Em Có Đang Khóc Một Mình

Chương 2




Con đường trải dài với hàng cây rợp bóng và lá vàng mùa thu. Buổi chiều cuối thu se lạnh khiến người ta có thể cảm nhận được mùa đông đang đến rất gần. Nguyên dừng lại, chờ Nhi đang bước đi chậm chạp phía sau. Một buổi chiều chủ nhật trong chuỗi những ngày chủ nhật dài đằng đẵng. Những việc làm quen thuộc, những con đường quen thuộc, quán cà phê quen thuộc, mọi thứ lặp đi lặp lại như một vòng tuần hoàn vào mỗi chiều chủ nhật. Vẫn là những bản nhạc Trịnh nhẹ nhàng ru lòng người, vẫn là mỗi người một tách hồng trà nóng hổi. Nhưng hôm nay, người nào đó lại vương chút buồn.

- Nguyên này...

- Ừm...?

- Bố tôi mới liên lạc lại với mẹ...

- Bỏ đi suốt ngần ấy năm, bây giờ lại hối hận rồi, muốn quay lại à?

- Không... bố liên lạc lại vì muốn đón tôi vào Sài Gòn...

- Mẹ cậu nói sao?

- Mẹ nói sẽ để tôi tự quyết định, tôi lớn rồi và tôi có quyền được quyết định cho tương lai của mình.

- Vậy cậu... sẽ đi chứ?

- Không biết nữa... - Nó thở dài - Xa cách ngần ấy năm, người bố này đối với tôi không khác gì một kẻ xa lạ. Nhưng... tôi không muốn là gánh nặng của mẹ. Cậu biết đấy, sang năm tôi lên lớp 12, rồi sẽ lên đại học, sẽ có nhiều khoản phải chi. Tôi không muốn mẹ vất vả...

- Nhưng cậu đi rồi mẹ cậu sẽ chỉ còn lại một mình...

- Tôi biết... nên tôi đang không biết phải quyết định như thế nào, bố không có tôi thì vẫn có thể sống tốt, còn mẹ không có tôi sẽ phải làm sao...

- Cậu đi với bố liệu có thể vui vẻ như khi cậu ở đây không?

- Cho dù có xa nhau ngần ấy năm thì vẫn là ruột thịt, vẫn là người thân... Cũng không phải là không tốt, đi rồi có thể giảm được gánh nặng cho mẹ, hơn nữa vẫn có thể về thăm mẹ mà, chỉ ngồi một chuyến bay thôi.

- Cậu đừng đi...- Giọng Nguyên bỗng trở nên tha thiết, đôi mắt cụp xuống, lông mày khẽ chau lại - Tôi... tôi không xa cậu được!

- Haha, cậu nói như tôi là mẹ cậu ấy, chúng ta lớn rồi, chơi với nhau cả đời được à?

- Nhưng... Tôi không muốn xa cậu chút nào...

- Cái gì mà không muốn xa, mấy năm nữa cậu lấy vợ rồi nghỉ chơi với tôi, ở đấy mà không xa.

- Tôi nói thật đấy!

- Thật cái gì, bớt bớt lại giùm ông ơi!

- Tôi không muốn chỉ dừng lại ở mức tình bạn hay bất kì một mối quan hệ nào khác với cậu, kể cả hàng xóm...

Nhi im lặng, Nguyên bỗng nhiên nói như thế, nó thực sự không quen. Muốn mở miệng nói mấy câu đùa nhưng lại chẳng biết nên nói như thế nào.

- Tôi thích cậu! Cậu làm người yêu tôi đi!

Nó trợn tròn mắt, sửng sốt nhìn cậu. Nguyên bày ra vẻ mặt kiên định, nghiêm túc mà nó chưa nhìn thấy bao giờ.

- Tôi thích cậu thật đấy!

Nó vẫn im lặng trong suy nghĩ của chính mình. Không gian chìm lấp giữa hai con người, nó không ngăn được nhịp đập vội vã của con tim. Ánh nhìn chăm chú của Nguyên làm người nó nóng ran.

- Chẳng hiểu sao... tôi vẫn luôn nghĩ rằng cậu sẽ không thích tôi...

- Ngốc ạ, - Nguyên cốc nhẹ đầu nó - Cậu cứ xù lên với tôi như con nhím vậy, làm sao mà cậu có thể biết tôi đang nghĩ gì và đang cảm thấy thế nào chứ.

Nguyên nắm lấy tay nó, nó khẽ mỉm cười. Nụ cười tinh khôi không chút vướng bận khiến cho người nào đó cũng cảm thấy lòng nhẹ bẫng.

