dần dần nghi ngờ đó gần được gỡ bỏ.

Quả lúc đầu ông không có chút ấn tượng về cô.

Hà Anh định từ chối bữa cơm này.

Nhưng bà Thanh Lam không hề cho cô cơ hội.

Đã là ân nhân thì phải báo đáp cho thật tốt, nào ai lại vô tâm đến thế.

Haizz những suy nghĩ này khiến bà Thanh Lam càng cương quyết hơn.

Khi Hà Anh đặt hết ly trà xuống, cô đang định rời đi thì bà Thanh Lam vời lại.

" Ở lại dùng cơm cùng gia đình bác!"

" Đúng đó, em mau ngồi đi, đừng khách sáo!" Nguyên Bảo -chồng của Hoàng Hân chèn thêm.

" Cháu....cháu...."

" Đừng có mà từ chối! Bác không cho phép. Mau lại đây đi." Bà Thanh Lam ra lệnh cho Hà Anh.

Không còn cách nào cả Hà Anh chỉ còn cách tuân lệnh gia chủ.

Nhưng chỉ còn chỗ gần cạnh Tử Thiên là vẫn còn trống, các chỗ khác đều bị bọn họ ngồi hết rồi.

Hà Anh nhút nhát bẽn lẽn ngồi kế bên Tử Thiên.

Trong đầu Hà Anh đang suy nghĩ mông lung. Cô như ngàn cân treo sợi tóc, chỉ sợ làm gì phật ý , đắc tội với nhà người ta thì cô coi như xong luôn.

Hà Anh cảm nhận rõ nhịp tim đập thình thịch, thình thịch như là muốn nhảy khỏi ra ngoài.

Hu hu chuyện gì đang xảy ra vậy? Rốt cuộc tôi là ai? Tôi đang ngồi ở đâu đây? Tôi đang mơ ư?

Hà Anh thử nhéo tay một cái.

" Á!"

Tử Thiên quay lại nhìn cô.

Hà Anh mỉm cười như đang không có chuyện gì xảy ra.

Cô không hề nằm mơ và tất cả đang diễn ra ngay tại đây và đó là sự thật.

Trưa nay Hà Anh chỉ làm khách, mặc cho mọi người nói gì thì nói.

Tất cả mọi người hiện đều đang ở bên ngoài , còn riêng anh cô.

Nhưng có điều cô cháu của Tử Thiên ( con của Hoàng Hân cảm thấy tâm trạng tồt tệ.

Là do có khoảng cách giữa cô và Tử Thiên?

Haizz nói rồi mà, giữa cô và Tử Thiên hai người này chẳng có quan hệ gì cả.

Hoàng Hân thấy thái độ thiếu tôn trọng người lớn của con liền quát mắng con bé.



" Mẹ yêu cầu con, là con bỏ ngay cái tật xấu đó đi.Con làm vậy thì mẹ cảm thấy rất là khó chịu. Nếu mẹ là người khác thì mẹ sẽ không nhân nhượng đâu."

" Đã bảo rồi con còn sướng và hạnh phúc lắm đấy. Hãy lên tôn trọng."

Mới chỉ là cô gái chưa đầy 5 tuổi nhưng mà đã nhanh nhậy hoạt bát như này rồi.

" Dĩnh Phi con không được hỗn ." Nguyên Bảo cũng răn con bé Dĩnh Phi lại.

Dĩnh Phi thấy bố nhắc nhở liền cúi xuống không nói lời nào nữa.

Sao chỉ có mỗi bữa cơm mà họ vì mình mà căng thẳng ngay đầu bữa thế.

Bữa cơm này thật sự bất ổn quá, thế mà vẫn như đợt nọ Hoàng Tử Thiên vẫn gọi những món đặc biệt ở đây. Anh còn khen mấy món đó rất ngon, nhưng thực chất ngày hôm đó là một mình Hạ Nhi dùng, chứ lúc đó Tử Thiên bận việc nên không có thời gian sao anh có thể biết ngon được?

Hà Anh nhìn Tử Thiên ngắm và nuốt trọn vẻ đẹp điển trai này của anh.

Nhưng tay anh vẫn còn đang bận nhắn tin cho Hạ Nhi.

Thấy có người đang nhìn mình ,Tử Thiên quay mặt hướng về phía cô.

Hà Anh giật mình xấu hổ liền quay mặt sang hướng khác.

Thật là xấu hổ, cái gì cũng để anh nhìn thấy hết rồi.

Sau bao phút chờ đợi cuối cùng món ăn cũng lên dần.