***

Nó khẽ đẩy cửa phòng mẹ, mẹ nó đang ngồi trên giường ghi chép cái gì đó.

- Mẹ ơi...

Mẹ mỉm cười với nó rồi cất quyển sổ trên tay rồi vẫy tay gọi nó lại gần. Nó leo lên giường giường rồi nằm xuống, gối đầu lên đùi mẹ. Khi còn nhỏ nó vẫn thường gối đầu lên đùi mẹ, để mẹ vỗ nhè nhẹ lên lưng nó rồi chìm vào giấc ngủ. Nhưng từ khi bố bỏ đi, thời gian của mẹ dồn hết vào công việc. Nó cũng bắt đầu lao vào học. Học những môn văn hóa trên trường, rồi lại đăng kí khóa học tiếng Hàn ở trung tâm ngoại ngữ. Vì thế, học lực của nó cũng ngày càng tiến bộ, dần dần leo lên vị trí đầu lớp. Trở thành con ngoan trò giỏi trong mắt thầy cô, bạn bè.

Hôm nay, nó lại nằm trên đùi mẹ như ngày còn bé. Giống như những ngày gia đình nó vẫn còn hạnh phúc...

- Mẹ ơi... Con ở với mẹ nhé!

- Mẹ sẽ tôn trọng quyết định của con!

Mẹ vuốt tóc nó, mỉm cười dịu dàng. Từ ngày bố bỏ đi, nó rất ít khi thấy mẹ cười. Dường như đã có một cơn gió lớn thổi qua, cuốn bay nụ cười của mẹ.

- Con ở với mẹ, mẹ có thấy phiền không?

- Con bé ngốc, sao lại phiền chứ! Con vẫn luôn là cô bé ríu rít chạy theo chân mẹ, mẹ lúc nào cũng hạnh phúc vì con đã đến bên mẹ.

Sống mũi nó cay cay, khóe mắt đỏ hoe. Nó dụi đầu vào chân mẹ, sụt sịt

- Tối nay con ngủ với mẹ nhé!

- Không, con về phòng đi, mai là thứ Hai, về phòng học đi, mai còn đi học.

- Dạ... Con biết rồi...

Nó kéo dài giọng rồi về phòng. Mười ngày nữa là đến kì thi TOEIC. Cũng là khi thi quan trọng với nó lúc này. Có bằng TOEIC rồi nó có thể xin vào dạy các lớp sơ cấp ở Trung tâm, như thế cũng đỡ mẹ tiền học phí tiếng Hàn của nó.

Nó mở máy tính rồi bắt đầu làm đề. Cả tháng nay, nó xin nghỉ các hoạt động ngoại khóa, hoạt động câu lạc bộ ở trường, tập trung vào luyện nghe, luyện đọc tiếng. Nó cũng tắt nguồn điện thoại rồi cất vào một ngăn không bao giờ mở đến trong ba lô.



Không trả lời tin nhắn, không xem phim, đọc truyện. Nó chỉ đi học trên trường, chiều lại đến trung tâm học, tối về lại luyện đề. Hầu như ngày nào nó cũng chỉ ngủ 4, 5 tiếng.

***

Đến ngày thi, nó dậy sớm, ăn sáng, xếp đồ vào ba lô rồi ra bến xe buýt, bắt xe ra trung tâm tổ chức cuộc thi.

Đề thi dễ hơn nó nghĩ, nó làm được hết. Hết giờ, nó nộp bài rồi ra khỏi phòng thi. Chen qua đám đông rồi đi bộ ra bến xe buýt, bắt xe về nhà.

Ngồi trên xe buýt, nó lục tìm điện thoại, mở nguồn, bật dữ liệu di động.

/Bạn có 30 tin nhắn mới từ Nguyễn Đức Nguyên/

Điện thoại rung lên liên tục khi nó bấm vào đọc tin nhắn.

Tin nhắn 1: "Về đến chưa?"

Tin nhắn 2: "Ngủ chưa thế?"

Tin nhắn 3: "Dậy đi! Dậy mà đi học!"

Tin nhắn 4: "Này, cậu không định trả lời tin nhắn à?"

Tin nhắn 5: "Cậu sẽ ở lại đúng không?"

Tin nhắn 6: "Nhi!"

Tin nhắn 7: "Cậu nói chuyện với mẹ chưa?"

Tin nhắn 8: "Trả lời tin nhắn đi mà!"

Tin nhắn 9: "Ngủ ngon"

Tin nhắn 10: "Tôi đi học đây!"

Tin nhắn 11: "Ê đau bụng quá!''

Tin nhắn 12: "Tôi đi vệ sinh xong giờ hết đau bụng luôn rồi!"

Tin nhắn 13: "Ê này!"

Tin nhắn 14: "Thứ sáu tôi về"

Tin nhắn 15: "Tôi muốn ăn bánh gối, ăn quẩy"

Tin nhắn 16: "Cậu vẫn đi học ở trung tâm à?"

Tin nhắn 17: "Nhớ về phải đường lớn, đi đường kia nguy hiểm lắm!"

Tin nhắn 18: "Sao không trả lời tin nhắn?"

Tin nhắn 19: "Này, đừng nói là cậu đổi ý vào Sài Gòn nha?"

Tin nhắn 20: "Đừng đi mà..."

Tin nhắn 21: "Tôi không sống được đâu..."

Tin nhắn 22: "Cậu phải nghe lời tôi đấy, không được đi!"

Tin nhắn 23: "Đừng đi mà, tôi không thích yêu xa đâu!"

Tin nhắn 24: "Có một chàng kĩ sư điện tương lai đang thích cậu đấy!"

Tin nhắn 25: "Cậu có thích tôi không?"

Tin nhắn 26: "Tôi thích cậu"

Tin nhắn 27: "Tôi biết cậu thích tôi mà"

Tin nhắn 28: "Tôi vừa đẹp trai vừa học giỏi nên cậu thích tôi là đúng rồi"

Tin nhắn 29: "Cậu là người yêu tôi rồi đấy nhé!"

Tin nhắn 30: "Anh thích em, từ thích chuyển thành yêu"

Nó đọc hết tin nhắn, bật cười rồi trả lời lại.

"Tôi có phải mẹ cậu đâu mà đi vệ sinh cũng phải báo cho tôi"

"Sao giờ mới trả lời tin nhắn hả? muốn chết à?"

Nguyên trả lời ngay lập tức như là đang ngồi đợi nó trả lời vậy.

"Tôi ôn thi"

"Thì cũng phải trả lời tin nhắn chứ!"

"Tắt điện thoại để tập trung"

"Đang đâu tắt điện thoại, làm lo muốn chết"

"Ha ha, có 10 ngày thôi mà"

"10 ngày mà có, anh dỗi"

"Vãi..."

"Thi chưa?"

"Rồi, vừa thi xong, đang trên đường về nhà."

"Làm được bài không?"

"Làm được, khá là dễ, dễ hơn đề ôn ở trung tâm"

"Chấm thử chưa?"

"Chưa"

"Chấm đi"

"Không, đợi kết quả thôi, không chấm đâu, sợ lắm"

"Vậy khi nào biết điểm"

"Một tuần, chắc khoảng cuối tuần sau"

"Khi nào biết điểm đi ăn ốc nhé!"

"Ok chốt! Ai bao? Cậu nhé? "

"Gọi anh đi, xưng hô không có trên dưới gì cả, gọi anh đi rồi anh bao"

"Ok luôn anh, hi hi"

"Miếng ăn là miếng nhục! "

"Ha ha"

...

Nó về nhà, nay mẹ không về trưa, nó lấy xe đạp, đạp xe đến trung tâm, báo với cô giáo là nó làm bài thi rất tốt.

Trên đường về, theo thói quen, nó lại rẽ vào con đường hoa sữa. Hương hoa sữa ngào ngạt như đang quấn quýt quanh nó. Nó thích hoa sữa. Nó thích mùi hoa sữa. Hoa sữa là tượng trưng của sự cô đơn. Nó cũng đã từng nghĩ như thế. Nhưng hôm nay, nó không còn cô đơn nữa, nó có bố, có mẹ. Tuy cách thể hiện khác nhau nhưng họ đều yêu nó. Nó còn có Nguyên, cậu luôn bên cạnh và che chở cho nó. Nó cũng có hoa sữa. Hoa sữa cũng có nó. Nó không cô đơn, hoa sữa cũng không cô đơn. Hàng dài những cây sữa đứng ngủ, nhưng vẫn không quên kéo mưa hoa làm hắc nồng cả một đoạn đường. Gió xào xạc dưới bánh xe đạp. Thu sắp qua, đông sắp đến.

Nó lại đi học, những buổi học trên trường, bài tập chất cao như núi cùng với hàng loạt hoạt động ngoại khóa và câu lạc bộ. Cuộc sống của nó lại quay trở về với vòng tuần hoàn quen thuộc. Cuối tuần, Nguyên lại về, nụ cười tỏa nắng, bàn tay ấm áp khẽ xoa đầu nó, nắm chặt tay nó bước vào mùa đông. Năm nay mùa đông không lạnh.