Là người của nhà hàng nên Hà Anh vui vẻ giới thiệu những tên món đặc biệt và ngon nhất ở đây.

Cô lại được cộng thêm điểm trong mắt bà Thanh Lam.

Đúng là muốn tiến đến trái tim của người ta thì phải chiều cái dạ dày của người ta trước.

" Chú cảm ơn vừa rồi cháu đã cứu con chú." Ông Hoàng Nghị lên tiếng thay mặt Hoàng Tử Thiên cảm ơn Hà Anh.

" Dạ không có gì đâu ạ. Là chuyện nên làm mà." Hà Anh khiêm tốn trả lời.

Nhìn lại thấy tư chất cô gái này cũng tốt mà môi trường ở đây cạnh tranh và thay thế quá cao. Ông Hoàng Nghị muốn Hà Anh phát triển thêm bản thân nên ông có đề nghị muốn mời cô gia nhập vào tập đoàn Hoàng Nghị.

Nhưng không biết nên mở lời từ đâu.

Với lại cô cũng là trường hợp đặc biệt vả lại cũng coi như là phương án dự phòng của nhà ông.

Có điều đây không phải là lợi dụng.

Ông chỉ đưa ra lời mời còn quyết định vẫn nằm ở Hà Anh.

Tất nhiên Hoàng Tử Thiên cũng sẽ không từ chối lời đề nghị này?

Nếu vậy trước tiên nhờ hai người phụ nữ quyền lực nhà mình trước dù sao phụ nữ với nhau cũng sẽ dễ nói hơn. Nếu không được thì đích thân chính ông ra tay.

Mà thôi, tạm gác ở đó trước đã, vẫn là ăn uống vui vẻ là chính.

" Cháu năm nay bao nhiêu tuổi?" Ông Hoàng Nghị hỏi Hà Anh.

" Dạ cháu 25 tuổi ạ." Hà Anh ngây thơ đáp.

" Công việc của cháu là làm ở đây?"

Tại sao chú ấy lại hỏi tường tận đến thế chứ, điều này khiến Hà Anh có chút ngờ vực.

Nhưng cô đâu có đi guốc trong bụng ông đâu mà biết ông Hoàng Nghị đang nghĩ cái gì trong đầu.

" Dạ vâng ạ ,cháu không đi học đại học ,vì mẹ cháu cần tiền chữa bệnh nên là cháu chọn đi làm vừa để kiếm thêm thu nhập trang trải vừa có thể lo tiền thuốc thang cho mẹ. Cháu cũng gắn bó ở đây mấy năm rồi ạ."Hà Anh bùi ngùi tâm sự.

Cô bé này quả thật là một đứa hiếu thảo mà, quả nhiên Hà Anh khiến bà Thanh Lam khen không ngớt, ông đánh giá thấp chỉ tiêu của vợ mình rồi.

Lời vừa dứt trong lòng Tử Thiên có một chút xót xa.

Quả thật là cực khổ cho cô rồi.

Anh nhìn cô từ trên xuống dưới rồi nhìn sang Hoàng Hân - cô em gái quý mến Hà Anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Hôm đó Hoàng Hân thấy Hà Anh trông lạ tự tìm đến mình không biết là gặp có chuyện gì tưởng cô lúc đó lợi dụng để lừa gạt, ai ngờ chính cô gái này lại xung phong cứu giúp mà chẳng cần nghĩ ngợi gì.

Ấy! Hồi đó có nghĩ ngợi nha! Có nghĩ tại sao mình lại đứng trước cửa phòng cấp cứu mà không hay, cô cũng có nghĩ hiến máu xong rồi về đi làm rất là mệt mà Hà Anh lúc đó cũng tham việc để cần tiền chữa bệnh cho mẹ nên cô làm việc không ngừng nghỉ.



Nhưng vì Hà Anh vẫn đặt mạng người là quan trọng nên cô không cần ngần ngại nghĩ ngợi nhiều. Nếu mình làm được nhiều việc tốt thì trờ xanh sẽ an bài cho mình.

Ông Hoàng Nghị nghe xong liền gật đầu không nói thêm câu nào nữa.

Là ông tìm hiểu quá sâu về đời tư người khác rồi.

Bỗng nhiên bầu không khí trở lên im lặng.

Cả nhà không ai ho he nửa lời dù chỉ là tiếng hắt xì.

" Thôi nào, hôm nay là ngày tụ họp mà, là ngày vui đừng có nhắc chuyện buồn cũng như là bàn công việc ở đây." Bà Thanh Lam lên tiếng phá nát cái không khí ảm đạm kia.

Dĩnh Phi nhìn Hà Anh với ánh mắt khác.

Trước đó cô bé còn ghen không cho Hà Anh bén mảng tới Tử Thiên dù chỉ một chút.

Ấy thế mà ánh mắt con bé dường như đã thay đổi.

Dĩnh Phi từng nghe bố mẹ giải thích và đề cập đến chuyện hiến máu. Hôm đó cô bé nghe bố mẹ mình nói lúc đó bác đang gặp nguy kịch cần người hiến máu gấp và người hiến máu lại chính là người phụ nữ lạ ngồi đối diện trước mặt Dĩnh Phi.

Dĩnh Phi cũng muốn hiến máu, cũng muốn làm việc tốt, cũng muốn trở thành siêu anh hùng.

Có lẽ cô bé cần nên tiếp tục nỗ lực hơn và đợi độ tuổi thích hợp

Còn phía bên Hà Anh, tim cô căng thẳng đập mạnh đến nỗi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Quả thật có sự phân cấp khác biệt .

Cô chỉ là một nhân viên phục vụ quèn sao dám thân thiết và vây bám lấy người giàu có.

Đến câu chào hỏi thôi mà cảm giác khoảng cách thật là xa vời.

Chứ đừng nói gì đến chuyện ngồi dùng bữa cùng với người ta.

Hà Anh như tưởng mình đang chìm vào giấc mơ. Nếu đó là giấc mơ thì hãy mơ đi đừng bao giờ tỉnh lại, bởi một khi tỉnh lại thì mọi thứ sẽ tiếp diễn theo chiều hướng khác và thực tại nó sẽ luôn tàn khốc hơn rất nhiều.

Và trên đời này chẳng có cái gì miễn phí cả mọi thứ đến với chúng ta mọi thứ đều có giá hết, kể cả bữa cơm ngày hôm nay cũng thế, Hà Anh phải làm cái gì đó thì mới được mời như thế này.

Nhưng lỡ mọi người biết thì sao? Rồi bọn họ nghĩ gì về cô, rồi kiểu lọ lem mà đòi yêu hoàng tử? Không !không !hoàng tử 4.0 sẽ không vì lọ lem mà cưới nàng đâu. Gió tầng nào thì gặp mây tầng đó, chứ đừng có bác thang trèo lên cao, không may mà trượt xuống thì ngã đau lắm. Đời không như là mơ đâu.

Với lại người ta đã có chủ rồi thì đừng có mong. Hà Anh đây chỉ lấy vẻ đẹp của Tử Thiên ra để làm thước đo tiêu chuẩn của người đàn ông của cô chứ cô không hề có ý định xen ngang.

Thấy Hà Anh đang mải suy nghĩ những thứ trên mây, Tử Thiên nhắc cô một tiếng.

Hà Anh giật mình liền quay sang hỏi anh.

" Hả! Dạ anh gọi em ạ?"

" Mau ăn đi!"

" Dạ vâng! Anh mau ăn đi, em vẫn đang ăn đây nè."

Hà Anh vừa ăn vừa cảm thấy bối rối.

Xấu hổ chết đi được, hôm nay là ngày gì vậy trời. Không biết anh suy nghĩ về mình đây?

Liệu mình làm khiến mọi người ở đây chê cười không ?

Tý nữa nên làm cái gì?

Hàng trăm câu hỏi cứ thế dồn dập vào tấm thân nhỏ bé này.

Ôi trời đất, hiện tại Hà Anh chỉ mong thời gian mau trôi nhanh đi. Mau nhanh để cô còn rời khỏi đây.

Là Hà Anh đang trốn tránh?

Hu hu cô cũng không rõ nữa. Hiện giờ Hà Anh nên làm gì.

Cuối cùng bữa cơm kết thúc rất là suôn sẻ. Hà Anh cảm ơn gia đình đã ghé thăm. Ông Hoàng Nghị ưng nơi này, nếu có dịp sẽ tới đây lần nữa để ủng hộ quán khiến cho Hà Anh càng thêm vui mừng, coi như cô đã lập nên công để chuộc tội lần trước.

Đám người Khả An cũng biết nhưng tức chẳng làm được gì cả.

Gia Thành cũng phải tấm tắc khen ngợi Hà Anh một tiếng.

Khách này cũng chất lượng ghê.

Nhưng.... Liệu từ mai họ sẽ mang hộp cơm đến? Hà Anh nghĩ sang chiều hướng khác mà vẫn không hề biết chính mình là mục tiêu của họ.